Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013
MỜI CHÚA
Suốt hơn tuần nay, trời Sài Gòn nóng nực quá, cơm canh đậy lồng bàn im lìm, cả nhà chả ai buồn động ngó.
Dân thành thị có khác, chán cơm nhà là rủ nhau ra ngồi vớ vẩn quán nọ hàng kia, bụi đường , khói xe, kệ, ung thư lao phổi chết sớm càng tốt.
Đàn ông thì áo may ô quần lửng, đàn bà thì hai dây, váy ngắn, lang thang lang thang, nghe tin 2020 ta chỉ còn là 1 tỉnh của quân cướp, ức chế quá, bỏ nhà đi lang thang. He he. Đi mãi mỏi chân rồi cũng phải về nhà.
Về nhà chó vẫy nhẹ đuôi, không buồn mừng, đi dạo sướng thế không dắt em đi.
Vào bếp lật lồng bàn : một con cá rô chiên từ hôm nỏ hôm nọ, quắt queo, một bên mắt nó liếc xéo ta như bảo đi nữa đi, tôi thành khô rồi.
Mở cửa buồng, khí nóng tỏa ra như đuổi chủ.
Trời ơi là trời có thương chúng con không.
Ngửa cổ than rồi chợt hốt hoảng, giả như bây giờ bỗng Chúa hiện ra bảo : Con có gì cho Ta ăn không ? như trong Phúc Âm kể, thì xấu hổ chết đi được !
Lạy Chúa,
bếp con chỉ có muối vừng, cá khô.
Vì bấy lâu nay con mải mê lang bạt kỳ hồ.
Chúa mới bảo, thì cho Ta ăn cơm nắm muối vừng, cá rô chấm nước mắm gừng cũng ngon con ạ.
Hú hồn ! Thì ra Chúa vẫn luôn dễ tính như vậy. Thôi cũng được, cám ơn Chúa không chê.
Và con hiểu rằng món ăn giờ không phải là quan trọng, nhưng quan trọng ở chỗ con phải biết nhận ra Chúa đã chiến thắng sự chết, Chúa đã Sống Lại, không như bất cứ một thụ tạo nào, dù tài giỏi, đạo hạnh cách mấy, chết là hết. Ma thì không ăn bao giờ.
Bởi biết các môn đệ yếu hèn, kém tin, Chúa phải đòi ăn.
Con cũng hèn tin thế, Chúa ăn gì, ăn đi cho con xem để con tin Chúa đã sống lại.
A con nhớ, có món này luôn tốt, xin mời Chúa : Đó là Glucosamine.
Uống thuốc cũng như ăn thôi, và con, ngày nào cũng uống, mỗi ngày 1 viên.
Chúa không hề khô khớp, đau chân bao giờ , nhưng Chúa luôn chia sẻ với con mọi sự, vậy 1 viên nhé. Thuốc đây, nước lọc đây. Chúa đã sống lại và cùng con uống thuốc.
HT
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét