#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

NÓ CÓ DAO


Nhớ lại tuần trước nuôi mẹ trong nhà thương, xui xẻo sao hai mẹ con tạm trú cùng phòng với dân giang hồ.
Cha nội đó gục trên bàn nhậu, chiến hữu hè nhau quăng vô bệnh viện cấp cứu. Tăng xông lên trợn trắng hai con mắt, chân tay gồng cứng co quắp, lưỡi thè dài, quai hàm vẹo.
Bác sĩ cứu kịp thời, gã a lô kêu  9 giờ tối nay tiếp tục nghen tụi bay.
Sáng sớm, bác sĩ vô phòng, khai nhức đầu xây xẩm,  hỏi tối qua có đi nhậu nữa không, có, 6 chai thôi hà. Bác sĩ hỏi tiếp : Trước giờ vẫn vậy sao ? Không, cỡ 10 chai là cùng.Từ hồi bà già chết mới uống nhiều.
Giờ sao, còn vầy thì một là chết, hai là liệt, chọn đường nào ? Đi nữa không thì đi đi, chịu không ? Con vợ hất đầu bác sĩ hỏi nó á. Thằng chồng nín thinh.
Bỏ thôi anh ơi, mới bốn chục, còn trẻ quá mà phí đời vậy. Ráng lên nghe. Giọng nói dịu dàng của lương y chẳng biết có đánh động được gã bợm này không.
Nằm rũ trên giường bệnh viện mà nó còn lè nhè, con vợ, mày đánh 67 cho tao, hồi đêm bà già hiện về biểu.
Bà má nó, trúng tao mày kêu nguyên két.Tao nói nghe, bác sĩ cũng theo ca chứ đâu có mặt hoài mà kiểm tra tao. C.
Thằng này có giọng nói cục cằn thô lỗ hết sức, cam đoan ai nghe cũng muốn ói. Hai vợ chồng giang hồ thứ thiệt rồi. Chồng quát một câu, vợ trả một câu. Chửi nhau như chó cắn, xong con vợ lại tót lên giường bệnh, hai đứa nằm mở ti vi nhà thương coi phim bộ , đài Việt mà toàn phim Tàu....Chung phòng mà chúng sử dụng  ti vi, tủ lạnh như của riêng chúng, tự động tắt mở, tự ý chuyển kênh, bệnh cấp cứu mà ngồi gác chân lên ti vi coi phin... Trời đất !
Ở cùng phòng với bệnh nhân này, khỏe như mình muốn bịnh luôn, nói chi người già ốm thở không ra hơi. Chuyển chích sang uống, xin xuất viện sớm thôi mẹ ơi.
Còn không thì chơi luôn, muốn không, bà má nó, tối qua tới giờ nhịn lắm rồi nghe, trong bệnh viện phải biết tôn trọng bà con cùng phòng chớ, họ đâu có sức mà nghe vợ chồng mấy người chửi bậy, nói tục đâu, thối lắm chịu không nổi ! Làm ơn tế nhị dùm chút coi. Đang tính buông một câu mắng đại loại như vậy cho bõ tức thì cô em vô thay ca, thì thầm, chị ơi, đêm qua chuyển  mợ sang phòng này, em hãi quá, thấy chúng có con dao để trên bàn kìa.
Con nhà lành bỗng co rúm hết cả người, bao nhiêu nhuệ khí chiến đấu với sự xấu biến đi đâu mất hết.
Mặt hai phụ nữ chuyển màu, tái xanh không còn hột máu.
Mẹ già nằm thiếp trên giường bệnh, hai cánh tay mệt mỏi buông thõng trên nệm trắng, bàn tay phải duỗi hờ, trên ngón tay bà, chiếc nhẫn ma-ri-ê và chiếc nhẫn nạm ngọc thạch còn đó, vô tư ...
Nhưng hai ái nữ của bà lúc này không vô tư chút nào.
Thời nay vậy đấy, trăm ngàn mối nguy hiểm chực chờ quanh ta, bất cứ đâu, hãy đề phòng.
Nằm trong bệnh viện, sẽ khỏi bệnh, nhưng coi chừng bị cướp. Nó có dao, ta ...đâu có súng.
HT
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
( Xin mời  đọc bài viết reply của tác giả Laky : click : (BUÔNG DAO ĐỒ TỂ) )

1 nhận xét:

ht. nói...

NHT' mới nhận được bài viết reply NHT' blog của chú bệnh nhân nằm cùng phòng với mẹ mình hôm ấy. Không ngờ chú ấy là nhà văn. Đáng nể thật, đúng là nhậu là nhậu mà văn là văn. Bây giờ không biết vợ chồng chú ấy ở đâu để kết bạn văn chương thi phú đây! Tiếc thật,giá hôm ấy Laky khai ra có phải mình đã bắt tay chị chị em em. Giờ nhìn con dao tưởng cây bút mới chết chứ !