#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}

Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

TIẾC LAN

Đưa Lan ra nghĩa trang xong, về, chúng tôi bạn bè Lan ai cũng ngậm ngùi khi kể lại cho nhau nghe những ngày tháng Lan từng vất vả lầm lũi đạp xe đi dạy học cách xa nhà mấy chục cây số để nuôi hai con gái nhỏ. Ngày ấy là những giây, những phút Lan đằng đẵng mong tin chồng và hai con trai, họ đi mãi không thấy về. Đi đâu? Còn đi đâu nữa nếu không làm con chim bay trên biển, con cá lội dưới dòng. Cho mãi đến hôm nọ trong tuần vừa rồi, khi nhắm mắt lìa đời Lan vẫn chưa gặp lại chồng con, coi như chết ngoài khơi rồi còn mong gì nữa. Xong một đời góa phụ trông chồng, nghĩ tới thấy nao lòng cuộn ruột. Vì sao người Việt Nam chúng ta lại khốn khổ thế nhỉ, tôi không hiểu  nếu như tôi phải rơi vào hoàn cảnh của Lan thì sao nhỉ, chắc tôi đã buông trôi tất cả. Không chịu nổi. Thế mà Lan ngoi ngóp từ mấy chục năm nay, cho đến chết. Mà Lan đâu có chết ngay. Lan còn phải chịu đau đớn, chịu mổ xẻ, chịu cắt đi một phần thân thể rồi đời mới cho Lan ra đi. Đau thế mà Lan luôn vui cười, yêu đời và yêu người. Lan can trường như một chiến sĩ.
Cô chị, cậu em kể Lan rất tốt bụng, có trường hợp Lan từng biết rõ người ta đang lừa dối Lan mà Lan vẫn để cho người ấy lừa.
Mỗi lần bạn bè có dịp gặp lại nhau thì miệng Lan oang oang, nói cười tíu tít, mặt tươi hớn hở với mọi người, không trừ một bạn nào, Lan hòa đồng và hiền hậu. Lan hoạt náo và dễ mến.
Bởi vậy bảo sao khi nghe tin Lan bệnh, Lan có vẻ không qua khỏi, chúng tôi xót xa thương Lan quá thế.
Ở gần thì bảo nhau ai có thể dứt việc nhà thì xuống thăm Lan, thay phiên nhau có mặt bên giường Lan cho Lan vui. Mấy ngày trước, xếp hàng một vào thăm Lan trong bệnh viện Thủ Đức, chúng tôi thực sự cảm động khi nghe Lan gọi tên từng người, gọi tên Hồng., tên Quy., hỏi thăm Q. mới đi Úc về hả, gọi tên Tùng , tên Yến, tên Minh, tên Phú, tên Phượng, tên tôi. Xuân Bình lo âu thế chị có bảo cho Lan biết là em có đi nhưng phải ở ngoài xe bế cháu không? Rồi, nhắm mắt lại, Lan sẽ thấy hết, biết hết, Bình ơi. Tôi ngỏ ý muốn chụp ảnh Lan để đăng thư xin lời cầu nguyện cho Lan, Lan dõng dạc : "Đồng ý". Thấy cô bạn bé nhỏ vào thăm, Lan nhắc: Thúy Nga  viết chữ đẹp. Nghe con gái báo có cô gì cô gì vào thăm, Lan bảo con thoa cho mẹ tí son môi để bạn mẹ nhìn thấy mẹ tươi. Đẹp chưa? Ừ đẹp rồi.
Phải chi tháng 6 DungB. về thì DungB. gặp được Lan rồi, DungB. sẽ trang điểm cho Lan, cầm tay Lan, ôm Lan vào lòng như DungB. muốn. Dẫu nghìn trùng xa cách nhưng Dung. chẳng  bao giờ xa lòng, với từng bạn hiền, phải không Dung?
Thoạt thấy vòng hoa tang người nhà DungB mang tới phân ưu, mình cay mắt, tiếc Lan không kịp gặp bạn.
Ơ  kìa, hay nhỉ, đã bảo rồi Lan sẽ thấy hết, gặp hết mà lại !
Cô Hoa săn sóc Lan bảo chưa từng thấy ai can đảm, lạc quan trên giường bệnh như Lan. Như chỉ có lần ai làm Lan đau, Lan kêu : Em đau chị ơi. Vậy thôi. Còn ai hỏi thăm cũng hớn hở khoe đỡ rồi, bệnh của Lan đã bớt nhiều rồi, Lan sắp khỏi rồi. Hừ, xạo nha Lan, ai nào ngờ Lan đang phải thu lều đi xa....
Như đã biết, cuộc đời Lan buồn quá, nản quá đi chứ, vậy mà Lan quyết chiến đấu dành lấy sự sống chứ không chịu chết. Lan trốn nhà, trốn con đi biệt tích nửa tháng để chữa bệnh. Thì ra Lan đã dại dột nghe theo cái nhóm người nào xúi bẩy, họ cáng Lan lên xe đưa đi tận Dalat, để Lan nằm mãi trong cái phòng tối, chỉ bôi nước muối vào vết thương, hy vọng tràn trề được chữa bằng lời ....cầu nguyện của họ. Ngày qua ngày, ung thư di căn đần lên trên, Lan đau quá, đòi  mãi họ mới thả cho về. Cứ như tù nhân trong tay họ.
Khốn nạn, về là thua, chữa sao được nữa, bắt con người ta nằm im, cho vi rút cắn rứt từng nội tạng, đến chết thì thôi.
Ôi cái bệnh nhân khù khờ, thật thà quá mức, tin người hết chỗ nói. Đã vậy cứ dấu các em, dấu con cái trong nhà, thậm thụt nghe theo mê muội. Tôi nói quá, nhưng ai biết chuyện cũng tức giận, đáng lẽ Lan không đến nỗi chết. Đáng lẽ những người cầu nguyện chữa lành cho Lan phải có chuyên môn về y khoa.Tôi tin vào phép lạ, nhưng tôi cũng tin vào khả năng Chúa ban cho con người. Các bác sĩ học biết căn bệnh, chữa cho đúng chuyên môn, là để cứu nhân độ thế, thương người như Chúa dạy , đâu phải  lô tô hên xui.
Mà thôi, nói gì nữa, không nói nữa !!!!! Thấy thương đồng bào mình quá. Đến bao giờ ta mới văn minh ?
Lại mong được nghe Lan nói cười .
"Ừ, đúng rồi". "Đúng rồi ".....Ha ha ha ha ha !
Lan ơi,

Không có nhận xét nào: