#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}

Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

NGẮM HOA-YÊU HOA


Đọc "Nụ cười - Nụ hoa" của cha Hậu xong, chợt nhớ ra mình cũng đã từng "Ra vườn hoa ém chơi", trồng hoa và được ngắm hoa. Ai chả thích ngắm nụ hoa nhỉ! Ngắm nụ cười càng yêu hơn. Mọi người, ngay cả những bệnh nhân tự kỷ, ai cũng thích người khác cười với mình, miễn là cười cho tự nhiên, cười thành thật, chứ đừng cười ni-lông, cười đất sét, ấy là kiểu ví von hoa thật-hoa giả. Ước gì hai bên đường đầy hoa, hoa nụ, hoa hàm tiếu, hoa nở xòe....("Hoa nào heo héo thì hái bỏ đi , chớ để làm chi ứ ư ư ừ hoa tàn").


1. 
Mình nhớ ngày còn bé, lên tám lên mười, hai chị em mình hay chành chọe cãi nhau. Mỗi lần tức với Cu Vê, mình hay gào khóc , la hét , đuổi theo nó mà rằng : "Mày cứ liệu hồn tao". Mỗi lần nghe câu ấy, cả nhà  lại nhìn mình phì cười. Mình ngạc nhiên lắm, quên cả giận thằng em, cứ tròn mắt  ơ kìa hay nhỉ, sao cả nhà không bênh vực mình là con gái mà quở phạt nó đi, nó là em mà cứ trêu chị , lại còn cười nhạo mình gì vậy, không hiểu. Nhưng sĩ, không hỏi. Không  lẽ bảo sao bố mẹ anh chị lại cười con ư ! Chỉ sợ hỏi thế cả nhà càng cười to hơn thì Cu Vê đắc ý, khoái chí, tức lắm đành chịu. Mãi sau, một lần mẹ mới chỉ cho cách mắng em : "Ngố quá, phải nói là mày cứ liệu hồn mày mới đúng chứ". Nghe ra, lúc ấy ngượng quá thể ! Thảo nào !
 Bây giờ nhớ lại, thấy vui, hóa ra chỉ vì cái sự ngố ấy, cả nhà  mình không ít lần đã trở thành những vườn hoa lung linh lung linh...

2.
Phượng kể, chồng Phượng có lần bực bội, làu bàu mắng cháu Nội : "Hư quá, bị đòn thôi, ra đây ông đánh cho không một cái roi nào vào mông". Hỏi, thế cháu nó có hiểu không, bạn bảo hiểu, nó cười rũ, chả sợ ông nữa. Cả nhà lại cười. Lại một vườn hoa nhà Phượng rung rinh rung rinh....

3.
Một lần nọ, sáng sớm hai cha con trông thấy nhau. Cha Bài gút - mo - ninh mình :
- "Chào chị Hải Triều. Sao, hôm nay chị có bớt mạnh khỏe không ?"
Nghe lời chào ấy của cha, bấy nhiêu người có mặt liền nở hoa ngay tắp lự. Hôm ấy những nụ hoa xòe hết cỡ, to đùng, chẳng có ngọn gió nào lung linh, rung rinh nổi, nghe vang cả nhà kakakakakakakakaka, cha vui tính quá ! 

Cứ thế, hoa nở tự nhiên, làm đẹp mọi nơi, làm tươi mặt mọi người.
ht.

Không có nhận xét nào: