#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

BUÔNG DAO ĐỒ TỂ




Xem original blog : "NÓ CÓ DAO"  (tại đây)
____________________________________________
BUÔNG DAO ĐỒ TỂ

Nhìn những hình ảnh trong cái TV nó cứ nhảy múa chập chùng đến chóng mặt, đầu óc thì cứ nặng chình chịt, còn mình mẩy tui thì nó cứ rêm rêm đủ chỗ, chán quá trời, thèm một cốc đế đến quíu cả lưỡi luôn.  Từ hôm bị khiêng vào bệnh viện và bác sĩ cho biết hai trái thận của tui đã “đi chợ” thì đời hết còn sướng rên mé đìu hiu nữa, bác sĩ còn nói chỉ chậm một hôm nữa thì sáng khiêng tui vào nhà thương thì trưa họ đẩy xuống nhà xác rồi, cũng còn may, nhưng mà bệnh tui hết thuốc chữa rồi, chỉ còn mong “Bà” cứu mà thôi.  Bây giờ một tuần hai bận vào nhà thương lọc máu cho đến khi nào tìm được thận để thay vào thì thôi, rồi còn tiền chạy thầy, chạy thuốc, bôi trơn các cửa ải quan chức để được lên danh sách xin Thận… Úi chèng ơi, nghĩ đến là nhức đầu muốn nổi điên, chán ơi là chán.  Mấy thằng bạn nhậu trời đánh trốn đâu mất biệt từ khi biết tui té bịnh, nhiều lần tui gọi phone, nháy máy mà chẳng ma nào thèm trả lời.  Chẳng biết tụi nó bận nhậu, hay sợ nếu trả lời thì bị tui mượn tiền hay sao chứ.  Khi còn phong độ thì ngày nào tụi nó cũng gọi tui đi nhậu bất kể giờ giấc, còn bây giờ một cái nhắn tin hỏi thăm cũng không có, cầu cho ông vật bà bắn tụi nó như tui cho biết thân á.
Ngoài trời đang mưa lớn, con hẻm nhà tui chắc lại sắp bị lụt nước như tuần rồi, rầu quá. Nghĩ đến chuyện tối nay lại được tham gia cúp điện, tui lật đật lôi cái máy vi tính ra, và đi long rong trên mạng cả tiếng mà chẳng biết mình đã đi đến đâu.  Đọc vài tin tức thành phố thì thấy toàn những chuyện trời ơi đất hỡi, chuyện các quan lớn tổ chức đám cưới trăm triệu cho các cậu ấm, cô chiêu hoang đàng, chuyện chỗ này ăn chơi, góc kia nhậu, tụ điểm nọ xập xình ca múa, lại có cả chuyện mấy ông lính “ngụy” lê lết ăn xin ngoài đường làm xấu bộ mặt thành phố, làm phiền cho công an và dân phòng phải chật vật gom bi họ lại, chở ra bỏ ngoài Củ Chi thành đồng.  Mèn, đủ thứ chuyện lung tung xà bèng cả lên.  Bình thường tui khoái mấy chuyện này lắm vì nó là đề tài mà bạn nhậu tụi này nói rôm rả suốt buổi nhậu, thế nhưng từ khi bị cấm không được cầm lon bia nữa thì tui hết hứng đọc mấy cái chuyện đó nữa.  Bây giờ tui xoay qua đọc văn hay đọc blog cho đỡ buồn, đỡ thèm rượu.  Hôm nay tự dung ông xui bà khiến hay sao mà tui vào ngay một trang blog của gã Hải Triều nào đó, mà càng đọc tui càng ngờ ngợ có … tui trong đó, đọc cho đến đoạn cuối thì đúng rồi, đúng là chuyện kể về tui, thật ra là blog nói xấu tui thì đúng hơn.  Nếu tui đọc cái blog này trước khi bị bịnh vật chắc tui sẽ nổi xung thiên lên, nhưng mà bây giờ thì chỉ bật cười, có phần mếu máo nữa.  Chuyện kể về tui và mấy mẹ con nằm chung phòng bệnh mấy tháng trước, chuyện tụi đầu gấu như tui hù dọa họ làm cho họ sợ mất hồn chẳng còn dám xin trở lại bệnh viện nữa dù bà cụ chắc có khi cũng cần vào lại.  Để nhớ lại coi, bữa đó tui đang nhậu xỉn thì té ngay ở bàn nhậu, rồi khi tỉnh lại trong bịnh viện thì thấy có hai mẹ con bà nọ ngồi thu lu trong cái giường cạnh bên cái giường tui nằm.  Họ ít nói hoặc chỉ nói nho nhỏ với nhau, hình như đang nói xấu tui hay sao đó nên không dám nói lớn, còn tui thì lại khát khô họng, cứ gào con vợ đi tìm cho tui chai bia hay xị đế để dằn bụng, lại gặp cái con vợ cà chớn, cứ đôi co cãi lại xoèn xoẹt làm tui càng thêm mất mặt với láng giềng mới.  Cãi cọ một hồi chán chường thì con vợ nó bỏ đi ra chợ, lúc đó tui mới nhìn sang hai mẹ con bà nọ, một bà sồn sồn gầy nhom như thiếu ăn thiếu ngủ mấy chục năm nay như là từ cái dạo ấy, còn bà mẹ già thì dòm dáng người trông hiền lành phúc hậu nhưng cứ húc hắc ho khan mãi, tui nghe mà phát bực. 
Trong khi tui cứ đứng ngồi không yên vì chỉ muốn ra về, lại thêm mấy cú phone nhắn đi nhậu tiếp, thì tui nghe bà “con” nói với bà mẹ “Mợ cố ráng ở đây trị bệnh nhe mợ, cho thật hết bệnh hẵng về”.  Nghe có tức không chứ, tui thì muốn lóng ngóng đi về, còn họ thì cứ ráng chịu trận ở lại nhà thương, tui tự nghĩ hình như họ đang trêu ngươi tui chắc!  Chả biết làm gì nữa tui vớ cái remote bật TV lên xem, tui đổi đài lia lịa để tìm mấy chương trình vui nhộn cho bớt buồn.  Dân nhậu tụi tui thích cái gì ồn ào cho nên xem một lúc tui cũng tạm quên cơn thèm rượu.  Đến chừng nhìn sang lần nữa thì thấy hai mẹ con đã quay lưng lại với tui, và tay họ cầm cái gì như chuỗi tràng hạt, miệng thì thầm lí nhí chắc là đọc kinh, mặc thây bọn họ tui cứ tiếp tục đổi đài xem show, lại cố tình vặn lớn hơn để không phải nghe tiếng họ cầu kinh.  Chừng một giờ sau thì con vợ tui trở về đi vào phòng, nó kể là vừa đi ra chỗ tui nhậu hằng đêm, và đã nói với tụi bạn nhậu của tui đừng kiu réo tui nữa, thế là có một màn cãi nhau xuýt nữa có đứa bị bể đầu sứt trán.  Cãi ong óng một hồi xong nó nguýt nguẩy đi ra về, bỏ lại tui với hai người hàng xóm thầm lặng. Chán quá, tui leo lên giường trùm mền làm một giấc.  Đang thiu thiu ngủ thì điện thoại réo vang, đầu dây kia thằng Nghĩa Móm nhắn là đang có độ nhậu với thằng Hùng Bựa, tui len lén ngồi dậy, xỏ dép và chuồn ra ngoài kêu xe ôm “đến hẹn lại lên”.  Đến gần khuya, tụi nó chở tui về liệng trước cửa nhà thương, khệnh khạng bước vào phòng, cố leo được lên cái giường là tui đánh một giấc đến sáng.  Vậy đó, hết một ngày thứ nhất.
Hôm sau, tui đã tỉnh táo lại ít nhiều, khi gặp bác sĩ tui liền xin xuất viện, ổng không cho bắt tui phải ở lại để theo dõi cái áp xuất áp xiếc gì đó của tui, nghe nói đã cao tới trời, xém bị đứt bóng hôm trước nếu con vợ không kịp lôi tui vào đây thì chắc tui đã đi đoàn tụ ông bà rồi.  Nghe vậy tui cũng bắt ớn, đành nằm lại trong phòng.  Tui nhắn máy dặn con vợ buổi trưa khi vào đây nhớ “bôi trơn” cho bảo vệ để tuồn vào một chai bia, thèm quá trời muốn phát điên lên được.  Trong khi tui thì cả ngày cứ ngật ngừ vì thiếu rượu, thiếu nhậu thì hai bà hàng xóm của tôi lại vẫn cứ nhỏ nhẹ trò chuyện với nhau, có lúc lại yên lặng như đang nhập thiền. Cũng có khi bà mẹ lâm râm đọc kinh, còn bà “con” thì lâm râm đọc mấy cuốn sách gì đó, tui liếc thấy mấy cái hàng nhạc chồng chất lên nhau loạn cả lên, chẳng thấy lời hát chi cả, hổng biết bà con có giả bộ thông thái chọc nư tui hay không, chứ nhạc nhung gì mà chẳng có chữ gì hết.  Họ làm như là hể vào đây thì cứ sáng uống thuốc, chiều ăn cơm, tối đọc kinh, rồi hết bịnh, rồi đi về;  Đời sống như vậy theo tui thì chán quá đi.
Đến trưa thì bác sĩ vào lôi tui đi khám máu, khám tim, gan, phèo, phổi.  Đang nằm trong phòng khám tui nghe tiếng con vợ tui nó léo nhéo gì đó ở ngoài hành lang, rồi nó biến đi mất dạng.  Sau buổi trưa lại có thêm một cô con gái khác của bà cụ vào thế chỗ cho bà chị kia về nghỉ. Lại thêm một cái mặt rầu rầu trang nghiêm làm như sắp đưa đám tang tui ra nghĩa địa, bực quá trời luôn.  Đến xế chiều sau khi xem xét hồ sơ bệnh lý, ông bác sĩ đưa cho tui một nắm thuốc bảo uống ngay kẻo lên tăng-xông, lên đường, lên mỡ, tui nốc vào mà không biết trong đó cũng có tị thuốc ngũ, thế là tui bị làm một giấc dài, chắc con vợ tui lại bôi trơn để y tá bỏ thuốc ngủ cho tui uống vì sợ tui lén trốn ra đi nhậu tiếp như hôm qua.  Điện thoại lại reo từng chập, con bà nó, mắt quíu lại rồi, chân đứng không vững nữa, đành leo lên giường.  Xong, đã hết một ngày thứ hai.
Buổi sáng ngày thứ ba thì bác sĩ lại vào và nói không cho đi tui đâu hết.  Tui đi loanh quanh trong phòng gọi điện tìm con vợ và lũ bạn nhậu, nhắn tin tùm lum mà chẳng đứa nào gọi lại.  Cái bà em mới vô coi bộ biết chuyện dân giang hồ tứ chiến như tui nên càng ít nói hơn cả bà chị hôm qua.  Chừng đến xế chiều thì bà chị lại trở vô thay ca cho bà em, chập sau thì mới thấy con vợ tui nhơn nhơn đi vào, nó nói bận chạy hàng nhái cả ngày để kiếm cho đủ tiền bệnh phí hổm rày.  Bực mình cái là nó chẳng mang theo chai bia hay xị đế nào cả mà chỉ rinh vào một chục cam và cái cà-mèn cháo sườn, nó lên lớp là ăn cho nhẹ bụng mà lại nên thuốc chứ bia biết gì giờ này.  Thế là lại thêm một chầu đấu khẩu um tỏi cả phòng lên.  Vậy mà một chút cũng yên, rồi nó nhảy tót lên giường nằm chung với tui, và giựt cái remote bấm sang đài có phim Hàn Quốc, những cái giọng léo nhéo, khóc lóc ỉ ôi trong phim tui nghe bắt phát mệt, định bụng giựt cái remote mở mấy đài xem xổ số để dò mấy con đề tui đang nuôi, nhưng nghĩ lại con vợ tui nó cũng sẽ chẳng chịu thua mà sẽ quậy nữa, nên thôi.  Tui liếc sang giường bên thì thấy cái bà chị hình như đang mím môi hay bĩu môi gì đó, làm như là đang muốn xía dô chuyện của vợ chồng tui.  À, nếu vậy thì tui phải ra oai cho họ biết tay tui.  Tui khều con vợ, rồi nói nhỏ cho nó nghe bảo nó xuống lấy dao cắt mấy trái cam ra, xong rồi nhớ bỏ con dao trên bàn chứ đừng cất vào giỏ xách.  Nó bổ cam xong thì tui ngồi dậy, bỏ vài miếng cam vào miệng, nhăn mặt rồi chửi đổng một tràng lấy le, thiệt ý là hù dọa hàng xóm của tui thôi.  Nghĩ lại tức cười thiệt, cái kế sách để con dao như vậy mà ngon cơm nghen.  Tui vờ nhìn bâng quơ thì thấy hai chị em nét mặt đã đổi sang màu tai tái, xám xanh. Bà chị thì co rút lại ngồi trong cái ghế đẩu nhỏ ở góc phòng, im re, còn bà em thì nắm tay bà mẹ nói lí nhí gì đó làm như để trấn an nổi sợ sệt của bà mẹ cũng như cho cô ta …. Hà hà, biết tay ông chưa, đờn bà con gái mà bày đặt làm le hả, tui chỉ ngán cái con vợ mồm loe mép vãi của tui thôi, còn mấy bà mấy cô thì sức mấy, bỏ đi tám!  Kể từ lúc đó thì tui an nhiên tự tại quản lý tất cả mọi thứ trong phòng coi như là của riêng tụi tui, TV, tủ lạnh, bật đèn tắt đèn tùy hứng mà hàng xóm tui hổng dám hó hé gì rốt ráo.  À, bây giờ tui mới thấy cái oai của mấy ông cán bộ quản lý, muốn thì tịch thu, thích thì giữ cho mình, hét ra lửa, mửa ra khói, hèn chi mấy quan cứ bám trụ, cứ mua chức bán quyền. Xong vụ hù dọa mấy cô láng giềng thì hết ngày thứ ba.
Rồi  qua đến ngày thứ sáu thì mọi chuyện như đã êm lại, bây giờ thì tui cũng sáng thuốc, trưa cơm, chiều TV, nhưng tối lên đèn thì tui nhậu cách ly qua điện thoại, cũng đỡ ghiền chút chút.  Sang đến ngày thứ bảy thì tui được cho phép nghỉ ngơi, rồi bác sĩ cho xuất viện.  Ổng dặn là tui không được uống rượu bia nữa, tui ậm ừ cho qua chuyện.  
Tối hôm đó đám bạn nhậu thâm căn lố cố tổ chức ăn mừng sự trở lại của tui, “Một, hai, ba …dzô, dzô…”, vui mát trời ông địa luôn.


………
Hôm nay ngồi đây đọc blog nhớ lại chuyện trong bịnh viện hôm nọ, tuy thấy mắc cười nhưng hồi nãy nhìn lại hình tui trong gương, cái mặt tui bây giờ còn xám xanh hơn mấy chị em hôm nọ nữa . Con dao thì vẫn còn nằm trên bàn bếp, mà bây giờ tui cũng sợ nhìn nó y như lúc hai chị em hàng xóm nhìn nó.  Tui cũng nhìn lấm lét như vậy bởi vì bây giờ thì cái hình ảnh thần chết mang cái lưỡi dao bén ngót cứ như đang muốn gặp tui để bàn chuyện giúp tui đi vượt biển thế gian.  Bây giờ tui thèm sự yên tĩnh, thèm được có hai bà hàng xóm nằm cạnh bên giường như hôm nào để có dịp trò chuyện tâm sự, để hỏi thăm xem bà cụ đã khỏe chưa.  Mà tui cũng vẫn còn thèm rượu lắm nhưng chẳng dám vớ vào.  Bây giờ hai trái thận đã nghỉ hưu rồi, chẳng còn để mà lọc mấy cái lợn cợn đó nữa, giờ mà uống vào thì có cơ ngơi đi đoàn tụ ông bà sớm. Thôi hổng dám đâu, tui thì chưa muốn đi gặp ông bà sớm, đành cố nhịn để chờ thời.  
Thôi, vầy nghen, cho tui nhắn lời xin lỗi đến bà cụ và cả hai bà chị láng giềng bất đắc dĩ hôm nọ, xin tha thứ cho tui lúc đó chắc bị con ma men nó hành hạ nên làm thánh làm tướng, nhất là xin xót thương kẻ bệnh hoạn ngặt nghèo như tui bây giờ.  Làm phước nghe hai bà chị, nếu có đọc kinh hằng ngày thì xin giúp lời cầu nguyện ông Phật hay Đức Bà phù hộ tế độ cho tui được qua cơn bịnh này. Tui xin thề không dám chơi với ông ma men nữa, và sẽ từ bỏ đám bạn nhậu đầu gấu cà chớn, và tui cũng sẽ quẳng đi con dao dùng để hù dọa hôm đó.  Tui nhớ mang máng là ông bà xưa có nói “buông dao đồ tể xuống thì sẽ thành Phật”.  Dao tui buông rồi, còn làm Phật thì tui hổng ham vì tui nhậu món mặn đã quen, ăn chay trường rủi bịnh còi xương thì làm Phật cũng chết trơ xương. Thôi hén, xin xí xóa mần ơn.  Tui hy vọng mấy bà chị siêng năng đạo đức cầu kinh dùm thì Chúa, Phật sẽ thương nghe lời và ban ơn cứu giúp cho tui.  Tui hứa là nếu tui mà được ban phước đức cho khỏi bệnh thì tui sẽ đãi mấy bà chị một chầu nhậu linh đình, nói thiệt lòng chứ không đãi bôi miệng lưỡi đâu.  Mà mấy bà chị cứ thoải mái nhậu hén, còn tui, hổng biết lành bệnh rồi có sương sương lại được không nữa, kệ đời nó, tới lúc đó hẳn tính tiếp.
Ờ, mà bây giờ tui nhớ ngờ ngợ là cái bà chị lớn sao dòm mặt mũi và tướng mạo hao hao giống như mấy ma sơ ở trường các bà phước ngày xưa.  Mấy ma sơ ở trong nhà dòng thì ăn nói nhỏ nhẹ, hiền khô, vậy mà ra lớp học thì có nhiều bà dữ lắm nghen, bà nào bà nấy cũng lăm lăm cây roi mây trên bàn, nhìn bắt ớn.  Tui nhớ hôm ở nhà thương, nếu tui không đem dao ra hù dọa thì hổng chừng bà chị sẽ rút cây roi mây ra ăn thua đủ với tui chứ chẳng chơi, cứ nhìn cái môi mấp máy, cái tay run run là tui nghĩ chắc sẽ có chuyện. May quá, hôm đó con vợ tui đã quá là ồn ào, mà nếu thêm chuyện đôi co với hai bà chị nữa thì chưa biết ra sao. Cái nghề tay trái của nó là nghề chặt thịt heo ở chợ Chánh Hưng, tui sợ...Nhưng thôi chuyện đã qua, bà chị có là ma sơ bà phước hay không thì bây giờ tui đã xuống cấp rồi, tay chưn yếu xìu, đuổi con ruồi còn hông nổi nói chi cầm dao.  Giờ tui mà có gặp lại mấy bà chị hàng xóm nhà thương thì chắc tui sẽ đổi tông khác, sẽ không hù dọa chọc giận mấy bà mấy chị nữa đâu, mà hổng chừng tui xin học kinh, học nhạc cho nhẹ nhàng thần thái hơn.  
Vậy nhen, cho tui gởi lời xin lỗi chân tình, dù có hơi muộn màng nhưng vẫn … có còn hơn không, có còn hơn không… 
LaKy

Không có nhận xét nào: