#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

CON LAN



Hồi đó, khi ba mẹ tôi mới chuyển nhà từ cao nguyên về Sài Thành, đối diện nhà tôi có nhà con kia tên Lan, người Nam bộ.
 Tôi đã dữ, nó còn dữ hơn tôi nhiều.
Tôi ghét nó vì nó cứ chằm chằm gây sự với chị em tôi là ma mới của xóm.
Con Lan người bé nhỏ, gầy đen. Họ nhà nó ở đây lâu đời nên đông, chính xác là cả khu người Nam bên kia đường, trong hẻm đối diện nhà tôi đều  là  họ hàng nhà nó. Nó như chó cậy gần nhà, xoạch một cái nó từ trong hẻm chạy ra, ném cục gạch vào người em tôi xong biến mất, không làm sao bắt được quả tang cục gạch văng đi từ tay nó.
Tôi tức nó nhiều lần đi học về không ăn được cơm vì nó chỉ dám bắt nạt đứa bé hơn nó, đố có dám ném tôi, nhưng chính vì thế tôi không thấy được lúc nào nó hành sự. Đối với tôi, con Lan là đứa gian ác dễ ghét nhất trần đời.
Nhiều ngày đi học về đến nhà nghe  mách con Lan ném đá vào người em rồi chạy ù vào xóm nó, tôi giận lắm, bày kế với các em trả thù ...đời. Trẻ con đứa nào cũng như tôi vậy thôi , không bao giờ để yên cho  đứa nào bắt nạt em mình bao giờ đâu. Bằng mọi giá, phải chiến đấu đến cùng, cho nên bảo sao các thầy cô cứ phải xử những vụ đánh nhau là chính.  Mấy con em tôi tuy bé hơn Lan nhưng ỷ có tôi, một hình ảnh thần tượng tuyệt vời trong mắt chúng, nên hăng hái tham gia trò này của sư phụ.
Kế hoạch được thực hiện vào ngày tôi được nghỉ học hai giờ cuối, để về trước giờ tan trường Tiểu học của các em tôi.
Trưa hôm ấy, núp sẵn bên tường nhà đầu hẻm, tôi chờ Lan và chờ hai em tôi đi học về.
Chỉ trong chốc lát, tôi thấy bóng con ranh đáng ghét đó chạy vụt ra, gần tới chỗ tôi núp nó lại thụt vào. Tôi đoán nó chưa thấy các em tôi về tới.
Khi gần tới giờ cao điểm, áng chừng trẻ con trường trong  sắp túa ra, tôi nhìn vào phía chợ.
Kia, hai con em bé bỏng tội nghiệp của tôi đang tiến gần về ngã ba đầu chợ, tôi quay ngoắt về hướng đối diện tức hẻm nhà con Lan. Y như rằng, tôi bắt quả tang con Lan đang vừa phóng ra vừa giơ cao tay định ném một cục đá xanh về phía em tôi. Tôi lập tức nhảy ra chụp lấy cánh tay cầm đá của nó, bẻ ngoặt xuống, tay kia tôi chụp cánh trái của nó rồi khóa gấp hai khuỷu tay nó ra đằng sau. "Cơn bà lên", tôi lẳng lặng lôi ngược xềnh xệch con Lan về trước cổng nhà tôi. Hai con em  đang trố mắt nhìn màn võ tuyệt vời của con chị, nghe tôi quát : Vào lấy cho chị sợi dây để trên bàn, hai đứa tá hỏa vứt cả cặp táp, chạy biến vào nhà, thoắt cái sợi dây thừng ở trong tay tôi.
Hai con ngố, thấy Lục Vân Tiên vất vả vậy thì phải phụ, đây không, hai đứa đứng chắp tay sau đít nhìn tôi hành động.Vậy mà bảo tham gia, tham gia cái gì !
Tôi quấn liên hồi cả chục vòng dây vào hai cổ tay con Lan, đoạn thắt nút theo kiểu Hướng Đạo tôi mới học năm trước khi sinh hoạt Phật Tử trên chùa cũ .Hai đầu dây tôi buộc vào một bên hàng rào ngay cổng nhà tôi.
Một lúc lâu lắm mới xong phần trói ...gà. Cả gà cả tôi, người ướt đẫm mồ hôi.
Rồi tôi khảo :
- Tại sao mày cứ ném đá vào em tao ?
Nó bảo :
- Tao ném đứa khác chớ bộ.
Tôi giơ thẳng cánh tát cho nó một cái, đỏ hết một bên má, cãi hả, ngày nào em tao đi học về cũng bị mày ném mà còn cãi hả ? Hỏi nó có vậy mà nó bật khóc. Con này nhát, hơn 10 tuổi rồi chứ ít à mà còn mít ướt. Xong, nghe nó òa khóc, tôi sợ người lớn biết tôi xử nó lại can ngăn, làm hỏng kế hoạch của chị em tôi, tôi vội đốt cháy giai đoạn để còn mau ...tha nó :
- Từ nay trở đi mày còn ném đá em tao nữa không ?
Nó lắc đầu.
- Nhớ nghe mày, lần sau ...biết tay tao. ( tay tát con người ta đỏ má, nó biết rồi thây, còn lần sau gì nữa).
Lúc ấy, thật tình tôi không biết giáo huấn nó thế nào nữa, hù đại vậy cho nó sợ.
Được kẻ thù vâng phục, tôi đâm oai hẳn ra, nhân đạo, khoan hồng hẳn ra, bèn gỡ dây thả nó. Chưa nư, còn lên giọng kẻ cả :
 - Hỗn, không được tao - mày, phải gọi tao là chị .
Tù binh được thả, cóc thèm nói một lời biết ơn, chạy tót về nhà.
 Hai oắt tì xà lai nhà tôi vẫn chưa bừng tỉnh cơn mê, mải nhìn chăm chăm theo hướng con Lan, cho tới khi nghe gọi vào ăn cơm.
Từ ấy về sau, trên đường đi học về, hai em tôi được an toàn. Tôi không oai nhưng con Lan biết sợ.
Chuyện thời bé con thế đấy.
 (Xem ra đem chuyện này ví von với chuyện hiện tại, ngư dân ta bị bọn Tàu cướp của, đánh bắt ngoài khơi thấy đau lòng. Kinh nghiệm là phải cứng cựa với kẻ xấu, chúng mới sợ. Chính quyền mình như con chị hèn nhát, bạc nhược, có ngày giặc nó ngồi lên đầu cả ba chị em,cũng cúc cung lạy nó à ? Khốn nạn !)

()()()()()()()

Ít lâu sau, gia đình tôi  dọn vào hẻm trong chợ. Chị em tôi xa xóm ngoài, không gặp con Lan nữa.
Nhiều năm sau, chúng tôi lớn cả. Tôi nghe được chuyện này, thấy thương Lan :
Con trai nhỏ của Lan chơi bắn thun , bắn thế nào vào ngay mặt mẹ, làm hư mất một bên mắt của Lan. Nhà nghèo, Lan phải bán chiếc xe đạp để thuốc thang chữa trị.
Nếu bây giờ có dịp gặp Lan, tôi sẽ hỏi thăm nó nhiều với cung giọng rất nhẹ nhàng, dịu dàng, trìu mến.
Bù lại cái tát nó chịu, ngày hai chúng tôi đều còn bé.
HT.






Không có nhận xét nào: