BƯỚC TIẾN
KHỔNG LỒ
Giấc trưa nằm ôm blog mơ màng , chưa ngủ , ngẫm nghĩ .
Phải sống cho... dai để thấy cuộc đời lắm chuyện hay lạ và mình thì giỏi thích nghi thật ! Hi ,hi !
Nhớ một kỷ niệm xưa còn mãi trong ký ức .
Năm mười tám tuổi , có một sáng hè nọ , tự nhiên mình phăng phăng lấy xe của chị cả.
Dắt ra đường , nhảy lên , mở máy, rồ ga . Nó chạy .
Nó chạy thật . Nó cứ chạy . Con đường Thánh Mẫu thân yêu xưa vắng vẻ , yên tịnh , mà sao bấy giờ trong mình tim đập loạn xà , kìa người ta , làm sao tránh ? Ơ ! , tránh được .
Chiếc xe màu cổ vịt cứ vù vù đi , không biết làm sao cho nó ngừng theo ý mình , muốn chậm lại cũng không được .Nhấn cái gì ở dưới chân , cũng không ép - phê .
Vụt qua khỏi nhà bà Cố cha Thi , cha Tuần , mình vẫn loay hoay , động đậy hai bàn chân , hy vọng gặp được bộ phận thắng . Mắt cẩn trọng nhìn đàng trước . Từ xa , hướng nhà thờ Chí Hòa đổ xuống , có bóng dáng một chiếc xe to to , đang phon phon tiến về phía mình . Ba hồn chín vía còn có một hồn , không dám nghĩ gì hết, cứ nắm chắc tay lái , cứ ngồi trên yên , mắt nhìn thẳng , gần tới nhà Dòng Mân Côi rồi . Lúc này bụng bảo dạ , có làm sao ( làm sao là làm sao ? là cái xe tải đàng trước mặt nó hớp hết hồn rồi ) thì ở đây người nhà dòng chạy ra biết mình , sẽ báo cho gia đình biết ( vẫn không dám nói tới hai chữ " tai nạn " , sợ ! ) .Qua cổng trường mình luôn , chiều kia xe tải tới nơi . Vừa lúc ấy , Rì Nhã ,giám đốc Đệ Tử xuất hiện ngay trước mặt mình . Quả thật , Rì Nhã quan trọng hơn cái xe tải kia ( vì mình mới nhập Đệ Tử được đúng một năm , đây là đang về gia đình nghỉ hè ). Không làm sao mà chào Rì được , vì cái xe nó cứ phóng đi . Bấn xúc xích , hai chân lại đạp lung tung , chợt chẳng thấy cái xe tải đâu !!!. Vừa qua cơn sóng gió , bỗng dưng xe mình nó ngừng , như "chó ngáp phải ruồi" vậy .
Thế là , bước ngay xuống , dắt bộ .
Dắt bộ từ nhà thờ Chí Hòa về nhà . Cấm có dám leo lên cái xe gắn máy ấy một lần nào nữa .
Nhiều năm sau , cũng vẫn không dám tự đi xe . Hãi thật ấy chứ !
Nhưng rồi cũng biết đi xe . Từ Chaly trắng dễ thương , nhưng thấp tỉn , chuyển sang Honda Cub 50 màu cứt ngựa , bền chắc .
Cách đây vài năm , một lần quởn quởn , xách xe đi lên dòng Chúa Cứu Thế tìm sách , kể từ khi nhà sách xây tầng hầm để xe , lần đầu tiên mình đến .
Lạy Chúa , cái dốc sâu đến thế ! Đã lỡ đến , chẳng lẽ về không !
Nín thở , liều xuống . May phước , không sao . Lòng cứ ngay ngáy không biết tí nữa lên làm sao ?
Hình như ơn Chúa luôn độ trì kẻ yếu đuối , mua sách xong lại có can đảm trở ra lấy xe ( không lấy ai lấy cho ?) . Nhớ có ai đã dặn lên dốc để số 1 . Thế là để số 1 . Gớm , nó lên dốc ro ro nhá ! Thích thật ! Ngon ơ . Nhưng thôi ! kể từ ấy đến nay , chí ít cũng phải hai năm ấy nhỉ ! Thưa các cha ,bao lâu âm hưởng hãi hùng cái giây phút đổ dốc tầng hầm gửi xe nhà ròng của các cha còn đọng lại trong con , bấy lâu con không dám vào nhà Dòng mua sách nữa đâu .
Ấy là may phúc , mình không bị cao huyết áp đấy .
Bây giờ , là chuyện hôm nay , chuyện blog .
Sao hôm qua vừa chui từ đống bùi nhùi ra mình đã xuất bản ngay được cái vụ "Món quà ác liệt" nhỉ ? Kể cũng lạ , không hiểu nổi . Cứ thề bảo , từ nay trở đi không gõ lung tung nữa .
Nhưng blogger mà chìa mật khẩu ra , rồi nhờ bạn bè , đăng hộ tớ bài này , post hộ tớ tập nhạc kia , vào trong blog của tớ ấy ! Ối giời ơi , không biết ngượng à ? Cho nên hôm nay lại tiếp tục chiến đấu , mí lại tối mịt hôm qua vẫn chưa tự mở cửa " nhà "mình được cơ mà . Mười rưỡi mới đọc kinh tối , mắt mỏi chết đi được .
Sáng mở thư , HL. bảo bà chị nói sao ấy chứ , em gõ cái ra liền . Tức ghê ! Lại gõ . Lại click . Nhìn thật kỹ địa chỉ ( địa chỉ của chính nhà mình đấy ), từng mẫu tự , từng dấu chấm , kể cả những cái vớ vẩn http, hai chấm (:) , hai gạch chéo // cũng phải nhớ nằm lòng .
Bực là gõ Google , search trăm lần nó không ra , quyết định lần cuối cùng , leo lên tít trên đầu , chỗ adress í , gõ thử . Hê ! ra ngay . Chưa kịp Go , ra ngay , phông nền màu bầu trời xanh lơ , một hàng chữ thân thương , yêu vấu xuất hiện : Hải Triều 's blog .
Thích chưa !
Nghiêng mình , xin mời quý vị vào thăm nhà kẻ nghèo hèn , khốn khổ này ( dốt nát nữa chứ ) !
" Em" đã mở được cửa nhà "em" rồi . Bước tiến khổng lồ đấy ạ .
2 nhận xét:
Chưa là khổng lồ đâu, phải đưa tấm hình vô bài viết nữa chứ. Bây giờ chỉ mới là hạt cải thôi...
Tới đâu chỉ tới đó nha "sư phò" .
Đăng nhận xét