#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}

Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

BIA ÔM

BIA ÔM
LM.Pio NGÔ PHÚC HẬU
----------------------------------------------------------------------------
EM.
Tôi gặp Em ở quán bia ôm. Tôi không biết Em. Em không biết tôi. Tôi thấy Em khóc thảm thiết, khóc như mưa. Tôi suy nghĩ mông lung về Em.
1.
Tôi nhấc máy điện thoại.
- Nhà thờ Bảo Lộc tôi nghe.
- Anh Tám ơi!
- Ơi!
- Có người mời Em đi bia ôm. Em nhận lời, với điều kiện phải có anh Tám cùng đi.
- Có những ai?
- Anh Hai Điện, anh Út Văn, anh Tám và em.
- Nếu có anh Út Văn, thì mình đồng ý. Mình rủ thêm cha phó cho mạnh phe ta.
Năm tay chơi tập trung ở nhà xứ Quản Long, Anh Hai Điện tình nguyện làm khổ chủ, tuyên bố như ông tướng:
- Tôi bao hết, nên tôi có quyền ra lệnh:
+ Một: không được xưng hô cha chú với các tiếp viên. Phải xưng hô anh em theo kiểu du lịch.
+ Hai: Tôi biểu ôm thì ôm. Tôi biểu hôn, thì hôn. Rõ chưa?
- Rõ! Ai nấy đều cười hề hề theo kiểu phá đám.
2.
Đây không phải là quán bia ôm, mà là nhà hàng bia ôm: rộng rãi, sang trọng. Anh Hai Điện cười với cô tiếp viên, rồi ra lệnh cho ông Giám Đốc đang đi xuống cầu thang:
- Ê! Kiếm cho tao một phòng riêng ở trên lầu nghe mày!
- Hết trơn rồi! Để em biểu tụi nó dọn ở dưới này cũng được, miễn là kín đáo và ấm áp thì thôi.
Hai bàn vuông nối với nhau một cách nhuần nhuyễn thành một bàn chữ nhật. Chỉ có năm thực khách, nhưng mười cái ghế được xếp đều đặn y như thuộc lòng. Bình phong vây xung quanh Ấm. Ba ông linh mục ngồi trên ba cái ghế nối liền nhau, nối liền với anh Út Văn.
- Ê! Không được ngồi vậy, anh Hai Điện ra lệnh:
- Thôi, cha cố linh thiêng lắm, không như chúng mình đâu, anh Út Văn dang tay bao bọc ba ông linh mục, y như gà mẹ ủ con dưới cánh.
Tôi ghi điểm thầm trong bụng: 1 – 0 !
Bỗng Em xuất hiện. Em mặc áo dài trắng, trong trắng như một thư sinh. Tóc thề óng ả chảy xuống phủ ngang lưng. Em xếp ly lên bàn, cười duyên với từng thực khách. Rất khiêm tốn. Rất e lệ. Em đến ngồi ngay ngắn bên anh Hai Điện. Anh Hai Điện  vuốt tóc cho Em, nâng bàn tay Em, đếm từng ngón tay thon thả. Trìu mến. Trân trọng.
- Này cháu, cháu tên gì? Anh Út Văn phá đám (tôi lại thầm ghi điểm: 2 - 0)
- Cháu tên Thủy.
- Cháu có đạo không?
- (Em lấy dấu thánh giá một cách trang trọng thay cho câu trả lời).
- À, cháu theo đạo Thiên Chúa. Thế cháu có biết ai đây không?
- Cháu hổng biết.
- Cha sở của cháu đấy.
Em sửng sốt. Hai hàng nước mắt đổ xuống tồm tộp. Em khóc như mưa, mưa bất ngờ.
- Con xin lỗi cha. Con chỉ đi lễ vài lần, nhưng đứng ngoài, nên con không biết cha.
Trận bia ôm đã biến thành bữa cơm gia đình, trong đó Em là đứa con được yêu thương nhất. Tôi mỉm cười nhìn anh Hai Điện đang đực mặt ra và lại âm thầm ghi điểm: 3 – 0 .
3.
Tôi hỏi chị hậu cần:
- Con có biết Thủy không?
- Biết hết trơn.
- Nó ở họ đạo nào vậy?
- Nó ở trên Hậu Giang xuống. Tụi nó có cả một băng lận, lộn xộn lắm. Ở đó thì chỉ có thế, rồi dẫn nhau đi chỗ khác…Con chỉ biết nấu bếp. Ai muốn làm gì thì làm…
EM.
Bây giờ em còn ở đó hay không? Tôi không biết. Nhưng hình ảnh của Em vẫn còn đọng lại trong ký ức của tôi:
* Em mặc áo dài trắng. Khiêm tốn. E lệ.
* EM ngồi rất nết na. Vạt áo dài phủ lên hai đường đùi khép kín. Tóc thề buông thả, xoá hết đường nét khiêu gợi.
* Em lấy dấu thánh giá một cách hồn nhiên. Em tuyên xưng niềm tin một cách dạn dĩ.
* Em khóc nức nở. Em khóc bất ngờ. không phải Em khóc, nhưng là lương tâm của Em khóc…
Em không còn là thiên thần, nhưng thiên thần tính vẫn còn trong Em. Em chưa rơi xuống vực thẳm, nhưng vực thẳm đang mời Em…
            Thanh niêm nam nữ từ nông thôn đang đổ về thành phố. Ai nấy đều muốn có tiền để sống tư lập…, để sống hơn cái kiếp lạc hậu của nông thôn. Làm gì ở thành phố thì không ai biết, nhưng chắc chắn một điều là mỗi lần từ thành phố trở về thăm quê, thì được hàng trăm cặp mắt dòm ngó một cách thèm thuồng. Chỉ thế thôi cũng đủ sướng rồi. Những đứa con có hiếu thì sửa nhà cho cha mẹ, mua xe đạp cho em đi học. Tiền mồ hôi nước mắt, hay tiền bán đức hạnh? Ai mà biết. Nhưng đồng tiền hấp dẫn như có ma lực. Tôi không có ý kiến gì về dòng thác lũ này. Nó là quy luật của lịch sử, không ai cản chân nó được.
EM.
Em đi làm để kiếm tiền. Đó là quyền của Em, quyền của công dân, quyền của con người. Nhưng Em làm tôi hồi hộp quá. Tôi van Em: hãy dừng lại ngay; hãy lùi bước thật lẹ…Em hãy làm bất cứ việc nào để có tiền, nhưng đừng đánh mất thiên thần tính đang gào khóc trong Em.
(Trích VIẾT CHO EM)


Không có nhận xét nào: