(ảnh minh họa)
Sống trên đời ai cũng phải có nghề mưu sinh, mình thì hình như là không, không biết theo nghề gì, không biết làm nghề gì, không biết thích nghề gì.
Nhờ trời cho ở vào bên "thua cuộc" nên hồi đó mình biết được mấy nghề : Dệt chiếu, móc áo, móc khăn, làm bánh, đồ xôi, dạy học nữa, dạy tiếng Việt cho người không biết chữ và dạy tiếng Anh cho các quý bà chờ chồng bảo lãnh đi Mỹ. Tất cả những nghề đó mình đều hiền lành cặm cụi làm mà không biết đến đồng lương vì bằng cách này cách khác, người lãnh lương không phải là ta, hoặc hoặc nai lưng lao động rồi hợp tác xã không trả tiền công, hoặc hợp tác xã không có tiền trả công, hoặc lãnh lương về nộp cho mẹ hết. Nói tóm lại là từ năm 1975, cuộc đời dân ta sống ngày nào biết ngày đó. Mình như mọi người.Hồi đó có hai chuyện, là hai lần mình hành nghề dạy học trong tình cảnh rất lạ và ngộ.
Chuyện thứ nhất :
Dạy chữ cho bác chủ tiệm Giò chả Lan Hương nổi tiếng chợ Ông Tạ.
Bấy giờ ông Tạ còn sống, chợ Ông Tạ cũ vẫn còn, cửa hàng giò chả Lan Hương ở trong chợ, khoảng cuối dong thứ ba. Bà Lan Hương người phốp pháp, phương phi, trắng trẻo. Không nhớ ai đã giới thiệu cô giáo trẻ này tới dạy chữ cho bà. Mỗi lần mình đến, bác học với vở bút nghiêm chỉnh. Bác gò chữ cẩn thận, học đánh vần kiên nhẫn, tưởng như một học trò ở tuổi nhi đồng chứ không phải là một bác gái năm mươi bắt đầu khai tâm a,b,c, tuy nhiên bác học rồi quên, không nhớ lâu. Được cô giáo có tính về hùa, trò lười thì cô cũng lười, không hề có một thứ luật nào ép buộc. Vì thế có nhiều lần đến dạy bác Lan Hương học nhưng hầu hết thời giờ là hai bác cháu nói chuyện chơi, chính là nghe bác kể chuyện nhà bác cách thân tình. Mình chẳng nhớ một chuyện gì hết, ngoại trừ chuyện cháu Nội của bác chết năm lên Bốn.
Một lần, bác dẫn mình vào nhà trong, cho xem bàn thờ cháu Nội của bác. Trời đất ! Bàn thờ lớn lắm, đàn ra hết nửa căn nhà, bày biện đủ các thứ : nhang đèn hoa quả trái trăng. Đèn thắp sáng trưng liên tục ngày đêm. Cháu bé trong di ảnh rất đẹp trai, khôi ngô tuấn tú, thương lắm, cháu mới mất đây thôi. Bác Lan Hương kể hôm ấy bố cháu mua cho cháu cây cà rem. Cháu đang ăn kem thì mắt trợn ngược, lăn ra không biết gì nữa, rồi đi . Chỉ có thể hiểu là cháu bị nghẹn miếng kem, không thở được, thế thôi. Thật tội nghiệp! Bà Lan Hương nói cháu bà rất linh, bà lập bàn thờ và hằng ngày làm người phục vụ chăm sóc bàn thờ di ảnh.
Nhà nào làm nghề giò chả thường giàu, bác Lan Hương cũng vậy.
Mỗi tháng bác đều trả học phí, mình mang về đưa hết cho mẹ. Thời ấy, chợ chẳng có gì để mua, cả nước đều nghèo, nhưng có được mối dạy kèm tại gia ổn định thế này thì thật may mắn cho mình, còn hơn bao người lam lũ khác.
Một lần bác xin nghỉ học buổi tới. Bác nói bao giờ học lại bác sẽ nhờ người báo, hồi ấy chưa có điện thoại .
Kể từ đó, hai bác cháu xa nhau mãi mãi, vì cho tới giờ vẫn không có tin tức "xin học lại" của bác giò chả Lan Hương. Đó là thời người miền Nam bán tất cả để âm thầm đi vượt biên. Không biết người học trò lớn tuổi dễ mến của mình giờ ở đâu ? Nếu ai biết bác giò chả Lan Hương đã qua đời xin cho mình tên Thánh của bác.
Và không biết nếu bác Lan Hương đi vượt biên thì ai coi sóc bàn thờ cháu Nội của bác nhỉ !
ht.
''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''
ảnh minh họa |
Dạy Bổ túc văn hóa cho công an.
Bấy giờ có đợt các giáo viên đi học tập. Tại một dịp học tập chung với các đồng nghiệp gồm cả Hiệu Trưởng, Hiệu Phó, giáo viên , văn phòng ....mình vào nhóm thầy H., hiệu trưởng. Thầy rất thích xem những tấm ảnh mình vẽ chơi.
Sau đó vài năm, ai dè thầy nhớ mình khi trường mở lớp Bổ Túc Văn Hóa ( BTVH) thiếu giáo viên môn Sinh Vật, cần vẽ vời.
Thầy mời mình dạy môn ấy cho lớp gồm mấy chục người lớn, toàn công an, cán bộ quận.
Mình cũng dạy các anh em ấy bình thường như vẫn vào các lớp trẻ em khác. Không một ý tưởng kỳ thị nào len lỏi vào. Cô giáo thật ngây thơ hồn nhiên ! Hồi đó, khổ mấy thì khổ, người trong Nam không hề có ai biết tới bốn chữ " thế lực thù địch " đâu.(Bây giờ biết rồi!).
Mình đạp xe đến lớp dạy như vậy cũng được vài tháng.
Cho đến một hôm, ấy thì cho đến một hôm, việc gì phải đến sẽ đến.
Mình nghỉ dạy lớp BTVH này không có gì phàn nàn, hiểu là không thích hợp, thế thôi.
Cô giáo muôn đời vẫn hồn nhiên ngây thơ.
Ai đời "trên" lại chấp nhận cho một người Công Giáo làm giáo viên dạy học cho công an bao giờ !
Không biết hồi đó thầy H. có bị vạ lây không ! Cũng không biết bây giờ gia đình thầy ở đâu ?
Mình nhớ thầy cô có con gái tên Hiền.
Ai biết về thầy cựu Hiệu trưởng trên đây làm ơn cho mình biết tin nhé.
ht.
'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét