BỆ HẠ NGHĨ SAO ?
Khi bàn về vấn đề Nhạc-Lễ là lúc thần giận Bệ hạ lắm thì thôi. Giận nhất luôn.
Làm sao á ta, cứ như Bệ hạ là gỗ, là đá không bằng, Bệ hạ không có tâm hồn nghệ sĩ gì hết trơn. Mà nào thần có nói gì đến những loại nhạc cao siêu, hàn lâm, gây khó cho Bệ hạ đâu. Thần cũng không đòi Bệ hạ phải giỏi nhạc lý, giỏi xướng thanh, biết đánh nhịp hoa mỹ như các vị học trò nhạc sư Hải Linh. Còn Nhạc-Lễ là đương nhiên Bệ hạ phải rành. Bệ hạ không rành Nhạc-Lễ , Bệ hạ làm vua làm chi, không lẽ làm vua chỉ để ngồi trên ngai vàng quát tháo và sai quân thiết tiệc ăn nhậu thôi sao ? Riêng về Nhạc thì từ nhỏ, Bệ hạ cũng phải được giáo quan dạy cho ít là bảy nốt rồi chứ, lại hằng ngày Bệ hạ là vua mà không tế đàn tạ ơn Đức Chúa Thượng Thiên tối cao, thử hỏi chúng thần ai được phép làm việc này ? Đó, Bệ hạ thấy thần phân tích vấn đề minh bạch không? Bệ hạ đừng có cãi, thần nói thật, thần thấy Bệ hạ lười biếng việc triều đình lắm, nói vậy hơi quá, chứ mà người toàn đổ công đổ bạc lo chuyện gì, xây thành xây lũy cho cao làm chi, có đâu trộm đạo giặc thù viếng lắm mà sợ, hay chỉ để lưu danh cho đời ? Ôi, phù hoa, thảy đều phù hoa, Bệ hạ chưa chết có khi tường thành này đã được trao vào tay vị vương khác, biết bao gương tày liếp mà sao Bệ hạ hám danh làm gì, .
Trong khi đó, ban Nhạc Lễ trong triều quá ư thiếu thốn, khát khao học hỏi, tìm hiểu về ngành chuyên môn, mà không có nhạc sư hướng dẫn.
Bệ hạ không yêu âm nhạc thì để thần dân yêu.
Bệ hạ không ca hát thì để chúng thần ca hát.
Chúng thần thèm ca hát, nhảy múa lắm.
Đứng trong trời đất, chúng thần sẽ ca hát say sưa những lời thánh thiện tốt đẹp nhất trần gian, sao cho lương dân cảm nhận ơn Đức Chúa Thượng Thiên thương mọi người trần thế, cho mây bay gió thổi, cho mưa sa nắng gắt, cho mặt trời sáng soi, cho trăng thanh vằng vặc, cho suối nước trong veo, cho tất cả vũ trụ càn khôn, cho cả sự chết đến đem họ về trời.
Như thế Ca Hát trong triều quả là một sứ mạng cao cả lắm thay, phải không Bệ hạ?
Vậy xin hỏi nè : Sao hồi nào tới giờ, Bệ hạ không khuyến khích , không nâng đỡ, không thăm nom, hỏi han dàn Nhạc Lễ một lần cho các vị ấy đỡ tủi ?
Sao vậy ? Đừng để dân tình truyền khẩu "Bệ hạ hãm tài" nha !
Nói chi vòng vo vô ích, Bệ hạ khô khốc sao hiểu, vậy phải nói thẳng ra thôi. Hôm nay thần xin dâng một đề nghị : Bệ hạ làm ơn ra chiếu chỉ rước nhạc sư về triều dạy cho dàn Nhạc Lễ về môn Phụng Ca.
Được không Bệ hạ ? Không được à ? Không dài lâu thì một khóa thôi.
Được không Bệ hạ ? Không được à ? Không một khóa thì một buổi thôi.
Được không Bệ hạ ?
Bệ hạ nhìn xem, quanh đây chí ít cũng có một, hai tiểu quốc, tuy quốc vương ở đó không hẳn là xuất thân từ viện hàn lâm, bác học gì nhưng ông có tâm hồn mến yêu Nhạc Lễ, nên đã từng thỉnh mời các bậc tài ba về triều đình giảng huấn về Phụng ca, rất ích lợi và lý thú, khiến cho dàn Nhạc Lễ của họ khởi sắc nhanh chóng. Một lần, rồi lại mời lần nữa, lần nữa, ca công nghe nhiều, thấm đẫm tình yêu nghệ thuật Thánh, thể hiện nghệ thuật ấy qua đời sống thực tế, con dân đất nước mà Bệ hạ đang trị vì đây được lên tinh thần, cuộc đời hướng thiện, tốt lành, đất nước mình đẹp đẽ biết bao. Bệ hạ thực hiện điều này, thần cam đoan các tiểu quốc láng giềng sẽ noi gương Bệ hạ hết thảy.
Vậy Bệ hạ nghĩ sao ?
Trong khi chờ đợi quyết định của Bệ hạ, thần xin cúi đầu đa tạ Bệ hạ đã lắng nghe thần tâu chuyện. Nhân đây, thần xin gửi tới Bệ hạ một audio ngắn 5 phút , thu được từ buổi nói chuyện về Phụng ca của quan Tiến Lộc dành cho các ca công trong triều đình, với chủ đề Ngôn sứ hát ca. Quan đây nổi tiếng tính tình vui vẻ, chịu đi, chịu nói, Bệ hạ cứ rước về triều giảng dạy, của Trời ban sao ta không hưởng !
Bệ hạ nghĩ sao ?
HT
Bài liên quan : (tại đây)