#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

ĐƯỢC SAI ĐI


Tôi vừa trở lại thành phố sau những ngày tham dự một Lễ Hội Tạ Ơn ở Pleikly...
Pleikly, một vùng đất cách thành phố Pleiku vào khoảng 80 cây số theo quốc lộ 14 về hướng Buôn Ma Thuột. Lễ hội mừng 50 năm khấn Dòng của các cha DCCT, Giuse Trần Sĩ Tín, và Phêrô Nguyễn Đức Mầu. Hai cha là hai trong số các Thừa Sai 44 năm trước đã đến Pleikly, sống và loan báo Tin Mừng ở nơi đây ( 1963 – 2013 ).
Câu chuyện về 44 năm trước đầy tính lãng mạn và hào hùng, nhưng nghe đôi dòng sử liệu về công cuộc loan báo Tin Mừng thì chúng ta lại thấy lộ rõ đàng sau niềm vui là chất bi ai của sự gian nan khốn khó.
Ngày 10 tháng 10 năm 1963, Đức Cha Paul Seizt lấy chiếc xe Jeep cùng các Thừa Sai DCCT đến Pleikly, bỏ các vị Thừa Sai xuống giữa núi rừng, ngài mở sách Phúc Âm tuyên đọc đoạn Tin Mừng Lc 10, 1 – 6, đọc xong, ngài chúc lành cho các Thừa Sai rồi lên xe đi về lại Kontum ngay. Các Thừa Sai ở lại, ngơ ngác vào làng, và bắt đầu một cuộc sống trở nên người J’rai vì người J’rai.
Hơn 20 năm làm người J’rai, sống, làm việc, buồn vui với bản làng, mồ hôi, nước mắt, hy sinh cả mạng sống nữa ( thầy Marco Đàn đã bị bắt, bị giết chết ). Cuối thập niên 80, sau biến cố tuyên phong các Thánh Tử Vì Đạo tại Việt Nam, người J’rai nhận biết Chúa, từ đó khắp núi đồi sông suối vang lời tuyên xưng Đức Tin, hạt giống Tin Mừng nảy nở mạnh mẽ trên vùng đất J’rai.
Tham dự đêm diễn nguyện, nhìn anh em tôi, nhìn đồng bào J’rai ca hát nhảy múa, hồn nhiên và mạnh mẽ, tôi cảm nhận sức sống Tin Mừng tuôn tràn trên mảnh đất cao nguyên, ánh lửa bập bùng, tiếng cồng chiêng nhịp nhàng, những vũ điệu giản đơn nhưng chan chứa tình người, người J’rai cuốn mình vào bầu khí thờ phượng, đơn sơ mà mãnh liệt…
Thánh Lễ Tạ Ơn cử hành giữa đất trời, gió ban mai se lạnh, ánh dương lên ấm áp theo lời kinh, tiếng cồng chiêng vang vọng núi đồi, cộng đoàn Đức Tin cử hành Phụng Vụ thật sống động, họ đong đưa theo điệu nhạc rừng, ánh mắt đầy tin yêu, bập bùng bập bùng, vang lên không dứt.
Sau Thánh Lễ, anh chị em chia nhau từng gói xôi, từng miếng thịt, hơn 5.000 người không hề xảy ra giành giật, không ai lấy hai phần, không ai không có phần. Xôi và thịt gà đươc gói lại để thành một đống, cứ vậy từng người đến lấy, không xếp hàng nhưng tuyệt nhiên không xô đẩy, tuần tự theo nhau một cách lạ lùng, không cần điểm danh, không cần phân biệt đoàn này đoàn kia. Ăn xong, anh chị em quây quần cùng "soan" ( múa thờ phượng Chúa ), một vòng tròn, thêm một vòng tròn nữa, thêm một vòng nữa… không ai bảo ai, không ai nhắc ai, trật tự lạ lùng, họ cầu nguyện bộc phát, chân thành, đơn sơ, nồng nàn, tha thiết…
Những người đến từ thành phố ngẩn ngơ nhìn anh chị em J’rai sống Đức Tin, cử hành Đức Tin, tuyên xưng Đức Tin, làm chứng Đức Tin… thật sống động !  Rồi tự hỏi “ai truyền giáo cho ai ?” Họ đi bộ hàng chục cây số, có người trên 100 cây, họ ngủ ngoài trời, co ro trong những chiếc khăn khoác, đỏ lửa điều thuốc trên môi, các sơn nữ điệu đàng trong váy áo ngày hội, kết thêm vài dải tua cho hợp thời trang, khúc khích cười chúi vào nhau đi thành từng đám. Nhưng những con người có vẻ lầm lì ít nói đó lại là những chứng nhân, họ sẵn sàng bất cứ lúc nào để nói về niềm vui được Chúa cứu, nỗi hạnh phúc được làm con Chúa, niềm hy vọng và lòng tạ ơn. Họ làm chứng chân thành, đơn sơ và dung dị. Mấy ai là người văn mình thành phố có được hạnh phúc này ?
Nhìn các cha ca hát cùng con cái, nhảy múa cùng con cái, hồn nhiên cùng con cái, Tin Mừng như toát ra từ chính những cái “cùng” đó. Lạ lùng, 44 năm trước, những người trai trẻ ngoài 20 tuổi, vừa tuyên khấn được 6 năm, bỡ ngỡ trước một nếp sống không hề được biết trước, chẳng có kế hoạch, chẳng có nghiên cứu xã hội, chẳng có phương tiện nào trong tay, chỉ có Chúa, chỉ có Tin Mừng, chỉ có tâm hồn tận hiến. Tin Mừng từ chính cuộc sống, từ trong lòng người, trong lòng cộng đồng Dân Thiên Chúa.
Nhìn vào cộng đồng anh chị em J’rai hôm nay, chúng ta có thể hy vọng vào ngày mai, cái ngày mai của Chúa Thánh Thần tự do và sáng tạo. Bài đọc hai trong Lễ Chúa Nhật 28 Thường Niên C, trích từ thư thứ hai của Thánh Phaolô gởi cho ông Timôthê có câu: “Vì Tin Mừng đó mà cha phải đau khổ đến phải chịu xiềng xích như một kẻ gian ác, nhưng lời của Thiên Chúa đâu có bị xiềng xích !”
Không ai có thể ngăn được Lời Chúa, không ai có thể xích xiềng được lời của Ngài, Thần Khí sáng tạo và ban sự sống.
Lm. VĨNH SANG, DCCT, 12.10.2013
( trích EPHATA 583)

Không có nhận xét nào: