#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}

Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

CPCĐ 18 :MUÔN TÂU BỆ HẠ -4-


BỆ HẠ NGHĨ SAO ?
Khi bàn về vấn đề Nhạc-Lễ là lúc thần giận Bệ hạ lắm thì thôi. Giận nhất luôn.
Làm sao á ta, cứ như Bệ hạ là gỗ, là đá không bằng, Bệ hạ không có tâm hồn nghệ sĩ gì hết trơn. Mà nào thần có nói gì đến những loại nhạc cao siêu, hàn lâm, gây khó cho Bệ hạ đâu. Thần cũng không đòi Bệ hạ phải giỏi nhạc lý, giỏi xướng thanh, biết đánh nhịp hoa mỹ như các vị  học trò nhạc sư Hải Linh. Còn Nhạc-Lễ là đương nhiên Bệ hạ phải rành. Bệ hạ không rành Nhạc-Lễ , Bệ hạ làm vua làm chi, không lẽ làm vua chỉ để ngồi trên ngai vàng quát tháo và sai quân thiết tiệc ăn nhậu thôi sao ? Riêng về Nhạc thì từ nhỏ, Bệ hạ cũng phải được giáo quan dạy cho ít là bảy nốt rồi chứ, lại hằng ngày Bệ hạ là vua mà không tế đàn tạ ơn Đức  Chúa Thượng Thiên tối cao, thử hỏi chúng thần ai được phép làm việc này ? Đó, Bệ hạ thấy thần phân tích vấn đề minh bạch không? Bệ hạ đừng có cãi, thần nói thật, thần thấy Bệ hạ lười biếng việc triều đình lắm, nói vậy hơi quá, chứ mà người toàn đổ công đổ bạc lo chuyện gì, xây thành xây lũy cho cao làm chi, có đâu trộm đạo giặc thù viếng lắm mà sợ, hay chỉ để lưu danh cho đời ? Ôi, phù hoa, thảy đều phù hoa, Bệ hạ chưa chết có khi tường thành này đã được trao vào tay vị vương khác, biết bao gương tày liếp mà sao Bệ hạ hám danh làm gì, .
 Trong khi đó, ban Nhạc Lễ trong triều quá ư thiếu thốn, khát khao học hỏi, tìm hiểu về ngành chuyên môn, mà không có nhạc sư hướng dẫn.
 Bệ hạ không yêu âm nhạc thì để thần dân yêu.
Bệ hạ không ca hát thì để chúng thần ca hát.
Chúng thần thèm ca hát, nhảy múa lắm.
Đứng trong trời đất, chúng thần sẽ ca hát say sưa những lời thánh thiện tốt đẹp nhất trần gian, sao cho lương dân cảm nhận ơn Đức Chúa Thượng Thiên thương mọi người trần thế, cho mây bay gió thổi, cho mưa sa nắng gắt, cho  mặt trời sáng soi, cho trăng thanh vằng vặc, cho suối nước trong veo, cho tất cả vũ trụ càn khôn, cho cả sự chết đến đem họ về trời.
Như thế Ca Hát trong triều quả là một sứ mạng cao cả lắm thay, phải không Bệ hạ?
Vậy xin hỏi nè : Sao hồi nào tới giờ, Bệ hạ không khuyến khích , không nâng đỡ, không thăm nom, hỏi han dàn Nhạc Lễ một lần cho các vị ấy đỡ tủi ?
Sao vậy ? Đừng để dân tình truyền khẩu "Bệ hạ hãm tài" nha !
Nói chi vòng vo vô ích, Bệ hạ khô khốc sao hiểu, vậy phải nói thẳng ra thôi. Hôm nay thần xin dâng một đề nghị : Bệ hạ làm ơn ra chiếu chỉ rước nhạc sư về triều dạy cho dàn Nhạc Lễ về môn Phụng Ca.
Được không Bệ hạ ? Không được à ?  Không dài lâu thì một khóa thôi.
Được không Bệ hạ ? Không được à ? Không một khóa thì một buổi thôi.
Được không Bệ hạ ?
 Bệ hạ nhìn xem, quanh đây chí ít cũng có một, hai tiểu quốc, tuy quốc vương ở đó không hẳn là xuất thân từ viện hàn lâm, bác học gì nhưng ông có tâm hồn mến yêu Nhạc Lễ, nên đã từng thỉnh mời các bậc tài ba về triều đình giảng huấn về Phụng ca, rất ích lợi và lý thú, khiến cho dàn Nhạc Lễ của họ khởi sắc nhanh chóng. Một lần, rồi lại mời lần nữa, lần nữa, ca công nghe nhiều, thấm đẫm tình yêu nghệ thuật Thánh, thể hiện nghệ thuật ấy qua đời sống thực tế, con dân đất nước mà Bệ hạ đang trị vì đây được lên tinh thần, cuộc đời  hướng thiện, tốt lành, đất nước mình đẹp đẽ biết bao. Bệ hạ thực hiện điều này, thần cam đoan các tiểu quốc láng giềng sẽ noi gương Bệ hạ hết thảy.
Vậy Bệ hạ nghĩ sao ?
Trong khi chờ đợi quyết định của Bệ hạ, thần xin cúi đầu đa tạ Bệ hạ đã lắng nghe thần tâu chuyện. Nhân đây, thần xin gửi tới Bệ hạ một audio ngắn 5 phút , thu được từ buổi nói chuyện về Phụng ca của quan Tiến Lộc dành cho các ca công trong triều đình, với chủ đề Ngôn sứ hát ca. Quan đây nổi tiếng tính tình vui vẻ, chịu đi, chịu nói, Bệ hạ cứ rước về triều giảng dạy, của Trời ban sao ta  không hưởng !
Bệ hạ nghĩ sao ?
HT
Bài liên quan : (tại đây)


ÔI VĂN HÓA !

NGUYÊN NGỌC: HY VỌNG GÌ…
Mấy hôm nay dư luận xôn xao vụ luận văn thạc sĩ của chị Nhã Thuyên. Cái đất nước mình thật lạ: thỉnh thoảng, chẳng hiểu sao, lại lui về thời kỳ đồ đá, nhất là trong lĩnh vực tư tưởng văn hóa.
Nhân vụ này, tôi chợt nhớ anh Trần Độ, theo tôi là một người lãnh đạo văn nghệ giỏi và hay đến hiếm hoi từng có được trong suốt quá trình đời sống văn học nghệ thuật của ta trước nay.
Tôi xin kể một chuyện:
Hồi ấy, đầu năm 1979, tôi được điều về làm việc ở Hội Nhà Văn Việt Nam. Anh Độ bấy giờ là Trưởng ban Văn hóa văn nghệ trung ương. Một hôm anh bảo tôi sang chỗ anh chơi, và hỏi về Hội Nhà văn tôi định làm những gì. Tôi nói với anh về ý định, về các kế hoạch trù tính của tôi, và kết luận: với những việc ấy, nếu làm giỏi thì trong mươi năm, dở hơn thì khoảng vài ba mươi năm, hy vọng sẽ nâng cao được mặt bằng chung lên một bước, và trên cơ sở ấy mong có thể xuất hiện một vài đỉnh cao mới …
Anh Độ ngồi im một lúc, rồi nói, châm rãi: Mình tán thành tất cả kế hoạch của cậu, đều đúng và cần thiết … Nhưng có điều mình nghĩ thế này cậu ạ, trong nghệ thuật thường vẫn vậy, muốn có đỉnh cao mới thì bao giờ cũng phải có trường phái mới …, cậu nghĩ coi, có đúng không? …
Tôi quen anh Độ đã lâu, từ hồi anh còn làm Chính ủy Quân Khu Đồng bằng, biết anh là một người rất tốt, yêu văn nghệ và quý trọng văn nghệ sĩ …, nhưng cũng chắc đến thế thôi, anh có được học hành, đào tạo gì gọi là cơ bản và hệ thống về chuyện này đâu. Ý kiến của anh khiến tôi giật mình, kinh ngạc. Không ngờ anh tinh tế, sâu sắc, thậm chí cũng có thể nói uyên bác đến thế.
Chúng tôi thân nhau từ đấy, tâm huyết.
Cho đến nay tôi vẫn nghĩ chúng ta đã bỏ mất một người lãnh đạo văn nghệ giỏi nhất, hay nhất, tốt nhất mà ta đã từng có thể có. Bao giờ mới tìm lại được một người như vậy?
Nhắc lại chyện này tôi không có ý nói rằng luận văn của Nhã Thuyên về một hiện tượng văn học bên lề đã là khẳng định một trường phái văn học mới, nhóm Mở miệng đã là một trường phái văn học mới như anh Độ từng mong. Nhưng chỉ mới một hiện tượng hơi lạ như vậy, bàn về một hiện tượng hơi lạ như vậy, mà đã hô hoán cháy nhà um cả lên, rồi ngang nhiên trừng trị, cách chức …, thì liệu còn hy vọng chút gì thoát ra khỏi ao tù nữa. Thế mà chính những kẻ la làng ấy lại luôn miệng đòi hỏi đỉnh cao, đỉnh cao …
Không phải cái gì ở bên lề cũng là trường phái mới, đương nhiên rồi. Nhưng cũng đương nhiên là trường phái mới thì hẳn phải xuất hiện từ bên lề.
Nhân đây cũng xin được nói luôn: hiện đang có một cái gọi là hội đồng lý luận văn học nghệ thuật trung ương ban bố mọi thứ đúng sai về văn học nghệ thuật trên cả nước này. Mà đứng đầu cái hội đồng ấy thì theo dư luận là mấy người chẳng dính dáng gì và chẳng biết chút gì về văn học nghệ thuật cả. Trong cuộc gặp của Tổng bí thư Nguyên Văn Linh với văn nghệ sĩ cách đây mấy mươi năm, anh Nguyễn Đăng Mạnh có nói một câu chấn động, anh bảo Đảng khinh bỉ sâu sắc văn nghệ sĩ. Có người cho là giận mà nói quá. Nay với cái hội đồng vừa kể có người đứng đầu như vừa nói, lại có quyền hành lớn nhất về văn học nghệ thuật trên đất nước đau khổ này, thì quả là một sự sĩ nhục to lớn đối với toàn bộ giới văn nghệ và lý luận văn nghệ
Đỉnh cao với đỉnh thấp, hy vọng gì nữa.
Nguyên Ngọc

NGUỒN : (tại đây)

MUÔN TÂU BỆ HẠ -3-

tranh minh họa

BỆ HẠ QUÁ QUẮT
Tại sao Bệ hạ ép tài xế uống rượu ?
Tại sao Bệ hạ đánh vào đầu khách đến nhà ?
Tại sao Bệ hạ không hỏi han cho biết vì sao người đó không uống ?
Tại sao Bệ hạ mày tao chi tớ với khách lạ: Mày phải uống với tao ?
Tại sao Bệ hạ vô văn hóa như thế ?
Tại sao Bệ hạ lè nhè ?
Tại sao Bệ hạ không nhận ra sai lầm ?
Tại sao Bệ hạ không biết gì ngoài nhậu ?
Tại sao Bệ hạ quá quắt vậy ?
Bệ hạ có biết rằng hôm ấy bác tài đã nhận định thế nào về Bệ hạ không ?
- Bác ấy lẩm bẩm bên tai thần rằng : Đây không phải là chính nhân quân tử. Vua dỏm !
Bệ hạ có biết sau đó bác tài xử sự thế nào không ?
- Mới ngồi vào tiệc, vừa gắp ăn được 1 miếng chả, bị Bệ hạ cú đầu, đòi cụng ly, bác ấy đã đứng lên bỏ ra ngoài.
Bệ hạ có biết sau đó ra sao không ?
- Sau đó thần phải lẽo đẽo theo ra xin lỗi bác tài. Thần nói xin thông cảm, thế gian có người này người kia.
Bệ hạ có biết bác tài trả lời sao không ?
- Bác ấy im lặng, nét mặt đầy muộn phiền.
Bệ hạ có hiểu không ?
- Im lặng này là sự khinh bỉ đấy.
Bệ hạ nhìn quanh đi, bao nhiêu tiểu quốc, nếu vua nào cũng xấu tính như Bệ hạ thử hỏi thiên địa sẽ ra sao ?
- Ông Trời chịu không thấu  đâu. Đất cũng nổi tam bành cho coi.
Thế Bệ hạ có biết cái người mà Bệ hạ đánh lên đầu đòi nhậu  đó là ai không ?
- Người ta là con Phật đó.
Than ôi, thần xấu hổ vì Bệ hạ vô cùng. Bao lâu Bệ hạ còn nhậu nhẹt bí tỉ, thiên hạ còn phải đan rổ che mặt đó Bệ hạ ơi. Dân tình trong Tiều quốc của Bệ hạ thật đáng thương! Sao họ hiền lành đến thế, đúng là dân quê xóm Đạo ?
HT

BUỒN QUÁ CHÚA ƠI !

Đứa bé thẫn thờ nhìn theo hai vợ chồng trẻ, người chồng ôm đứa con nhỏ được bọc khăn kín mít, người vợ bận cáo áo kiểu màu vàng, tay níu áo chồng, tay run rẩy vuốt đầu đứa con, nước mắt tuôn tràn, có lúc chị khóc lặng không ra tiếng. Chị thương đứa con nhỏ vừa chào đời đã lặng lẽ lìa đời sau một mũi tiêm của bệnh viện. Anh chị lủi thủi ôm xác con về, chẳng biết kêu cứu ai. Mọi người xót thương nhưng bất lực. Kia, cùng lúc có hai gia đình nhỏ nọ cũng đang khóc con. Bà con phẫn nộ la hét. Bệnh viện lặng im, sếp lặng im, lặng im hết. Đứa bé cũng lặng im, vì nó chẳng làm được gì hơn ngoài sự im lặng, nhưng nó thấy hết.
Nó thấy rõ nỗi khốn cùng của kiếp người không được cất tiếng nói. Con chết mà không biết kêu tới ai, không ai chịu trách nhiệm, họ trốn hết rồi.
Nó đang suy nghĩ miên man, không biết ngày mai còn thêm bao nhiêu em bé sơ sinh chết oan như thế này nữa ? Nó cảm thấy ngộp thở khi rời hành lang bệnh viện. Nó sẽ thà chết vì bệnh, không cho bác sĩ chích, chích là chết chắc.
Hôm qua nó đã phải bịn rịn nhớ nhung khi víu chiếc nón lá trên đầu bước ra khỏi sân trường, lớp học thân thương, nơi đó nó biết nó có chuyên cần chăm chỉ, lắng nghe thầy cô, thi không gian lận, cũng sẽ chẳng được gì vì điểm không dành cho nó. Điểm tùy vào bộ giáo dục. Nó đành xa bạn xa trường, sẽ không đi học nữa, học làm gì ?
Nó nhìn sang bên kia đường. Bên ấy có một nhóm người tụ tập, hô hào, nghe nói là biểu tình. Biểu tình để làm gì ? Biểu tình được cái gì ? Ông Bảy xe ôm thấy nó cứ đứng trơ một mình, giữa đường phố đông ken, nó lạc loài bất động, liền cất tiếng kêu lại, sao, mày muốn biểu tình không, được tiền đó con.
Nó thảng thốt nghe chữ tiền lạnh và bẩn. Không thèm.
Sao bây giờ người lớn cái gì cũng nói tiền, tiền. Nước mình, dân nghèo chết mẹ cho nên bây giờ ai cũng hám tiền.Vậy chứ bên Mỹ cũng có biểu tình đó, người mình bên Mỹ giàu, mắc mớ gì họ phải đi biểu tình ! Ông Bảy giỡn sao á chớ ! Xấp nhật trình trong tay đăng toàn tin phát ớn, phát ói, nó không muốn tìm hiểu thêm vấn đề. Nó thích nghe lỏm chuyện mấy chú xe ôm hơn. Mấy chú nghèo mà sao giỏi quá, gì cũng biết, phân tích sự việc nghe có lý có tình, mấy chú đâu có ngu như mấy người làm bộ này bộ nọ phát biểu mắc cười quá, nhất là vụ đỉnh cao trí tuệ, vú lép không được lái xe, nghe luật nhà nước ban ra, chú cháu cười ngất. Phải chi nó có tiền, sắm áo vét cho mấy chú mặc lịch sự, đặt lên làm Bộ Trưởng hết. Mấy chú nói không ham đâu mày, chỉ thèm độc lập tự do hạnh phúc. Nói vậy nó thấy được, tội hết sức. Dân bây giờ vừa nghèo vừa mắc nợ nhà nước, nghe nói mỗi đầu người nợ bao nhiêu triệu đó, trả bao nhiêu thì vô túi mấy ông lớn hết. Thôi kệ, đợi coi khi chết mấy ổng còn xài tiền được nữa không, í được chứ, tiền âm phủ, đô la Mỹ rải đầy đường đó, xài đi.
Hễ mỏi chân, dừng bước ngồi bên lề đường, nghe mấy chú tám , mắc cười hơn mắc tè. Cười xong chú cháu thấm lòng, buồn tái tê, nhục mất mặt luôn. Ông Bảy nói đó, mày biết buồn, biết nhục là mày có lòng yêu nước đó con. Hay ha ! Thiệt tình không biết trên thế giới có cái nước nào như nước mình không ta ! Xe ôm thì trí tuệ, bộ trưởng thì hễ cứ mở miệng là bị chửi là ngu hay dốt.
Bây giờ nè, trời mưa, buồn quá ! Chúa ơi, mưa thôi, đừng bão nghe !
Nó bọc kỹ xấp báo mới vô bao ni-lông, tay ôm chặt trước ngực, sợ ướt không ai thèm đọc, ủa mà sao người ta mua báo đọc rồi cứ hậm hực chửi thề cái gì ta ?
Nó rón rén bước vô cổng nhà thờ.
Cha xứ làm lễ xong là sai ông Từ đóng cửa, dĩ nhiên sợ trộm là đúng. Nó không vào được.
Nhưng nó biết, nó tin Chúa có ở bên trong.
Nó đứng ngoài, kêu Giêsu ơi, có con đây. Vậy thôi, Chúa biết hết mọi sự thế gian, nói nhiều làm chi.
Nhưng cho con than một câu thôi Chúa, Việt Nam buồn quá Chúa ơi.
Rồi nó cúi đầu quay trở ra đường, đi thẳng, sợ buồn quá hóa rồ.
HT

Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

ÔI NGOẠI GIAO !


Ông Sơn vô tình hay cố ý phá hoại?
Bà Đầm xòe
Cư dân mạng mấy ngày nay sôi sục “ném đá” về câu nói của ông Nguyễn Thanh Sơn, thứ trưởng Bộ ngoại giao, Chủ nhiệm Ủy ban về người Việt Nam ở nước ngoài của nước ta khi trả lời với kênh truyền hình TV- Phố Bolsa, rằng:

“… người Mỹ gốc Việt phản đối chuyến thăm của Chủ tịch Trương Tấn Sang tới Hoa Kỳ là vì “chút hận thù cuối cùng” và “muốn có thêm thu nhập”!?.(tại đây)
Cư dân mạng chứng minh rằng, những người Mỹ gốc Việt, không phải đi biểu tình với “chút hận thù cuối cùng” mà là với lòng “hận thù CS mãi mãi” và họ đi biểu tình không phải “muốn có thêm thu nhập” mà là ngược lại họ bị “mất thu nhập”.
Đây là một sự thật hiển nhiên, khó có đầu óc bình thường nào có thể chứng minh ngược lại.
Vậy, phải hiểu những lời nói của ông Sơn như thế nào cho đúng? Và ông  phát biểu như vậy nhằm mục đích gì?
Nhiều, nhiều đích lắm.
Nhưng, tôi là người cạn nghĩ,  không liên hệ được sự sâu xa, rộng lớn gì từ lời nói của ông Sơn mà chỉ thấy:
Đó là sự bịa đặt trắng trợn, nhằm phá hoại “Kịch bản Việt Kiều” của ông chủ tịch nước qua chuyến thăm nước Mỹ lần này.
Vì rằng, trong lúc chủ tịch nước đang phủ dụ Việt kiểu phải năng về nước, phải hướng về dân tộc… và còn trịnh trọng cảm ơn Tổng thống Mỹ O-ba-ma về “sự chăn sóc Việt Kiều của nước Mỹ”, thì lời nói của ông Sơn như chan “cà chua, trứng thối” vào mâm cơm mà chủ tịch nước muốn bày ra mời bà con Việt Kiều đến chung ăn.
Điều này cũng có nghĩa là, ông Sơn đã trực tiếp đánh vào “mồm” ông Chủ tịch nước, đập tan kế hoạch phủ dụ Việt Kiều của ông chủ tịch nước.
Sao một nhà ngoại giao có thâm niên nhiều năm trên lĩnh vực chăm sóc Việt Kiều lại có một “hành động tối tăm” nhiều mặt đến không ngờ như vậy? Phải chăng nó chỉ là ở sự ngu đốt mà ra?
Không hẳn thế.
Một con vật được chủ nuôi, chẳng hạn như con chó, còn biết nín lặng khi chủ và nó đang thực hiện một “kịch bản” săn mồi cơ mà, và đương nhiên nó cũng biết sủa to nhỏ, giận dữ hay hiền nhu như thế nào cho đúng lúc, miễn là bắt được mồi.
Nhưng ông Sơn đã không làm như vậy.
Ông quên “Kịch bản” hay ông phải thực hiện mệnh lệnh phá hoại trong chuyến đi này từ chủ trương, kế hoạch của ai đó, của phe nhóm lợi ích nào đó? Hay của “anh” Tàu Cộng?
Ông Sơn vô tình hay cố ý phá hoại?
Hẳn thời gian sẽ lộ rõ hẳn ra.
BĐX
NGUỒN(tại đây)

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

CON YÊU MẸ

NHT. xin giới thiệu bài thơ sau đây là tác phẩm của CMC NQ., một người bạn cũ cách đây hơn 40 năm. Nhờ Ơn Mẹ Maria, với duyên Thơ-Nhạc , chúng tôi mới gặp lại nhau. Hồi đó, chúng tôi học chung niên khóa Đệ Tam C, trường Mai Khôi.
Quý vị có thể tìm xem, giao lưu và tham gia vào Phòng Cầu Nguyện của NQ. nơi trang web có tên :
MẸ KHIẾT TÂM-BẢO VỆ SỰ SỐNG
(tại đây)
(theo lời NQ., những chữ màu Hồng là nick của các Anh Chị trong hội Cầu Nguyện này).




Con Yêu Mẹ
TỪ LINH
Mùa Hồng Ân  đã đến
Con dệt vần thơ yêu
Kính dâng Mẹ mỹ miều
Mẹ Khiết Tâm tuyệt diệu

Ngàn tình khúc muôn điệu
Hòa trăm triệu lời ca
Cung tiến trước Thiên Tòa
Muôn Hoa Lòng Dâng Mẹ

Vườn hoa trước gió nhẹ

Thơm ngát hoa Tình Yêu
Ngắt Bông Hồng Dâng Mẹ
Tim con ươm tình nồng

Có Mẹ Nguồn Cậy Trông
Niềm Vui Hy Vọng 
Cho con Khúc Nhạc Lòng
Để Tình Hồng Dâng Mẹ

Lên Đồi Sim Có Mẹ
Xế chiều Hồng nắng nhẹ
Khẽ gọi Mẹ yêu ơi !
Yêu Mẹ nhất trên đời

Hoa quỳnh đêm nở vội
Bằng Lăng Tím vương sầu
Anh đào mầu nhung nhớ
Con yêu Mẹ hết tình

Maria  khiết tịnh

Đẹp như ánh bình minh
Nguồn suối mát ân tình
Mẹ Mân Côi diệu vợi
Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội

Đường trần gian tăm tối

Mẹ dẫn lối con đi
Về bên Mẹ diệu kỳ
Cùng Mẹ nghe Lời Chúa

Tình Mẹ ôi chan chứa
Sống có Mẹ con mơ
Đời An Vui Bên Mẹ
Thiên Đàng không xa mờ

Mẹ ơi ! con luôn nhớ

Dâng Mẹ hạt mân côi
Khi có Mẹ trong đời
Con vui Nép áo Mẹ

Mẹ là lời ru nhẹ
giấc mơ bình yên
Thiên Ân che chở
Tới bên bờ yêu thương

Maria  thuyền trưởng

Đưa thuyền con xuôi giòng
Mẹ  Suối Nguồn Hy Vọng
Cho  đời con tựa nương
  
Dâng  Dzạ Khúc Yêu Thương
Trầm hương nghi ngút toả
Một trời hoa quyện Mẹ
Ôi diễm lệ nguy nga

Có Mẹ là tất cả

Mẻ cá lạ trong đời
Êm trôi  thuyền  cập bến
Bến Từ Bi Mẹ ơi !

Maria  tuyệt vời

Êm như mây chiều trôi
Một đời tri ân Mẹ
Con yêu Mẹ  khôn vơi

Mẹ Sao Mai sáng ngời
Soi đường và dẫn lối
Với Mẹ về quê trời
Bến Từ Tâm con đợi .
(Xin Tri Ân Tình Mẹ)

Từ Linh

ÔI Y TẾ !


O Tiến nè...
Nguyễn Quang Vinh
(tại đây)

Ai  tham mưu cho O mà dại thế? Sao tới bây giờ O lại ký công văn hỏa tốc gửi Bộ Công an đề nghị điều tra nguyên nhân 3 cái chết trẻ sơ sinh do tiêm vacxin tại Quảng Trị?
O không cần ký hỏa tốc thì về trách nhiệm, ngay khi sự vụ này ra, chắc chắn công an đã vào cuộc rồi O ạ, và họ lặng lẽ làm, lặng lẽ xác minh, lặng lẽ đưa mẫu đi lấy kết quả, thậm chí cả nước ngoài, O chẳng phải làm ồn ào lên thế, vừa thừa vừa buồn cười, vì làm thế cũng không giảm nhẹ điều tiếng của dư luận đang nói về trách nhiệm của O được đâu.
O đã tuột tay cơ hội để lấy uy tín với dư luận, cơ hội của một Chính khách rồi, O ký cái văn bản này chỉ thêm lần nữa khẳng định rằng, O không thành thật với mình, O diễn với dư luận thôi O ạ.
Tôi nghĩ rằng nếu O và cấp dưới O- trung thực, một chút dũng cảm- một chút thôi, thì chắc chắn đã đưa ra kết luận rồi. Vì đâu phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện trẻ chết khi tiêm vacxin đâu O. Mấy lần rồi, chết gần 20 cháu rồi, O có đưa ra nguyên nhân gì đâu trong khi những người có chuyên môn trong ngành O thì đã viết thẳng ý kiến của mình là do vắc xin, do khâu sản xuất, do cả nguyên nhân đấu thầu....O biết rõ quá gì nữa  O Tiến.
Nhân dân cần O sự thật lòng, trung thực, đừng cố đấm ăn xôi, đừng diễn, và điều quan trọng số 1 là O phải lấy sinh mạng chính trị của O ra nói rằng: Nếu tiếp tục tiêm mà cháu nào còn chết thì O thế mạng. O dám không? Nếu không dám thì đừng vội tuyên bố nhân dân tiếp tục tiêm vacxin cho các cháu. Và cũng đừng nói liều là do nước ta nghèo nên phải tiêm vacxin cũ...
Theo blog Cu Vinh khoai lang

Ý kiến của nhà báo Nguyễn Vạn Phú
(tại đây)
Thật không thể nào tin được dù TTXVN đưa tin: “Bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến vừa văn bản hỏa tốc gửi Bộ trưởng Bộ Công an chỉ đạo các cơ quan liên quan tiến hành vào cuộc điều tra xác minh vụ ba trẻ tử vong sau khi tiêm vắcxin tại tỉnh Quảng Trị”.
Cái gì lạ vậy? Tại sao bà Tiến lại đẩy quả bóng (trách nhiệm điều tra vụ việc) sang cho bên công an?
Bất thường đầu tiên là sự tham gia của bên công an vào một vụ việc chỉ xảy ra khi có dấu hiệu tội phạm mà tội phạm thì phải có động cơ và ý đồ phạm tội.
Nhưng cho dù có yếu kém đến đâu cũng phải hiểu dư luận đâu phải đòi hỏi điều tra tìm nguyên nhân để xác định người gây ra sự việc nhằm mục đích trừng trị họ!!! Dư luận muốn tìm hiểu nguyên nhân để từ đó ngành y tiếp tục tiêm chủng vắc-xin an toàn, không gây ra các trường hợp đáng tiếc tương tự.
Mà điều tra như vậy chỉ có người trong ngành y mới hiểu quy trình, mới có chuyên môn để xác định đâu là khâu có vấn đề như sản xuất vắc-xin, vận chuyển, bảo quản, tiêm chích hay chăm sóc, theo dõi sau chủng ngừa.
Một Bộ trưởng mà không hiểu được điều đơn giản như vậy, hèn gì rất nhiều người đòi bà này phải từ chức.
Theo FB Nguyễn Vạn Phú
Choáng váng với câu hỏi : Sao bác sĩ lại muốn em chết?
Nguyễn Quang Vinh
Người đàn ông ấy tên Thụy quê Hưng Yên, bị điện giật.
Gia đình đưa tới một bệnh viện Hà Nội ( báo Tiền Phong viết tắt là bệnh viện B-mình ngờ là bệnh viện Bạch Mai)
Các bác sĩ trả về bảo về nhà đợi chết đi, chết ở bệnh viện nhiều thủ tục nhiêu khê lắm.
Mang chồng về, vợ anh Thụy lại thấy anh Thụy hồi tỉnh, lại mang chồng tới bệnh viện, lại bị các bác sĩ đuổi quát bảo mang về nhà chờ chết.
Cuối cùng thì chính bệnh viện đa khoa Phố núi và y học cổ truyền tỉnh Hưng Yên đã cứu sống anh Thụy.
Câu hỏi của anh Thụy như một quả bom giáng vào mặt các bác sĩ bệnh viện B: Tại sao các bác sĩ lại muốn em chết?
Còn mình muốn hỏi thêm, tại sao phóng viên báo Tiền Phong không đi tới cùng bài điều tra này? Phải chỉ rõ, bệnh viện B là bệnh viện nào?
Và câu hỏi này còn là câu hỏi âm hồn những đứa trẻ liên tục chết vì tiêm vacxin, âm hồn các cháu đang hỏi Bộ trưởng Tiến: Tại sao các bác sĩ lại để cháu chết? Tại sao biết rõ nguyên nhân cái chết khi tiêm vacxin mà Bộ y tế vẫn khăng khăng trả lời là chưa rõ nguyên nhân?
(tại đây)

ÔI GIÁO DỤC !


Những ý tưởng lạ lùng 
Cuối tuần, có 2 thông tin liên quan đến giáo dục khiến nhiều người cười nhưng lòng thật đau. Cười vì không thể hình dung được tại sao có những ý tưởng lạ lùng như thế. Đau vì những chuyện như thế này sao cứ xảy ra hoài ở môi trường được xem là tập trung những người làm thầy thiên hạ?
Nếu lấy mốc từ năm 2007, một năm sau khi toàn ngành giáo dục thực hiện cuộc vận động “Hai không” (nói không với tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong giáo dục), tỷ lệ tốt nghiệp THPT tăng lên liên tục. Theo số liệu thống kê, tỷ lệ tốt nghiệp THPT năm 2007 (lần 1) chỉ đạt 66,7%, và tăng đều đến năm 2012, hầu hết các địa phương đều có tỷ lệ tốt nghiệp trên 90%, thậm chí nhiều nơi đạt 100%. Lúc này dư luận đặt ra câu hỏi có cần phải tổ chức một kỳ thi tốt nghiệp quy mô toàn quốc mà tỷ lệ đỗ gần 100%? Vậy là, tại Hội nghị tổng kết năm học 2012 - 2013 diễn ra cuối tuần qua ở TP.Đà Lạt, trước bức xúc của lãnh đạo một Sở GD-ĐT vì Sở này bị cắt thi đua do để tỷ lệ tốt nghiệp năm 2012 cao hơn năm trước, mới vỡ ra rằng đã có một “thỏa thuận tối mật” giữa lãnh đạo Bộ GD-ĐT và các sở địa phương. Đó là quyết tâm để tỷ lệ tốt nghiệp không được vượt quá năm trước. Lý lẽ của Bộ là khi chấm phúc tra 17.000 bài thi của 16 tỉnh thành trong kỳ thi tốt nghiệp năm trước, phát hiện sai phạm rất lớn ở những tỉnh có tỷ lệ tốt nghiệp tăng.
Đành rằng phải có biện pháp để hạn chế tiêu cực, đưa con số tốt nghiệp THPT về đúng giá trị thực của nó nhưng không thể bằng một biện pháp hết sức khiên cưỡng, máy móc và quan liêu đến vậy!
Biện pháp này hoàn toàn không khoa học vì trình độ học sinh từng năm không như nhau; điều kiện giảng dạy, học tập có những lúc thay đổi; lực lượng, trình độ giáo viên không phải là bất biến; đề thi mỗi năm mỗi khác; thêm những điều kiện khách quan xảy ra lúc này lúc khác… Cũng cần nhắc lại, tốt nghiệp bậc trung học là mức độ “phổ thông” chứ không phải “tuyển”, không thể có yêu cầu cứng nhắc là tỷ lệ năm này phải không cao hơn năm trước. Đó là chưa kể, nếu áp dụng quá máy móc, để đạt thành tích, biết đâu có địa phương phải “hy sinh” cho rớt một số học sinh đủ chuẩn đậu để đạt “định mức”!  
Biện pháp này cũng không hợp lý vì đâu phải cứ chỗ nào tỷ lệ tốt nghiệp tăng là bắt buộc phải có tiêu cực. Khi thanh tra, nếu phát hiện địa phương nào sai thì phạt địa phương đó, sao lại có thể đánh đồng khái niệm như vậy?
Chuyện thứ hai diễn ra ở TP.Vũng Tàu (tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu). Nhằm hạn chế tình trạng chạy trường, lãnh đạo Phòng Giáo dục thành phố này đã có sáng kiến học sinh vào lớp 1 các trường như Quang Trung, Trưng Vương phải có giấy tờ chủ quyền nhà của cha mẹ. Không biết còn nơi nào có một yêu cầu quá khắc nghiệt và thô bạo đến vậy, không cho một đứa trẻ chập chững vào lớp học đầu tiên trong đời, thực hiện cái quyền mà mọi trẻ em trên thế giới đều được hưởng: quyền đến trường?
Biết rằng ngành giáo dục rất đau đầu với nhiều vấn nạn, chẳng hạn bệnh thành tích, chạy trường… nhưng đưa ra những biện pháp quá thô bạo đến vậy liệu có hợp lý?
Thùy Ngân
NGUỒN : Thanhnienonline (tại đây)
Những ý tưởng ‘thật như đùa’ của ngành giáo dục

Công khai bằng văn bản có, ngầm thỏa thuận có, một số quy định của ngành giáo dục thời gian gần đây khá lạ lùng.

“Lọc” học sinh lớp 1 bằng sổ đỏ
Đây là cách làm của 2 trường tiểu học thuộc phường 9, TP Vũng Tàu. Ngoài những giấy tờ bắt buộc phải có như giấy khai sinh, sổ hộ khẩu, các giấy tờ ưu tiên…, 2 Trường Tiểu học Trưng Vương và Quang Trung còn yêu cầu “bản photo Sở hữu nhà ở của bố mẹ” để các em được nhập học.

Niềm vui được vào lớp 1 của trẻ em một số nơi không phải đơn giản mà có (Ảnh minh họa)
Được biết, năm học 2013-2014, theo chỉ tiêu, trường Trưng Vương được nhận 50 em và trường Quang Trung được nhận 150 em, trong khi phường 9 có 343 em xin vào học lớp 1.
Hiện tại, có 294/343 học sinh đã nộp được sổ đỏ và đủ điều kiện nhập học đợt 1. Còn 47 em không có sổ đỏ hoặc mới về cư trú tại phường thuộc diện “dôi dư” dự kiến sẽ được chuyển về trường Thắng Nhì thuộc phường Thắng Nhì (TP Vũng Tàu) xa khoảng 2-3km để học.
Có trường hợp gia đình học sinh đã sinh sống lâu năm ở phường 9 nhưng ở nhờ  nhà anh trai, không có sổ đỏ nên vẫn không đủ điều kiện nhập học. Một trường hợp khác sổ đỏ đang nằm trong ngân hàng không lấy ra được, nhưng nhờ kiên quyết “đấu tranh” nên được linh động cho nhập học.
Chia sẻ với báo Tiền Phong, cô Nguyễn Thị Thu Thủy – Hiệu trưởng trường Trưng Vương cho biết nhà trường thực hiện chủ trương tuyển sinh của Ban Tuyển sinh (Phòng Giáo dục và UBND TP Vũng Tàu). UBND TP Vũng Tàu cũng đã có một văn bản (do Phó Chủ tịch Nguyễn Thị Bạch Ngân ký) quy định gia đình những học sinh ở phường 9 phải có hộ khẩu thường trú và sở hữu nhà ở tại nơi cư trú mới được phép nhập học.
Trưởng Phòng Giáo dục TP Vũng Tàu, ông Võ  Văn Lương cho rằng lợi dụng tính “mở” của Luật Cư trú, nhiều phụ huynh có sổ hộ khẩu KT3 khá dễ dàng, cộng với việc chính quyền phường quản lý lỏng lẻo khiến số học sinh dự tuyển vào lớp 1 ở phường 9 quá lớn, đẩy khó khăn cho ngành giáo dục. Trong khi đó, nhiều trường khác dư chỉ tiêu, nên phải có biện pháp “lọc” để lấy các em thực sự là cư dân của phường 9.

Cắt thi đua nếu để tăng tỷ lệ tốt nghiệp
Cuối tuần qua, tại Hội nghị tổng kết năm học 2012-2013 diễn ra ở TP. Đà Lạt, một lãnh đạo Sở GD-ĐT đã “lỡ miệng”  nói ra bức xúc khi Sở này bị cắt thi đua do để tỷ lệ tốt nghiệp năm 2012 cao hơn năm trước. Từ đó, dư luận mới vỡ lẽ ra rằng đã có một “quy định ngầm” giữa Bộ GD&ĐT và các Sở địa phương là không được để tỷ lệ tốt nghiệp năm sau vượt quá năm trước.
Có lẽ quy định quá lạ  lùng này xuất phát từ việc tỷ lệ tốt nghiệp THPT của các địa phương liên tục tăng, nhiều nơi  đạt gần 100%, trong khi đó Bộ lại phát hiện ra nhiều sai phạm lớn ở những tỉnh có tỷ lệ tốt nghiệp tăng khi chấm phúc tra 17.000 bài thi của 16 tỉnh thành.
Tuy vậy, đây vẫn bị cho là cách làm ngược đời và máy móc của các lãnh đạo ngành giáo dục.

Lớp VIP trường công
Dự thảo của Bộ GD&ĐT cho phép thu thêm các khoản đối với mô hình dịch vụ giáo dục chất lượng cao – hay còn được gọi với cái tên “lớp VIP trường công” từng gây xôn xao dư luận vì sự phân biệt giàu nghèo giữa các học sinh ngay trong chính trường công.
Một số trường thực hiện thí điểm mô hình này đã cho thấy những bất cập và lo ngại từ phía các bậc phụ huynh và dư luận. Lo ngại đầu tiên là vấn đề chi phí cho lớp “VIP” (viết tắt của cụm từ “very important person” – người rất quan trọng). Với mức chi phí từ 200-300 triệu đồng cho mỗi lớp VIP, chia ra đầu người, mỗi học sinh khoảng vài triệu chi phí ban đầu, chưa kể các chi phí khác để duy trì lớp học trong 5 năm học tập, chắc chắn không phải phụ huynh nào cũng có khả năng chi trả.
Vì thế, để được ngồi trong lớp học này, các em hầu hết phải là con nhà khá giả, điều kiện kinh tế tốt. Cũng có trường hợp mặc dù phụ huynh có thu nhập trung bình nhưng không lỡ chuyển lớp cho con vì nhiều lo ngại như sợ cô dạy không nhiệt tình bằng, sợ con phải thay đổi môi trường… nên vẫn phải cố để cho con theo học.
Tuy nhiên, bất cập lớn nhất của lớp VIP trường công vẫn là sự khác biệt về cơ sở vật chất trong cùng một ngôi trường gây ảnh hưởng đến tâm lý của các em. Thậm chí, trong buổi chào cờ toàn trường ngoài trời, chiếc ghế ngồi của các em lớp VIP cũng khác so với các lớp học bình thường. Nhiều phụ huynh đã bày tỏ lo ngại khi phải trả lời những thắc mắc rất ngây thơ của con về sự khác biệt này.
Mặc dù mô hình lớp học chất lượng cao nhận được ủng hộ và thiện cảm của các bậc phụ huynh và học sinh tham gia, song một số chuyên gia giáo dục cho rằng không nên tạo khoảng cách giàu nghèo trong môi trường học tập.

Cộng điểm cho Bà mẹ Việt Nam anh hùng thi đại học
Ngay sau khi Thông tư số 24/2013/TT-BGDĐT ngày 4/7/2013 quy định cộng 2 điểm ưu tiên cho đối tượng Bà mẹ Việt Nam anh hùng nếu thi đại học được công bố, dư luận đã lên tiếng phản đối gay gắt quy định “trên trời” này của Bộ GD&ĐT.
Hầu hết ý kiến đều cho rằng quy định cộng điểm cho Bà mẹ Việt Nam anh hùng là quá thiếu thực tế, thậm chí là gây tổn thương cho các bà, các mẹ đã phải chịu đựng quá nhiều những mất mát, hi sinh.
Tuy nhiên, sau khi nhận được những chỉ trích nặng nề từ phía dư luận, Bộ GD&ĐT đã nhanh chóng sửa sai bằng việc ra Thông tư bãi bỏ quy định này vào ngày 16/7 – 12 ngày sau khi Thông tư ban đầu được phát ra.
Hành động sửa sai của Bộ được một bộ phận dư luận đánh giá cao, tuy nhiên phần đông vẫn cho rằng những sai sót nghiêm trọng như thế này trong quá trình soạn thảo quy định, thông tư cần phải được quy trách nhiệm và có những biện pháp kỷ luật cụ thể.

Nguồn VNN

Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

EM ĐÃ NGỜ NGỢ...


EM ĐÃ NGỜ NGỢ...
-Báo cáo tôi nghe..
-Dạ...Không thể chấp nhận được anh ạ, giữa khu dân cư như thế, nó xây cái nhà to tổ bố như thế, lại không thèm xin phép...
-Láo thế, luật pháp ở đâu?
-Vâng.Em cũng thay mặt anh đập bàn với phường, với quận, luật pháp đâu lại có kẻ làm càn như thế. Cưỡng chế ngay.
-Cưỡng chế à?
-Vâng. Tháo dở hết ạ, không thể chịu đựng được, một lũ ăn hại...
-Ai ăn hại?
-Dạ...Thì cái bọn ở phường í ạ...Vi phạm pháp luật như thế mà quyết định đình chỉ từ ngày đặt móng, tới khi chủ nhà xây lên, hoàn thiện, đưa đồ đạc vào rồi, lại nắn cả đường vào rồi mà vẫn chưa thực thi quyết định đình chỉ anh ạ...Lũ ăn hại...
-Quý anh em nhỉ ?
-Sao cơ ạ...
-Vì đó là căn hộ của tớ xây cho thằng con trai.
-Ôi thế à? Vâng...Em đã ngờ ngợ...Phải có lý do gì thì chúng nó mới gan hùm gan sứa vậy chứ, phải có lý do gì mà em chửi thẳng vào mặt chúng mày là lũ ăn hại mà chúng nó vẫn trơ ra, vẫn cười...Em đã ngờ ngợ...
-Bây giờ tính sao nhỉ ?
-Anh buồn cười...Suốt đời anh đóng góp cho giang sơn, mỗi cái nhà ấy thì phải lo thủ tục cho anh chứ...Em đã ngờ ngợ....Ngày mai cấp sổ anh nhé, anh nhé, anh nhé...Đúng là một lũ ăn hại, đã biết là nhà của ai thì nên biết gặp ai để mà triển khai vì ai....

Nguồn :CUVINHKHOAILANG'blog (tại đây)

MUÔN TÂU BỆ HẠ -2-

(ảnh:webtretho)
BỆ HẠ CHƠI XẤU
Muôn tâu Bệ hạ,

thần mới nghe tin long thể Bệ hạ bất an phải nằm viện, vội viết tiếp, viết thêm, thổ lộ cho hết  nỗi lòng kẻo lỡ Ai tín từ triều đình loan đi, dân đen không thể nói gì ngoài những lời tung hô vạn tuế theo văn hóa tang chế,sáo mòn khuôn thước và có thể là giả dối, là thói thần rất ghét. Dù sao, ước gì trời đất gọi thần ra đi sớm hơn, để thần có dịp ăn năn sám hối. Thần thật đáng trách, tội lỗi xấu xa.Thần tội lỗi xấu xa nhưng cam đoan thần rất thật thà, trung tín.
Đành phải chịu vậy, vì để trong lòng không được, thần không phải thánh, huống hồ các bậc Trưởng lão còn khuyên có gì uất ức thì kiếm chỗ xả nó ra, đừng giữ trong lòng càng thêm khó dạy. Thần không biết nếu giữ trong lòng thì thần là cái đứa khó dạy hay cái nết xấu ấy nó khó dạy, chắc là cả hai, nếu vậy thì thật  khốn đốn, cho nên Bệ hạ cứ để cho thần giãi bày, cam đoan thần không nói sai một lời. Hồi ấy ai cũng biết chuyện Bệ hạ chơi xấu, thần nhớ như in, nhớ chứ không oán, chỉ buồn tí thôi. Đời, c'est la vie, tình, c'est lamour, thế thôi.
Còn phần Bệ hạ thì đâu có nhớ gì !
Đúng rồi, nhớ thì đã xin lỗi, đâu thấy gì đâu. Vua mà, vua có bao giờ làm điều không phải. Thế cho nên thần mới phải nói ra, nhắc lại. Bệ hạ vẫn không thèm nhớ thì thôi kệ Bệ hạ, nhưng xin cho thần có chỗ xả. Hôm nay xả bằng hết .
Hôm ấy, chiếc xa mã đưa nguyên Bộ Nhạc Lễ đi tận Mỹ...(*) chúc mừng Bệ hạ lên ngôi,cũng là để Bộ ra mắt Bệ hạ. Chính trong yến tiệc hôm ấy Bệ hạ đã ban chiếu chỉ sai Bộ Nhạc Lễ sáng tác cho Bệ hạ một bài hát, lấy tâm tình của chính Bệ hạ làm nội dung tác phẩm. Nội dung ấy là tâm sự của vua khi biết mình sẽ lên ngôi trị vì thiên hạ là như thế nào thế nào, ai có hứng thì viết nhạc...dùm. Chiếu nội dung tâm sự ấy được photocopy ,phát cho mỗi quan một bản mang về nghiền ngẫm để sáng tác.
Thần nhớ hôm ấy, vì là buổi ra mắt, ngu thần cũng hân hạnh được quan Bộ trưởng giới thiệu tên thần cho Bệ hạ biết, đây là nhạc sĩ Hải Triều,và từng vị trong Bộ : đây là nhạc sĩ Tiến Linh, đây là nhạc sĩ ....., đây là linh mục nhạc sĩ Nguyễn...., lúc ấy thần thấy Bệ hạ đâu thèm nhìn mặt thần, cũng không thèm nhìn mặt ai, Bệ hạ như chiếc tủ lạnh, lạnh băng....Hình như hôm ấy điều quan trọng duy nhất đối với Bệ hạ là làm sao ra được cái chiếu sáng tác đến đúng địa chỉ Bệ hạ cần đưa, thế là xong, các ngươi là zé-rô tất cả. Ôi, yến tiệc bày ra, ai ăn ngon chứ thần ăn đâu thấy ngon. Lòng buồn từ đấy.
Tuy vậy, có ai ngờ, kẻ có lòng buồn này đã viết được bài hát theo như chiếu vua ban, (chứ có ai thèm viết đâu!). Rồi tập cho dàn triều ca, hát, diễn, thu, biết bao nhiêu công phu của mấy chục ca công cần mẫn và nhiệt tình, suốt cả tháng trời ròng rã. Ngày ấy còn là thu dạng cát-sét, Bệ hạ nhớ không ?
Quan Bộ trưởng thấy thương,lại hãnh diện có đàn em vâng phục, khuyên thần đem cuộn băng làm quà dâng Bệ hạ.
Thần vào triều, bấm chuông xin yết kiến Bệ hạ.
Có quan tể tướng ra hỏi : Tên gì?  muốn chi ?
Thần khai đúng tên mà Bệ hạ đã nghe quan Bộ Nhạc Lễ giới thiệu ở ...Mỹ (*).
Thần cũng khai đúng việc thần đã thi hành theo chiếu vua ban tại Mỹ...(
*) , tức là sáng tác xong bản nhạc phổ tâm sự của nhà vua. Đây là thành quả. Xin yết kiến long nhan để dâng tặng thiên tử.
Quan tể tướng nghe rồi đi vô trong.
Quan đi vô rồi quan đi ra. Quan bảo :
- Hoàng thượng nói không biết Hải Triều là ai .
Lúc ấy thần tái mặt, hai chân lảo đảo,đứng không vững.
Mẹ ơi, sao Bệ hạ chưa già mà đã lú ? Mới hôm nào đây !!!!
Tuy thế, con người thần tuy ngu nhưng lành.
Thần lấy lại bình tĩnh mà thưa cùng quan tể tướng rằng nếu Bệ hạ nỡ lòng quên thần đây thì cũng nô-xì-ta-gue ("không - sao - đâu"), ngài làm ơn chuyển dâng món quà này lên vua là được rồi. Có chữ có tên người tặng, vua khỏi cần gặp, mất công vua.Thần cáo lui.
Quan tể tướng cầm cuộn băng cát -sét đi vô.
Không chờ quan đi ra hay không, thần thẫn thờ quay bước, lòng đau hơn hoạn.
Từ ấy trong thần, Bệ hạ coi như .....

Về nhà, thần với tay ném bài hát ấy vào bếp củi nấu cám heo, ngay lập tức, con heo nái trong chuồng kêu "được,được".
Bệ hạ ơi,

Bệ hạ lãnh đạm lạnh lùng vô cảm như một cái tủ lạnh.
Ai thương nổi Bệ hạ thì thương, thần rất nể phục những người tốt lành ấy,  chứ thần đây không thể, tuy ngu tuy nhỏ nhưng lòng tự trọng lớn lắm. Bệ hạ chơi xấu nặng với thần một lần như vậy là.... dứt. Oa xịt Bệ hạ. Nói hết, chết khỏi nói.

HT.
----------------------------------------------------------------------------
(*)  Mỹ Tho

Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

ĐẤT NƯỚC ĐIÊN


Đất nước điên.?
Đất nước bạn bị giặc ngoại xâm lấn chiếm, đóng quân, bắn giết người dân nước bạn. Bạn biểu tình ôn hòa phản đối hành động xâm lược ấy tại thủ đô. Lập tức báo chí, truyền hình đưa tin hành động ấy của bạn là gây rối, hoang tưởng chính trị. Nhiều người dân nước bạn thấy bạn đi biểu tình, họ buông câu.
- Bọn điên.
Hàng xóm bạn bị nhiều người an ninh hỏi dò về bạn nhiều quá. Họ bực tức cho rằng bạn là thằng điên. Thằng điên mới làm những việc mà công an phải hỏi nhiều như vậy, canh gác bạn như vậy. Chẳng những hàng xóm mà đồng nghiệp, họ hàng nhà bạn nữa họ cũng nghĩ bạn điên. Mọi người nghĩ bạn điên khi bạn lo lắng, quan tâm đến những việc lớn lao mà chỉ có Đảng và Chính Phủ mới giải quyết được.
Bạn không quan tâm đến chuyện lớn lao đó nữa. Bạn đi đường thấy đèn đỏ, bạn dừng lại trước vạch đường. Những người đằng sau chửi bạn.
- Đm thằng điên, đường có ai đâu mà dừng lại.
Bạn ăn xong quả chuối, bạn cầm trên tay mãi, đi qua bao nhiêu con phố để tìm thùng rác công cộng vất. Người đồng hành với bạn nói.
- Ông điên mẹ nó rồi, vất đâu chả được.
Bạn lên phường xin dấu xác nhận cho con đi học. Người phụ trách chưa đến, mặc dù đã 9 giờ 30 sáng. Khi người đó đến bạn hỏi tại sao người đó không đến đúng giờ. Người đó giải thích phải đi giao ban, đi họp, đi dự lễ khai mạc, tổng kết...gì đó. Bạn chất vấn nếu đi thì phải có người trực thay, không thể cứ có lý do là bỏ việc trực mà đi. Người đó có thể chưa kịp nói gì, nhưng những người xếp hàng sau bạn cũng đi xin dấu sẽ mắng bạn là  thằng điên.
Nếu bạn phê phán chính sách của chính quyền, thì bạn chỉ một trong hai loại người mà xã hội xếp hạng bạn. Một là phản động khi bạn bị bắt, còn chưa bị bắt thì bạn ở loại thứ hai là thằng điên.
Cũng tương tự như thế, nếu bạn đi họp phụ huynh. Nhà trường thông báo đóng tiền cho một chương trình mà nhà trường phát minh ra, ví dụ như tiền mua máy tính cho giáo viên giảng dạy. Lẽ ra  máy tính là công cụ giảng dạy mà bộ giáo dục phải cấp cho giáo viên. Bạn thắc mắc điều đó, các phụ huynh khác nhìn bạn với con mắt khó chịu, kèm những câu lầm bầm đủ cho bạn nghe rõ.
- Thằng điên.
Đôi khi thằng điên không phải là bạn. Thằng điên là một sĩ quan công an hiếp dâm phụ nữ hàng loạt, hoặc thằng điên là một quan chức nhận tham nhũng 500 triệu. Người ta suy luận rằng nếu chỉ có những thằng điên mới đi chỉ trích chính phủ và đảng. người bình thường không ai để ý đến đảng và chính phủ làm gì. Thì tất nhiên, chỉ có thằng điên mới đi hiếp dâm nhiều phụ nữ khi mình là công an, vì chỉ có người bình thường mới đi hiếp dâm nhiều như vậy. Và chỉ có quan chức điên khùng mới đòi nhận hối lộ 500 triệu, vì quan chức bình thường phải liêm khiết không ai đi đòi hối lộ, chỉ có dân thường mới đi đòi hối lộ thôi.
Thế đấy, đất nước có vô số tiêu chuẩn để đánh giá bạn là thằng điên, mặc dù những điều bạn phản đối hoặc bạn làm thì bất kỳ người dân ở nước cũng làm và cho đó là điều bình thường.
Vậy là sao.? Phải chăng đất nước bạn đang là một đất nước điên.
nguoibuongio'
NGUỒN : (tại đây)

TẠI KHU Ổ CHUỘT RIO

Đức Giáo Hoàng được chào đón nồng nhiệt 

tại khu ổ chuột nổi tiếng Brazil

(Dân trí) – Trong buổi sáng qua theo giờ địa phương, Giáo hoàng Francis đã được chào đón nồng nhiệt khi tới thăm khu ổ chuột nổi tiếng bạo lực nhất thành phố Rio de Janeiro, Brazil. Tại đây, ngài đã kêu gọi những người nghèo không nên đánh mất hy vọng.

Giáo hoàng Francis, còn được đặt cho biệt danh “Giáo hoàng khu ổ chuột” vì những nỗ lực vì người nghèo, đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt khi tới thăm một trong những khu ô chuột bạo lực nhất thành phố Rio de Janeiro. Tại đây ngài đã yêu cầu những người giàu có trên thế giới chấm dứt những bất công khiến người nghèo bị đẩy ra lề xã hội.
Giáo hoàng được chào đón nồng nhiệt tại khu nhà ổ chuột Varginha
Đức Giáo hoàng được chào đón nồng nhiệt tại khu nhà ổ chuột Varginha
Sau đó, ngài thậm chí còn được chào đón nồng nhiệt hơn, bất chấp trời mưa, khi tới dự Ngày thanh niên thế giới tại khu bãi biển Copacabana ở trung tâm Rio.
Trong quá trình tham gia các sự kiện trên, Giáo hoàng Francis đã chứng tỏ cá tính khác thường, có phần phá cách, khi nói với các tín đồ từ quê nhà Argentina rằng, ngài muốn họ "quậy", khuấy động mọi thứ tại giáo khu của mình bằng cách ra phố và truyền bá đức tin.
“Chúng ta biết rằng tại Rio sẽ có những sự mất trật tự tuyệt vời, nhưng tôi cũng muốn các giáo phận mất trật tự!”, Giáo hoàng tuyên bố bằng tiếng Tây Ban Nha. “Tôi muốn thấy nhà thờ trở nên gần gũi hơn với mọi người. Tôi muốn từ bỏ những thuyết giáo quyền, sự trần tục, những điều này khiến bản thân chúng ta khép kín trong chính mình, trong giáo xứ của mình, trong trường học hay các tòa nhà. Bởi chúng ta cần phải vượt ra ngoài”.
Và Giáo hoàng đã cho thấy sự phá cách đó bằng chuyến đi tới khu nhà ổ chuột Varginha dù những con đường xung quanh đầy rác. Đây là một phần của khu vực đầy bạo lực của Rio, còn được biết đến với biệt danh Dải Gaza.
Dù vậy, người đứng đầu Vatican tỏ ra hoàn toàn thoải mái và hòa mình vào những đám đông đang chào đón, ôm hôn những cư dân nhỏ tuổi, ban phước cho họ và khẳng định nhà thờ Công giáo luôn sát cánh bên họ.
Trong một thông điệp gửi tới những người nghèo, Giáo hoàng khẳng định: “Không ai có thể thờ ơ trước những bất công vẫn đang tồn tại trên thế giới này”, Giáo hoàng phát biểu trước đám đông không quản ngại mưa lạnh, và phải đứng trong những sân bóng lầy lội để chào đón.
“Không nỗ lực xây dựng hòa bình nào có thể kéo dài, và sự hài hòa hay hạnh phúc cũng không thể có được trong một xã hội phớt lờ và đẩy ra ngoài lề hay tách bỏ một phần của chính nó”, người đứng đầu Vatican tuyên bố.
Đây là một điểm nhấn trong chuyến thăm kéo dài một tuần của Giáo hoàng tới Brazil. Cũng trong ngày hôm qua Giáo hoàng đã dự lễ chào đón các tín đồ từ 175 quốc gia về dự Ngày thanh niên thế giới tại bãi biển Copacabana. Trong lúc diễu hành qua đường phố, xe của Giáo hoàng đã nhiều lần dừng lại để ngài ôm hôn, chúc phúc các em bé.
Một số hình ảnh Đức Giáo hoàng Francis tại Brazil ngày 25/7
Người dân đứng đón Giáo hoàng ở khu ổ chuột
Người dân đứng đón Giáo hoàng ở khu ổ chuột
Người dân đứng đón Giáo hoàng ở khu ổ chuột
Người dân đứng đón Giáo hoàng ở khu ổ chuộtNgười dân đứng đón Đức Giáo hoàng ở khu ổ chuột
Người dân khu ổ chuột Rio vui mừng chào đón Giáo hoàng
Người dân khu ổ chuột Rio vui mừng chào đón Giáo hoàng
Người dân khu ổ chuột Rio vui mừng chào đón Giáo hoàngNgười dân khu ổ chuột Rio vui mừng chào đón Đức Giáo hoàng
Rất đông tín đồ đã về dự Ngày thanh niên thế giới tại Rio
Rất đông tín đồ đã về dự Ngày thanh niên thế giới tại Rio
Rất đông tín đồ đã về dự Ngày thanh niên thế giới tại Rio
Thanh Tùng

Thanh Tùng
Theo AP
NGUỒN (tại đây)

MUÔN TÂU BỆ HẠ -1-


BỆ HẠ HƯ QUÁ
thú thật ngu thần vốn không thích cái tính lạnh lùng,lãnh đạm, vô cảm của Bệ hạ, nên đã oa xịt, nghỉ chơi Bệ hạ từ lâu rồi. Nay biết thêm chuyện Bệ hạ đã từng báo cáo láo, thần buồn phiền quá sức lẽ mình, muốn sốc, xin phép Bệ hạ thần trút ra đây kẻo lòng thần đã ngu còn thúi thì không ai ngửi được.
Tối hôm qua, thần nghe lao xao các quan nói về Bệ hạ. Họ cười Bệ hạ không biết Si -đa là cái gì. Bệ hạ không biết Hội chứng Aids là cái gì.  Bệ hạ chỉ biết tiêu chảy là tiêu chảy, nghĩa là đi ngoài ra nước chứ không phải đi ra nước ngoài. Thần trộm nghĩ, nếu quả thật Bệ hạ không biết căn bệnh thế kỷ mà một đứa bé cũng phải được dạy cho biết. Bệ hạ không biết cái lưỡi hái kinh hoàng đang bủa xuống bao nhiêu con người khốn khổ trên thế giới và ở ngay trong quê hương của Bệ hạ, trước mắt Bệ hạ, , thì làm sao Bệ hạ có lòng thương những con người bị mắc thứ bệnh nguy hiểm chết người này ! Làm sao Bệ hạ biết xót xa cho số phận của họ, của gia đình, con cái họ ! Và một khi Bệ hạ dốt nát như vậy thì lũ dân đen làm sao trông mong gì được nơi Bệ hạ là chìa khóa mở kho tình thương chia sẻ cho chúng !
Quan Bộ Bảo vệ sự sống (mình gọi tắt là BVSS đi nhá), kể rằng có lần quan í được vời vào cung, có nghĩa là vào triều yết đức vua thì tràn trề hy vọng nha, thứ nhất được ngắm long nhan quý hiếm, thứ hai được nghe long ngôn nhân hậu, thứ ba được lãnh tí long quà mang về cho các cháu bầu bì cùng là mua thêm thuốc men cho anh em Si - đa chống chọi những cơn mệt mỏi, đau đớn.
Dĩ nhiên hôm ấy, quan được ngồi trên sofa , sát kề long sàng, nghe Bệ hạ hỏi thăm, khen lao này nọ, sướng rên, mắt nhắm tít hưởng niềm vinh dự được đức vua ủi an. Làm cái công tác bảo vệ sự sống này nó khổ lắm, chả ai thèm để ý đến công lao vất vả của Bộ mình  đâu, thế mà hôm nay  lại được đức vua chiếu cố hỏi thăm, chả sung sướng a ! Ai hân hạnh bằng a!
Ngồi đi, ngồi đi, Bệ hạ ân cần mời ngồi, sofa êm ru, lòng thơ thới lạ.
Bệ hạ nói ít hiểu nhiều, nói nhiều hiểu ít, bỗng nhiên người đi thẳng vào vấn đề  :
- Nè, guang làm cái diệc này, vậy guang có thể trả lời ta  một câu không ?
Quan Bộ BVSS xun xoăn, dạ, Bệ hạ cứ hỏi, hạ thần xin thưa.
Bệ hạ vào đề luôn :
- Vậy chứ guang có thể cho ta cái con số những người Công Giáo mắc bệnh Si - đa không ?
Câu hỏi khiến quan Bộ BCSS suýt bổ ngửa :
- Dạ , muôn tâu Bệ hạ, không cho được.
- Tại sao  không, đây là trách nhiệm của guang, bổn phận của guang mà.
Quan Bộ BVSS khúm núm dấu vẻ “ngạc nhiên chưa!”, thưa rằng :
- Muôn tâu Bệ hạ, cái Si- đa này không ai thống kê được đâu ạ ?
- Sao dz…ậy ?
- Muôn tâu Bệ hạ, vì người mắc bệnh này đâu có khai ra, có khi chính con bệnh cũng chỉ nghĩ mình bị tiêu chảy thôi, làm sao hạ thần biết được bao nhiêu người bị bệnh .
- Dzậy sao ? Vậy chứ Si đa là cái gì mà ta không biết ?
     Quan Bộ BVSS quay ngang, lịch sự nâng tay áo rộng che mặt  giả vờ muốn hắt xì , thực ra là để cười hích hích mấy cái, rằng “ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu, nên có một gã khờ ngọng nghịu cứ làm vua”. Cười xong, quan khép môi, hạ tay áo xuống,  nhân nhượng, quảng đại , nhẫn nại giảng giải cho nhà vua một bài học sơ cấp và cấp tốc về AIDS, về Hội chứng HIV. Vua hỏi quan :
- Vậy là ông không thống kê được cho ta  phải không ?
- Dạ không. Chỉ có Thánh mới biết được con số này thôi ạ.
  Vua nghe, mặt đực ra. Quan BVSS liếc thấy long nhan thẫn thờ như ngắm lá mùa thu, nghĩ bụng đây là lúc tình yêu nhân loại đang  thăng hoa nơi con tim hờ hững, cánh cửa tủ lạnh đã mở tung cho hơi nóng Hạ Saigon ùa vào, quan liền trịnh trọng ngồi thẳng lưng,bụng thót ngực nâng, đoạn quai chiếc miệng rộng, diễn tả cực kỳ đau đớn thiết tha kèm theo đôi mắt chứa chan tình cảm, ứa lệ mà rằng :
- Bẩm Bệ hạ, không như Bộ Hình, Bộ Lại, Bộ Thư, các anh  em  tình nguyện viên  trong Bộ Bảo Vệ Sự Sống chúng thần đi rất nhiều, làm rất nhiều, yêu rất nhiều vì nhân loại đang cần cấp cứu rất nhiều. Tóm lại,  chúng thần có rất nhiều chuyện….hay. Cho nên chúng thần ước mong có một ngày nào đó được Bệ hạ đoái hoài đến mà hỏi thăm sao, các khanh Fiat hãy kể cho trẫm nghe về các bệnh nhân đi nào, sao, các khanh có thiếu thốn gì trong công tác giúp đỡ anh chị em xa quê, các chị em lầm lỡ.... Bệ hạ, cứ truyền, chúng thần, chỉ cần mỗi làng cử 2 người thôi, sẽ đến đây kể chuyện, tâm sự cho Bệ hạ nghe hết những nỗi khổ của các bệnh nhân Si -đa, của các thân phận nghèo khổ, Bệ hạ nghe Bệ hạ không thương thì thôi. Năn nỉ Bệ hạ luôn á.

Nói xong, quan Bộ BVSS lắng đọng tâm tư, tin tưởng, yên lặng chờ nghe nhà vua cho cái hẹn. Thật không ngờ nghen, nhà vua vung tay phát biểu tức khắc :
- Thôi! Ta hổng cần, ta hổng cần nghe chuyện mấy người.
- Chứ Bệ hạ muốn gì , nói nghe ?
- Ta chỉ cần biết con số để ta báo cáo thôi.
Quan Bộ BVSS há hốc mồm kinh ngạc với mấy con chữ vua nói mà nghe tưởng như từ mồm cán bộ nhà nước phát ra : "ta cần con số để báo cáo". Trong khi đó, nhà vua buồn bực vì kết quả không như ý, phất mạnh long bào, đứng lên , đi ra hành lang. Chợt từ xa đi tới, xúng xính trong cánh màu đen là quan Bộ Giáo. Vua như  đuối sông vớ được thanh củi , bèn vẫy gọi :
- Bớ guang Bộ Giáo, mao lợi đây cho ta hỏi.
- Muôn tâu Bệ hạ, Bệ hạ cần chi ?
- Vậy chứ guang có thể cho ta cái con số những người Công Giáo mắc bệnh Si -đa không ? Ta hỏi guang  Bảo vệ sự sống mà ổng không biết.
- Bẩm Bệ hạ, quan Bộ í đã nói đúng, chỉ có Thánh mới biết được con số này.
- Ủa, kỳ ta, sao hai ông nói  giống nhau dzậy cà ?
Ít ngày sau, tại một buổi  ngự triều, nhà vua tuyên bố :
- Về cái vụ Si- đa, ta đã tự thống kê rồi. Chờ mấy người  tới bao giờ !
    Muôn tâu Bệ hạ,
   Thần nghe kể, khi nghe Bệ hạ phán câu đó, toàn thể các quan trong triều á khẩu hết vì phục Bệ hạ quá. Bệ hạ lấy đâu ra con số mà báo cáo nhanh vậy, tài vậy ? Thần đây thấy hãi hùng quá sức! Đất nước này đã nhiều báo cáo láo rồi, Bệ hạ báo cáo láo đua theo chúng làm gì, Bệ hạ hư quá, Bệ hạ ơi!
HT.

ĐÓA HỒNG XIN DÂNG


Xin Chúa đưa Linh hồn Maria Augustino mau về hưởng Thánh Nhan Chúa.
( e-mail THY THY)

Đoá Hồng Xin Dâng
Hôm nay con bước ra đi
Đem theo tất cả những gì Chúa trao
Nào hương phấn, nào máu đào
Bao nhiêu vất vả gian lao kết thành
Tám mươi hai đấu, ... thành sanh
Đem ra phân phát nhân danh của Ngài
Gió mưa tan tác một hai
Sầu thương lưng lửng cũng vài nổi trôi
Nhưng còn nhiều lắm Chúa ơi...
Đoá Hoa Hồng thắm gởi nơi Mẹ lành
Đời con thì quá mong manh
May nhờ có Mẹ dỗ dành sớm khuya
Cho nên con vững ra đi
Hân hoan nhìn lại những gì Chúa trao
Thiên Đàng Hạnh phúc bước vào
Nơi đây là cả muôn hào ánh quang
Ôi sung sướng!... Chốn cao sang...

ThyThy
NY. July 23, 2013




Ave Maria
Các CMC rất thương mến,
Sáng nay thánh lễ an táng chị Maria Augustino vào lúc 6g30 có 23 cha đồng tế. Cả Hội Dòng cùng chung tâm tình tạ ơn Chúa với chị Maria Augustino vì bao nhiêu Hồng Ân Chúa đã ban trong suốt cuộc đời 82 năm và cầu nguyện cho linh hồn chị được sớm hưởng hạnh phúc vĩnh cửu bên Chúa.
Tối hôm qua lúc 19h00 cả nhà Dòng và họ hàng đã quy tụ chung quanh linh cữu của chị để tâm tình với Chúa và với chị trước khi chị từ giã Hội Dòng thân yêu. Trong giờ từ biệt cũng có tâm tình của Thy Thy qua bài thơ ĐÓA HỒNG XIN DÂNG biểu lộ một tấm lòng quý mến của người em từ xa gửi về cho chị Maria Augustino.
Xin cám ơn tất cả các CMC đã viếng thăm và cầu nguyện cho chị Maria Augustino và sáng nay các em cũng đến dâng thánh lễ và cầu nguyện cho chị nữa.
Đặc biệt cám ơn Thy Thy đã gửi bài thơ về như món quà cho người ra đi, đồng thời cũng nói lên tấm lòng của em và các CMC vẫn nhớ đến các Dì, các Chị đã một lần gặp gỡ trong nhà của Mẹ Mân Côi.
Nguyện xin Chúa ban ơn bội hậu cho các CMC ở khắp nơi trên thế giới.
Chúng ta nhớ nhau trong kinh nguyện hằng ngày nhé.
M. des Anges Nhị fmsr.






 Vang, em xin hiep dang Thanh Le chieu nay & cac viec lanh khac cau nguyen cho chi Augustino som duoc huong Nhan Thanh Chua. 
Trong dip ve VN dau nam, em co dip duoc chi Hung dan vao tham chi Doan & trong ngay hom qua tu nhien sao em lai nho den chi Doan. Hinh anh cua chi van trong tam tri em.
Hiep nguyen trong Duc Kito, nho Me Tham Vieng chuyen cau.
DL


Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

QUÁ SỨC BẤT AN



Càng ngày càng quá sức bất an.
Người vào quán ăn đã sợ mà người đi chợ mua thực phẩm về cho gia đình cũng quá sợ. Thịt, cá, rau, trái…bất cứ thứ gì cũng có thể bị nhiểm độc, bất cứ thứ gì cũng có thể là hàng nông sản của Tàu cộng đưa qua giả dạng làm nông sản nội địa để lừa gạt người tiêu dùng trong nước. Mà nông sản của Tàu thì hầu như đều dư lượng phân bón, dư lượng thuốc trừ sâu và chất kích thích tăng trưởng. Do tham lợi, do cạnh tranh khốc liệt để tồn tại, không ít nông sản nội địa cũng bị đầu độc như nông sản từ Tàu.
Từ lâu, các loại lương thực chế biến từ bột, cũng như thịt cá, đã bị nhiểm độc vì hóa chất bảo quản, nay đến cơm ăn cũng bị đầu độc bởi bột nở độc hại của Tàu.
Toàn dân Việt Nam hoàn toàn bất an khi ăn bất cứ cái gì mua từ chợ về. Ngay cả ông Lê Khả Phiêu, người đã từng đứng đầu cao nhất cái hệ thống nầy cũng hoàn toàn không tin tưởng vào thực phẩm do hệ thống của ông lãnh đạo cung cấp. Ông phải bỏ ra thật nhiều tiền để trang bị hệ thống trồng rau ngay tại biệt thự của ông để tự cung rau sạch cho riêng gia đình mình.
Giao thông trên đường bộ thì hoàn toàn bất an, mỗi năm có đến 35 ngàn người bị mất mạng và có thể gấp đôi con số đó bị tật nguyền vì tai nạn giao thông. Xe khách, xe tải đối đầu nhau trên quốc lộ hoặc lật nhào xuống hố xảy ra càng lúc càng dồn dập. Người thành thị ra đường có thể chết bất cứ lúc nào vì xe đụng, cây đổ, dây điện đứt, sụp cống và thậm chí bị nước cuốn trôi giữa đường phố nữa.
Khách đi lại
Ngay trong bệnh viện là nơi cứu người nhưng vẫn làm cho người chết thường xuyên do chuyên môn kém, do vô trách nhiệm, do tham lam…của một bộ phận không nhỏ đội ngũ quản lý cũng như các y bác sỹ. Mới đây chỉ trong vòng vài ngày đã có 5 cái chết bi thảm của các bé sơ sinh ngay trong bệnh viện làm chấn động lòng người.
                                                              Bị đốt cháy trong lồng ấp

                                                              Bị chết sau khi tiêm chủng
Nhà trẻ, mẫu giáo cũng không làm cho người dân an tâm gởi con vào. Trẻ con bị chết hoặc bị cô giáo hành hạ vẫn xảy ra khá phổ biến.
Đồn công an là nơi bảo vệ người dân nhưng chuyện dân bị chết bất ngờ trong đó không còn là chuyện hiếm hoi nữa.
                                                        Người dân ra khỏi đồn công an
Nông dân, công nhân và doanh nghiệp sản xuất điêu đứng vì hàng kém phẩm chất, hàng gian, hàng lậu, hàng giả từ biên giới phía Bắc tràn ngập vào. Ngư dân trên biển thì hoàn toàn bất an mỗi khi ra khơi. Bọn “giặc cờ đỏ” Tàu cộng tung hoành ức hiếp, bắn giết ngư dân ta trên biển Đông như cơm bửa vì chúng mặc nhiên xem đó là ao nhà của chúng.
                                                                 Ngư  dân trên biển

Và trở về bờ
                                                    Cũng có những người không bao giờ trở về
Rồi chưa nói đến tệ nạn cướp giật, chém giết, rải đinh, đĩ điếm, lừa đảo...đang tràn lan mà chưa thấy hé lộ ra dấu hiệu gì để giảm bi quan.
Thế mà chúng ta có một bộ máy chính quyền đồ sộ nhất từ trước đến nay và so với thế giới chỉ có thể thua bộ máy chính quyền Xô Viết đã quá cố.
Chúng ta có hải quan, thuế vụ, biên phòng, công an, quân đội…Rồi lực lượng  kiểm tra, thanh tra, giám sát, giám định, đăng kiểm, kiểm định… có mặt trên mọi lãnh vực. Lực lượng nào, bộ phận nào cũng đông người như…“quân Nguyên”.  Bộ phận nào cũng sử dụng cơ sở vật chất công hoành tráng và cũng tiêu tiền thuế của dân như nước. Chúng ta còn dư tiền thuế để nuôi luôn bộ máy nhân sự của đảng từ trung ương xuống tận các cơ sở để lãnh đạo toàn diện bộ máy chính quyền. Rồi bộ máy các đoàn thể của đảng như công đoàn, đoàn thanh niên, hội liên hiệp thanh niên, hội phụ nữ, hội nông dân, hội cựu chiến binh…Bộ máy các hội nghề nghiệp như hội nhà báo, hội nhà văn, hội điện ảnh, hội mỹ thuật, hội kiến trúc sư…cũng được cấp “chùa” trụ sở công và được bao cấp toàn diện bằng tiền thuế của dân.
                                                         Trụ sở  Hội Nhà Văn Việt Nam
Riêng bộ máy công an của chúng ta, lực lượng chính mang lại sự an toàn cho người dân, là quá vĩ đại. Không vĩ đại sao lại có số lượng tướng lĩnh trên tỷ lệ dân số đứng vào hàng tóp của thế giới. Mới đây có ba vị vừa được thăng lên hàm thượng tướng. Rồi một ông ở Hải Phòng tự sướng với chiến công đốt cướp nhà anh Vươn cũng được thăng lên tướng. Đến ngay một anh nhà báo, đứng đầu tờ báo ngành chuyên đăng những tin bất ổn của xã hội và đăng những bài đánh bóng cho chính cá nhân mình cũng được thăng lên đến hàm trung tướng...
Một bộ máy chính quyền đồ sộ như vậy, tốn kém như vậy nhưng vẫn để xã hội càng ngày càng bất an, người dân càng ngày càng mất ăn mất ngủ là thế nào?
Công bằng mà nói không phải toàn dân bị sống trong cảnh bất an. Ít ra cũng có khoản trên 5% dân số được sống trong an lành và hơn thế nữa được sống trong những điều kiện tốt đẹp không thua kém những người giàu có ở các đất nước giàu có văn minh. Đó là những người có đủ điều kiện cho con đi “tị nạn” giáo dục ngay khi còn bé, đủ điều kiện khám chữa bệnh ở các bệnh viện nổi tiếng nước ngoài, đủ điều kiện đi ăn chơi du lịch những nơi cực kỳ sang trọng và an toàn. Là những người hằng ngày nhận được thực phẩm đã được kiểm định an toàn từ các nhân viên kiểm định đáng tin cậy của hệ thống chính quyền Mỹ, Nhật, gởi về bằng đường hàng không, hoặc chí ít cũng đủ điều kiện để trang bị cho gia đình mình một hệ thống trồng rau sạch tại nhà như lãnh tụ Lê Khả Phiêu.
Bên cạnh những doanh nhân giàu có (phần lớn là sân sau hoặc trong nhóm lợi ích), thì ai trong số 5% được hưởng diễm phúc đó không cần nói ra nhưng ai cũng biết. Và vì họ quá an toàn nên dân chúng tiếp tục sống trong cảnh càng ngày càng quá sức bất an.
NGUỒN : (tại đây)

CẢNH SÁT KHÓC

 NHT': Có ai chụp được ảnh một công an Việt Nam dễ thương giống Sevilla như thế này
                               không nhỉ ! Hãy cho lên mạng để chúng ta có chút xíu hãnh diện hiếm có.
Philippines: Cảnh sát khóc khi ngăn biểu tình 
Thứ tư, 24/07/2013, 19:55 (GMT+7)
Một viên cảnh sát chống bạo động ở Philippines đã trở nên nổi tiếng sau khi anh bật khóc trong lúc ngăn cản người biểu tình sử dụng bạo lực.
Một viên cảnh sát chống bạo động được cử tới để ngăn chặn người biểu tình ở Philippines với tấm khiên và dùi cui trong tay lại trở thành biểu tượng của lòng nhân đạo sau khi một phóng viên ảnh chụp được những khoảnh khắc đầy xúc động của anh, đó là lúc anh đưa tay ra dấu hòa bình và lúc anh bật khóc nức nở trước làn sóng biểu tình.
Viên cảnh sát chống bạo động Philippines Joselito Sevilla đã gây xúc động mạnh trong dư luận và góp phần thúc đẩy hòa bình ở đất nước này sau khi những hình ảnh đầy nhân văn của anh được đưa lên mạng.
-1- Viên "cảnh sát khóc" trở nên nổi tiếng ở Philippines
Được phóng viên ảnh Rem Zamora đặt tên là “cảnh sát khóc”, viên sĩ quan này cùng với hàng chục đồng đội khác được triển khai tới thành phố Quezon vào sáng hôm thứ Hai để giải tán một cuộc biểu tình chống chính sách giảm đói nghèo của Tổng thống Benigno Aquino.
Người biểu tình ném gạch đá về phía cảnh sát, và cảnh sát buộc phải phản công. Trong tình cảnh hỗn loạn đó, phóng viên Zamora cho biết: “Một cảnh sát giơ hai ngón tay thể hiện cử chỉ hòa bình về phía người biểu tình và yêu cầu họ bình tĩnh. Anh ấy hối thúc người biểu tình đối thoại thay vì kích động bạo lực.”
-2- Sevilla giơ hai ngón tay yêu cầu người biểu tình bình tĩnh
Một người biểu tình tiến về phía anh cảnh sát Sevilla và đòi được biết vì sao cảnh sát sử dụng vũ lực. Anh trả lời: “Tôi là một cảnh sát, tôi chỉ làm công việc của mình thôi.”
Rồi sau đó viên cảnh sát này bật khóc nức nở trong khi vẫn đứng vững tại vị trí của mình. Phóng viên Zamora tiếp cận với Sevilla, và viên cảnh sát này cho biết đây là lần đầu tiên anh tham gia nhiệm vụ chống bạo động.
Khi được hỏi vì sao lại khóc, Sevilla trả lời: “Vì đói và thiếu ngủ. Chúng tôi không được nghỉ ngơi và đã trụ ở đây hai ngày rồi, giờ thì cuộc biểu tình lại trở nên bạo lực.”
Cảnh sát Sevilla không hề đánh đập người biểu tình nào, thậm chí một vài người biểu tình còn đến an ủi anh. Hai người biểu tình ôm lấy anh, một phụ nữ còn đưa cho anh chiếc khăn tay để lau nước mắt.
Vài giây sau, những cảnh sát khác phát hiện sự việc đang diễn ra và lôi Sevilla ra khỏi hàng đầu.
Đối với Zamora, cảnh sát Sevilla đã cho anh một bài học rằng “chúng ta vẫn có thể làm công việc của mình, đứng vững ở vị trí, nhưng vẫn thể hiện sự hòa bình và không làm tổn thương người khác; ngay cả hai nhóm đối đầu nhau vẫn có thể thể hiện lòng yêu thương với nhau.”
-3- Một phụ nữ an ủi Sevilla
Những hành động bất ngờ của Sevilla đã nhận được rất nhiều sự cảm thông và ủng hộ trên khắp Philippines.
Một cư dân mạng Philippines ca ngợi cảnh sát Sevilla “đứng vững tại vị trí, khiên chắc trong tay và thực hiện  nhiệm vụ của mình”, đồng thời cho rằng đôi khi cảnh sát bị kích động đến mức phải phản công.
Nhiều người cũng bày tỏ mong mỏi rằng tất cả những người có liên quan đến sự kiện trên đều nhận ra rằng những người khác ở phía bên kia cũng đều đấu tranh vì Philippines với cùng những khó khăn và nỗi lo lắng giống nhau. Một người bày tỏ: “Nước mắt và nỗi đau gợi cho chúng ta nhớ về lòng nhân đạo. Đó là ý nghĩa đích thực của sự tiến bộ.”
Trí Dũng (Theo MSN)
(tại đây)