#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

TUNG THEO GIÓ BAY


 Bạn sưu tầm trên Internet,gửi cho mình bài dưới, mình đọc là nhớ lại như in hôm mẹ mình nằm ở phòng cấp cứu bệnh viện đa khoa Tân Bình. Mẹ hôn mê suốt đêm, sáng ra mở mắt hỏi đây là nhà mình hay bệnh viện, mừng quá mở Ensure định pha cho mẹ nhưng tối đi vội không kịp mang phích. Đi tìm khắp khu, xuống cả căng- tin cũng chưa bán nước nóng. Thân nhân giường bên bảo ra cổng. Ngay cổng bệnh viện có hàng cà phê bình dân, trong góc quán có ấm nước đang sôi bốc khói, mình hỏi mua nửa ly nước nóng, vợ chồng chủ quán cà phê nhất định không bán...Nhất định không bán là không bán. Mình đứng sững, nhìn kỹ vào mặt hai anh chị. 
Người Saigon mình học thói lạnh lùng từ bao giờ vậy ta !
Thôi không muốn kể tiếp nữa. 
Chuyện gì người làm cho ta buồn hãy tung theo gió bay....
ht.

                         NƠI LẠNH NHẤT...

Một buổi sáng... 
Thằng bé mặc bộ quần áo rách phong phanh bước chân sáo trên đường mặc gió lạnh. 
Nó ghé vào một hàng phở nhỏ, nghèo nàn bên góc phố, đường hoàng nói lớn:
- Dì bán cho con tô phở ba ngàn đem về.
Bà hàng phở nhìn nó rồi lại cụp đầu xuống. 
Tưởng bà không nghe, nó nói càng to hơn. 
Nào ngờ, bà mắng xối xả:
- Tao không bán. 
Mới sáng mà mày đã tới ám tao hả thằng ăn mày! 
Mua ít vậy sao tao bán? 
Nó cúi gằm mặt, nắm chặt mấy tờ bạc lẻ nhàu nát trong tay rồi lầm lũi bước đi. 
Nó chỉ muốn mua cho mẹ một tô phở nóng, nên để dành mãi từ số tiền ít ỏi bán vé số hàng ngày. 
Mẹ nó đang bệnh..
"Nơi lạnh nhất không phải Bắc Cực, mà là nơi không có tình thương".

Nguồn: Internet

Không có nhận xét nào: