Cố Lm.Ns Nguyễn văn Vinh |
NHT. Trong bài GIẢI TỎA MỘT NGỘ NHẬN của Lm. Anrê Đỗ Xuân Quế đăng trên trang web Nữ Vương Công Lý có một chi tiết cần phải xác minh vì nó khác với nội dung bài này khi được đăng ở nơi khác.
Đó là tên của người viết bài ca ngợi tác phẩm Mở Đường Phúc Thật, tác giả Cố linh mục nhạc sĩ Gioan Lasan Nguyễn văn Vinh, ban Hợp xướng Pio X trình bày tại tu viện Mai Khôi.
Cha Quế đã giải thích, đồng thời ngài sẵn lòng gửi kèm cho cả file của ông Nguyễn Thái Minh ( chứ không phải ông Hoàng Minh Thái như bài đăng trên NVCL. Càng không phải là thầy Thái Đa Minh) trong e-mail như sau :
Đó là tên của người viết bài ca ngợi tác phẩm Mở Đường Phúc Thật, tác giả Cố linh mục nhạc sĩ Gioan Lasan Nguyễn văn Vinh, ban Hợp xướng Pio X trình bày tại tu viện Mai Khôi.
Cha Quế đã giải thích, đồng thời ngài sẵn lòng gửi kèm cho cả file của ông Nguyễn Thái Minh ( chứ không phải ông Hoàng Minh Thái như bài đăng trên NVCL. Càng không phải là thầy Thái Đa Minh) trong e-mail như sau :
Hai Trieu than men,
Gui Hai Trieu bai nay de doc va cho nguoi khac cung doc cam nghi cua mot nguoi hieu biet va co kha nang thuong thuc nhac.
Than men : Do Xuan Que
Vậy xin chia sẻ cùng độc giả. Như cha dặn.
Cũng là để xác định tên vị thính giả đã ngất ngây lưng trời trong đêm Mở Đường Phúc Thật ấy.
------------------------------------------------------
Bài : NGUYỄN THÁI MINH
ĐÊM CỦA
BẢN
GIAO HƯỞNG
THÁNH CA VIỆT NAM
Tối thứ
sáu, 7/1/2011, đêm mong đợi của tôi đã đến. Mọi công việc tôi đã thu xếp xong.
Giờ là thời gian tôi giành cho riêng mình: đến nơi tôi mong và chờ đợi thưởng
thức một bản giao hưởng, bản “Mở đường phúc thật” do Ban hợp xướng Pio X trình
diễn.
Khán phòng
chính vẫn là không gian quen thuộc của nhà thờ Mai Khôi. Khung cửa bông bằng
sắt với hoa văn tròn mà đẹp. Ánh đèn trắng vương qua khung cửa bông hành lang
nhẹ nhàng như mời gọi tôi: hãy chọn một chổ và chuẫn bị thưởng thức.Tôi tranh
thủ thời gian để ăn nhẹ một tí, mua một bản in trường ca “Mở đường phúc thật”
(cùng CD) để chuẩn bị cho phần thưởng thức đêm nay.
Số người
đến dự đã bắt đầu nhiều hơn. Thấy tôi cầm bản in trong tay, vị khách ngồi hàng
trên cũng nhanh chóng đi mua như tôi để có dịp thưởng thức cho trọn vẹn. Bản
trường ca này nổi tiếng đã lâu, nhưng muốn nghe thì có lẽ hôm nay mới được dịp
(vì không phải mình cứ trả tiền thì sẽ có sẵn cho mà nghe), nên cái háo hức chờ
đợi được nghe - mà nghe live - mới thú vị biết bao. Tôi đã đọc trước bản dẫn
giải của cha Quế trước khi xem diễn đêm nay. Tôi luôn biết các bản hợp xướng
của Tây phương thì nghe rất sang trọng, hoành tráng lắm. Nhưng nhạc sĩ Việt
viết thế nào, có ra nét một bản hợp xướng không thì tôi đành phải chờ xem thôi,
thêm nữa phần lời lại là thơ lục bát chứ. Thật là khó để hình dung bản hợp
xướng có còn nét sang trọng nữa không, hay chỉ cũng là tà, eo éo theo kiểu dân
gian? Thôi, mọi thứ phải cần chờ đợi, chờ âm nhạc trổi lên, ta mới biết nó ra
sao!
Hai bản
“Chúa giáng sinh vì ta” và “Gloria” lần lượt đi qua, giờ là thời khắc mong đợi.
Đoạn intro
bắt đầu như một người đang bước đi, nhẹ nhàng nhưng rất chắc chắn, đầy cẩn
trọng. Tiếng nhạc diễn tả như việc làm có chú đích. Mà không có chủ đích sao được?
Người đó là Thiên Chúa, người có ý định rõ ràng trong việc tạo dựng: núi đồi ở
đâu, biển cả ở đâu, mặt đất ở đâu, sông ngòi ở đâu. Đầy quyền năng mà cũng thật
đẹp đẽ. Mọi thứ tạo thành đều lung linh, nên thơ.
“Hoá công ngắm cảnh
bình minh. Sao bơi cá lặn tạo sinh thập toàn”.
Đẹp. Thật
đẹp. Nét nhạc mềm, đầy yêu thương. “Địa cầu xuất hiện tướng anh, muôn dân lãnh
đạo thân hành mưu sinh”.
Lời ca dẫn
chuyển từ từ: “Này cây Cao minh, này Ác Lành nguồn đây - Ác Lành nguồn đây”. Ý
nhạc nhấn mạnh liên hồi, nghe như thể để cảnh báo rằng: đừng đụng vào, nguồn
đau khổ đấy! Ôi! Con người nào có biết chi, ham mê để biết, còn gì ơn thiêng.
“Nhằm xa
ngàn dặm, rũi may ngàn trùng” Lời ca lột rõ độ tiếc nuối, cái phải chấp nhận mà
không còn lựa chọn nào khác, cái tương lai cho mình không còn biết sẽ là chi
nữa. Rồi cái vô định, vô phương hướng xuất hiện. Cái hãi hùng xuất hiện. Nét nhạc cứ dồn dần, dồn dần như đến mức vô
phương, chẳng còn biết làm sao. Rồi
thì chỉ biết dựa vào mình mà thôi.
“Vào
rừng vừa phá… vừa xông, vừa phá vừa xông, vừa phá vừa xông”.
Nét nhạc
lặp lại như diễn tả một thời gian dài là như vậy: chỉ còn tin mình, dựa vào
mình mà thôi. Rồi cái gì đến sẽ phải đến. Cái ngạo mạn nãy sinh. “Hiên ngang vỗ
bụng: rốn giời là đây”. Này cho đồ ngạo mạn. “Ầm vang một tiếng rừng lay khốn,
loài ngạo mạn say sưa bãi bừa”.” Rồi thì một hột cơm……. cũng chẳng còn…”
Từ tạo
dựng đến nạn hồng thủy chỉ có chút đó thôi cũng đủ để hình dung mọi thứ.
Chương 2
nối tiếp với chương 1 bằng một khúc ngâm. Mọi thứ như thinh lặng lại, lắng trầm
xuống, duy chỉ có khúc ngâm nổi lên mà thôi. Trong cái im lặng đó, khúc ngâm
như ai oán, chậm chạp, làm ta nghe nặng
cả lòng.
“Truy hoan vũ trụ quay cuồng
Điệu nhạc dục sắc, tay buông tiếng
thần.”
Từ sau khi
nhân loại được hồi sinh sau Đại hồng thủy, nhân loại dường như quên hết những
gì đã từng xảy ra, vẫn tiếp tục cái sa ngã do “nếm quả hãi hùng”. Khúc nhạc vẫn
dập dìu, đều đặn (của điệu nhạc 6/8) như thể nối tiếp sự quay cuồng của nhân
loại trong sự truy hoan, nhưng khác với khúc ngâm – sự truy hoan có phần lắng,
buồn – sự truy hoan lúc này lại có phần vui. Sao lại thế? Có lẽ tác giả đã cố ý
sắp đặt để diễn tả rằng: Nhân loại đã không còn nhận ra sự sai trái trong truy
hoan của mình nữa. Mọi thứ không còn gì là nghiêm trọng nữa rồi. Tất cả đều bình
thường như nhau cả thôi, đều rất thường tình. Đó là: con người thì phải hỉ - nộ
- ái - ố. Sống là phải yêu, mà dầu chết
cũng phải yêu. Cái tư duy “yêu cuồng” ấy làm cho con người ta bị lệ thuộc vào,
bị xích lấy mà không thể nào thoát ra được. Khúc nhạc cứ kéo dài, kéo dài mãi.
“Nhục dục là xích – Ái thần là gông
– Này là đường chết”.
Vâng, biết
thế, nhưng con người không thể làm gì khác được. Nhạc trôi chậm dần, chậm dần
và kết thúc bằng một tiếng vỗ tay. Tiếng vỗ tay như thể báo hiệu: ta – con
người – phải làm khác thôi. Trời cũng chẳng giúp cho ta được. Đời ta là của ta.
Ta phải làm chủ nó. Bởi thế nên có lời ca rằng:
“ Thế gian: kiến nhỏ mà to
Vào vòng danh vọng mà so với Trời”
Dòng nhạc
chậm lại, cung nhạc chuyển đi (DM sang Bm) như báo hiệu rằng: cuộc đời ta phải
thay đổi, ta phải làm khác, phải thể hiện chính bản thân ta.
“Làm người cho đáng tầm người
Đội trời đạp đất, nhất Trời – nhì
Ta”.
A, thế nhân
ơi, ngươi đã ngạo mạn quá rồi, mặt đất này giờ chỉ có ngươi là nhất thôi. Từ
ngày “ăn quả hãi hùng”, cái mê danh vọng ấy càng kéo ngươi sâu, sâu mãi.
Từ giữa
chương 2, dòng nhạc đang bay, dập dìu thì lối hát nói bỗng xuất hiện. Thật lạ.
Tiếng nói cũng rất nhịp nhàng, không ào ào, mà cứ đan xem với nhạc, rất hay mà
cũng rất nên thơ. Có khi lời nói như trỗi hẳn lên nổi bật trên nền nhạc, như
muốn nhấn mạnh cái chấp nhận của con người: dòng đời rồi cũng thế thôi, không
thể nào khác được. Phải yêu và phải chết. Càng về cuối chương, lời nói càng lộ
rõ cái tham vọng “so vời Trời” của con người. Nghe thật khác lạ, mà cũng thật
kỳ thú giữa một dòng nhạc cứ uốn lượn mà lời nói cứ ngang ngang. Người nghe như
bị cuốn hút vào sự lạ lẫm của nét nhạc lẫn cái u mê của con người. Đây chính là
nét độc đáo hiếm thấy ở chương 2, cũng như toàn bài hợp xướng.
Ai cứu
thoát ta ra khỏi tình trạng này?
“… Đường lạc thú đưa đến chỗ tan rã
tâm hồn,
Đường danh vọng là một ảo mộng,
không có ngày mai.”
Ôi, lời
xướng làm người nghe càng thấu cái đam mê, cái tưởng là hạnh phúc kia lại là
cái làm cho con người thất vọng nhất. Câu ngâm càng tô đậm thêm sự bi đát đó.
“Chúa ôi!
Trần gian
bác ái nhạt phai
Đất tàn
hương mất, đâu nguồn (đâu nguồn) tái sinh?”
Chương 3
nối tiếp chương 2 bằng một lời xướng và một câu ngâm như vậy: chậm, buồn, não
nùng và đầy vô vọng.
Kìa, Đấng
tạo thiên lập địa, Đấng tạo sử xanh đã đến rồi. Ngài đã thấy và biết tất cả
rồi. Ngài phải cứu dân Ngài thôi.
Đối lập với
sự đơn điệu của tâm trạng, của tình trạng con người, Đấng phải đến xuât hiện
trong nét nhạc mạnh mẽ, đầy uy nguy.
“A… Đấng
tạo sử xanh… quyền phép uy linh…”
Dòng ca như
diễn tả sự ngạc nhiên của dân chúng khi Người xuất hiện, cũng như đặt dấu chấm
hỏi khi nghe giới thiệu Người cũng chịu đau khổ
(bè
soprano), nhưng lại reo mừng khi biết Người: từ bi vô độ.
Nhạc hòa
diễn tả sự khoan thai, chậm rãi của Người khi đi lên núi và ngắm muôn dân. Nét
nhạc trang trọng, uy nghi thể hiện mong muốn giới thiệu cho dân chúng biết
rằng: đây là hạnh phúc của các con. Cuộc sống của các con đã được thay đổi,
không còn phải chết trong hư vô nữa nhưng mà sống vĩnh hằng trong hạnh phúc
thật sự. Này là đường sống. Này là đường hy vọng.
Và đây là 8
mối phúc thật.
Cả 3 chương
còn lại là sự diễn tả cách điệu của 8 mối phúc bằng thơ. Cái độc đáo ở đây là
mỗi câu thơ lại được diễn tả bằng các cung nhạc khác nhau, có lẽ tác giả muốn
giúp người nghe nhận rõ từng ý nhạc riêng. Chính lối hòa âm đa dạng làm cho bản
thơ chuyển biến vô cùng, làm người nghe đến hết câu này lại mong chờ câu khác
xem nó ra sao. Cứ thế, tác giả khéo léo dẫn dắt mọi người đi từ ý này qua ý
khác, tứ mối phúc này đếm nối phúc kia mà không làm cho người nghe phải ngán
ngẫm.
Có câu lời
thơ lặp lại thì dòng nhạc chuyển cung đi làm người nghe như bị hút vào chính sự
thay đổi đó rồi dẫn người nghe vào mối phúc (mối phúc 1).
“Sẽ con nhặt thóc quét đồng
Lòng an dạ thỏa cảnh bồng làm vua.
Phúc thay kẻ khó lòng châu,
Nước Trời làm Chúa, mua đâu rẽ tiền”
Có câu lời
ca dẫn mồi, rồi rãi ra các bè làm cuốn hút, nối tiếp câu nhạc thành lớp, thành
tầng. Khi người nghe bị mê hoặc rồi thì mới chỉ rõ mối phúc. Lúc này mối phúc
thật sự rót vào tai.
“Phúc thay những kẻ từ dung
Địa cầu nắm vững tâm trung cùng đời”
Có câu dẫn
mồi đơn lẻ chỉ có một bè, rồi bỗng ngưng để gian tấu làm người nghe thấp thỏm
chờ. Khi sự chờ đợi đã tăng, các bè bỗng đồng loạt hòa vào, mà chỉ acapella
thôi, không còn nhạc cụ đệm trang trí nữa, người nghe như bị bất ngờ, đành im
lặng để nghe dẫn vào mối phúc thôi. Thật là muôn màu muôn vẽ.
Đang nghe
câu nhạc chậm vừa, bổng điệu nhạc thay đổi, rạo rực, nồng nhiệt như cuốn người
nghe chạy theo vậy (mối phúc 4- chương 5). Lối hòa âm hoa mỹ xuất hiện, thêu
dệt nên sự đẹp đẽ của cách sống bậc chính nhân quân tử. Khi sự thu hút đã đầy,
mối phúc mới được ca lên.
Lại có câu
dẫn không kéo liên tục, mà cứ cố ý ngắt quãng. Cứ như lập lờ, lập lờ thử mồi.
Khi người nghe đã cuốn theo, ý chính lại tuôn ra.
“Tình cừu, oán hận, hiềm gây
Bao nhiêu… mãnh thú… giương vây… gầm
gừ”
Mối phúc sáu
lại được hai bè nam thi nhau dẫn dắt, làm tai người nghe thay đổi muôn phần.
Hết phần bè trầm thì dòng ca lặp lại ý nhạc bằng hai bè nữ. Tai nghe như hút
vào mối phúc một cách tự nhiên (mà không cần phải tập trung nữa để cố nghe
nữa).
“Phúc người tinh khiết chính trung,
Tôn nhan Thiên Chúa sáng trong lòng
mình”
Rồi thì nét
nhạc lại chuyển điệu (¾). Dòng ca nhịp nhàng, nhịp nhàng. Sự êm ái, thanh bình
lẫn cao sang xuất hiện.
“Chim câu cánh trắng rợp trời, rợp
trời”
Người nghe
như được tung tăng, được thấy quanh mình là niềm hân hoan, vui sướng. Sự lặp
lại cả ý nhạc như ru người nghe vào thế giới đẹp đẽ, như toàn là chim câu quanh
mình thì âm nhạc bỗng chậm lại (rall), mối phúc lại rót ngọt… vào tai người
nghe.
“Phúc người xây dựng bình an
Làm con Thiên Chúa – cao sang dường
nào”
Ôi, hòa âm
thật tuyệt, nghe không hề thấy mỏi mệt và nặng nề, mọi thứ cứ thay thế nhau, người
nghe như thấy tai mình có tầng có lớp vậy.
Mối phúc
cuối cùng được diễn tả trong sự bình lặng (trái với suy nghĩ của tôi, vì lẽ ra
khúc này phải kịch tính). Lối hát solo của alto, rồi duo của 2 giọng nữ nhẹ
nhàng nhưng cũng đủ đẩy lên cao, giới thiệu khẳng khái rằng:
“Thế gian còn giống anh hào,
Trời long đất lỡ, tay nèo tay vin”
Vẫn còn một
dòng giống đầy thông minh, kiên cường. Thế gian có ra sao thì mình vẫn cố lèo
lái, không bao giờ từ bỏ hay chạy trốn.
“Tim ai? Tôi nước đức tin”
Một sự
khẳng định không còn gì tuyệt vời hơn! Tim bạn ra sao? Tim tôi là thế đó: chỉ
dành cho Đức Chúa của tôi thôi. Dòng nhạc trầm, chắc chắn như thể khẳng định:
Nước Trời của giống anh hùng.
Tôi đã nghe
tới nghe lui không biết bao nhiêu lần bản hợp xướng này từ sau đêm công diễn
đêm 7/1/2011. Thú thật, tôi đã không tưởng tượng ra bản hợp xướng có lời thơ
lục bát lại nghe cao sang và đầy màu sắc đến vậy. Cái nét nhạc dân gian (nghe
cứ eo éo, luyến láy theo lối ngũ cung) của những bản hợp xướng, mà phối theo
thơ lục bát, đã đi ra khỏi đầu tôi từ lúc nào không biết. Thế mới thấy cái hay,
cái cao sang của ngôn ngữ Việt Nam
vẫn có đầy trong một bản giao hưởng, mà chỉ có những người đủ tài mới có thể
mang đến cho người nghe những âm thanh tuyệt mỹ như vậy.
Mừng cho âm
nhạc, và thánh nhạc Việt Nam
có một bản hợp xướng hay và đẹp. Mừng cho những ai muốn thưởng thức hợp xướng
Việt Nam
lại có thêm những bài hay để nghe. Tôi mong được thưởng thức lại một lần nữa
đêm công diễn của Ban hợp xướng Pio X, (vì đã tập luyện vất vã thì không thể
chỉ diễn có một lần rồi thôi) trong sự chuẩn bị đầy đủ hơn, để mọi người được
biết đến một tác phẩm hợp xướng Việt hay và đầy cao sang.
Tháng 1.2011
Nguyễn Thái Minh
* (Ảnh trong bài : Google)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét