#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bút ký. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bút ký. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

THĂM ĐỨC BÀ BÃI DÂU


( Ơn 3 bác: HA, KT và ĐK nơi xa )
NHT. Khi Bà Ngoại cô bé Quàng Khăn Đỏ ốm, nằm ở nhà riêng trong ...rừng, mẹ cô liền đi kết một giỏ mây. Trên thành chiếc giỏ xinh này, mẹ kết những chữ tắt , là tên của tất cả các con mẹ, gồm những chữ : HA, KT, ĐK.( là 3 người con xa quê gửi nhớ thương vào lòng Mẹ, ơn Bà, tình anh em, khi nghe tin mẹ sai cô bé Quàng Khăn Đỏ đi thăm Bà), cùng những con ở nhà là :  VD, ĐÂ, NHL., ĐNÂ.,NQH.,VVL.,MNV., ĐĐ.,NM.,NH. TTKH., HT. bằng chỉ đỏ, xanh, vàng rất đẹp , đoạn mẹ bỏ mấy hộp sữa hàng hiệu NĐLBT., mấy cái bánh ngọt Thanh vào giỏ và bảo : Con ơi, mang sữa và bánh đi thăm Bà. Cô Bé Quàng Khăn Đỏ nhanh nhảu đáp vâng, thưa mẹ con đi, đoạn cô xách giỏ mây, tung tăng ra sân, leo lên ô tô 16 chỗ, nhấn ga lên đường, vừa hát những bài hát cung Fa Trưởng vui tươi nhí nhảnh.
 Bà Ngoại cô bé  Quàng Khăn Đỏ ở mãi tận Bãi Dâu, nơi có núi, đồi xanh mướt, có biển hè cuộn sóng nhẹ nhàng. Như đã kể, nhà Bà ở mãi trên núi, tít trong rừng. 
Xe phóng mấy tiếng đồng hồ mới tới nơi. Ấy bởi dọc đường có Hoa, cô bé phải dừng lại chụp đôi sắc thắm men theo xa lộ.
Kia, dáng núi ẩn hiện xa xa....
Đã đến chân núi nhà Bà, bé Quàng Khăn Đỏ bước xuống xe, trố mắt nhìn. Ôi mùa Hoa về, Bà ơi, Hoa đẹp quá. Thế là cô lấy máy ra bấm lia lịa. Hoa Đỏ, Trắng, Hồng, Vàng chen ngàn lá xanh,..
Bà ở trên cao ngóng cháu...












Biển chiều nay lặng gió
xa xa một cánh buồm lẻ loi
đất tủi không nên lời
*****
Né tàu lạ em nhé
  trung cộng đấy đừng lại gần nó
tan nát cuộc lênh đênh
*****
 Phố đêm - Đường về

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Ở VỚI MẸ -10-


Bà chơi Ú tim

26.4 
 Hôm nay "Ở với mẹ", mà mẹ không ở nhà. "Mẹ tôi nắng mưa chẳng ngại nhọc nhằn" đi tắm biển từ chiều hôm qua, còn tôi ở nhà viết blog. 
Mở Image tìm post lại ảnh Ông Thomas Edison bị lỗi, còn có ý tìm ảnh mẹ ông í , vì đọc bài viết về thiên tài này mình có ấn tượng về thân mẫu của Thomas, nhưng không có ảnh Bà. Người mẹ này thật vĩ đại, phi thường. Bà là một nhà mô phạm, nhà giáo dục, một tấm lòng mẫu tử tuyệt vời và là một phụ nữ có cá tính đáng nể. Thời nay, xin cho con vào học trong trường tốn bao nhiêu công sức chầu chực xin xỏ, bao nhiêu tiền của đút lót mới được, có phụ huynh nào dám chơi cao tay với trường, cho con nghỉ ở nhà như Bà không nhỉ ! Mình nghĩ, phụ nữ Việt Nam thì có đấy. Phụ nữ Việt Nam rất hay. Sau 30,4.75,ông Trời dành một khóa huấn luyện các thứ đức tính cho họ , từ đó họ tuyệt vời. Mẹ mình cũng nằm trong số đó. Từ một người Hà Nội xưa ăn trắng mặc trơn, chỉ quanh quẩn việc bếp núc, sau khi chồng bị mất việc, mất hết tiền gửi trong ngân hàng, buồn phiền, đổ bệnh, Bà ra đường bán buôn đủ thứ hàng họ nuôi gia đình. Không quản ngại việc gì , mẹ mình có khiếu chấp nhận. (Thưc tình mà nói, ngày ấy ai cũng có khiếu này).
Thôi không nói chuyện ngày xưa, trẻ bây giờ, không thích cái gì, chúng hay phán " Quên đi!". Kìa ! Xe đưa Mẹ mình đi chơi đã về tới nhà rồi đây, ra đón thôi. 


Bà ngồi dưới bếp kể chuyện đi chơi biển.
Bà  đi một ngày về , ôm mi cháu cố
Người  Hà Nội xưa

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

Ở VỚI MẸ -9-

25.4
Bốn giờ sáng, nhìn qua cửa sổ phòng ngủ thấy sợi dây kéo giếng trời sao cứ như được ai ở phía trên kéo dần lên. Một đầu dây phía dưới được cột chặt với miệng một túi nhựa bự màu đen, chắc hẳn là rất nhiều tiền ở trong đó.Khi túi nhựa được kéo lên đến đâu thì đầu dây này lại rớt xuống dần theo cùng nhịp độ, ở đầu dây này có cột cái nùi giẻ tròn như một bông hoa cúc màu cam. Bông hoa vải rớt xuống, văng vào mặt mình.Mình cố gắng nói một điều gì đó để báo động cho trên lầu biết là nhà có trộm nhưng lưỡi cứ líu lại, không làm sao phát ra âm thanh. Cố,cố nữa, cuối cùng hét thật  to lên được mấy tiếng : Trộm ! Trộm ! thì mợ nằm bên mắng : "Cái gì thế ? Mơ à ?" Thế là tỉnh dậy.Hãi thật.
Như vậy mới biết, con người ta ai cũng có bản năng sợ mất ...tiền.
Rõ ràng trong nhà không có cái túi nào to như thế ngoài cái túi đựng rác, mà khi nằm mơ, trong ấy lại có rất nhiều tiền ( chứ không có rác) thì kể mình mơ cũng tài thật.
Bây giờ là buổi chiều, 4 giờ rưỡi. Phước Trang đến đón mợ đi chơi Vũng Tàu lúc 3 giờ. Mai Cụ về. Trước khi đi, hai chị em bắt ép Cụ mặc áo mới may, chụp ảnh, hai đạo diễn nhà bắt Cụ cúi xuống đan áo, ngẩng lên, ngồi thẳng lưng, cười, thôi không cười nữa, cầm remote ti vi, để vào tai, a lô, nghe con cháu gọi, cười. Thôi, không cười nữa. Được rồi. Tốt quá. Cắt !


  Madame MỢ : Một diễn viên gạo cội hết xảy con bà bảy! Kakakakakakakakakakakakakaka !

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

Ở VỚI MẸ -8-


24.4
Sáng nay trong khi chờ cô bảo mẫu của cháu cố Bà mua xôi bắp và chè trôi nước tới cho Bà, mình pha cho mẹ một tách G7 nhâm nhi trước vì sợ Cụ đói bụng. Nào dè quay đi một cái Cụ uống ực hết cả tách cà phê sữa đậm đặc ấy. Sau đó là kêu khó  chịu, mệt. Hèn gì ngồi  khẩy từng mũi đan. Vậy mà mẹ không chịu đi nằm, thích ngồi. Chè xôi đến cũng chỉ ăn xôi, bảo chè  mua là mua cho cô. Ôi, làm sao mình con ăn hết hai bịch chè.
Đến chiều, mẹ bước ra từ phòng ngủ, ngạc nhiên : Ơ cô vẫn ngồi đấy à ? Thì ra chiều rồi mà mẹ tưởng  là buổi sáng. Cụ bảo sao tôi cứ mơ hồ,bâng khuâng, tưởng đang là sáng. Lại hỏi cô trông trẻ, thế cô ở đây từ tối hôm qua à ?
Đấy, khổ, tại ly G7 của mình pha.
Cụ bảo từ nay trở đi tôi không uống cà phê sữa nữa.
Nói tóm lại là với người già thì liều lượng bổ vừa đủ, đừng thiếu thốn đốn bệnh mà cũng đừng bổ quá hóa mệt. Sáng nay còn xuống tận bếp đề nghị  nhà có mỡ không cô làm cho tôi ít tóp mỡ ngâm nước mắm + bột ngọt như hôm nọ. Vậy, xong bữa, hỏi hôm nay món tóp mỡ mợ ăn có ngon miệng như lần trước không ạ. Cụ bảo không bằng. Hi hi, thế là mình phát hiện thêm một khuyết điểm nữa của mình là đầu bếp có tài năng không ổn định.
Vừa cho mẹ uống một ly nước Artichaud lạnh. Mẹ chuyên môn thích uống nước với đầy đá lạnh.
Một lúc sau thấy Cụ nằm dài ra ghế sa lông, hỏi mợ đỡ mệt chưa, bảo chưa, tại vì buổi trưa không ngủ được. (Chết cha! Bà ốm rồi!).Thế đo huyết áp nhá. Không, tôi biết cái đo huyết áp để ở đâu và tôi biết trong người tôi như thế nào, không phải cao máu. Vậy mợ cứ nằm yên đấy, cần gì gọi con.
Mình xuống chuẩn bị bữa chiều. Chiều nay sẽ cho mẹ ăn rau dền luộc, trứng chiên. Hai món thanh lành.
Hy vọng mẹ sẽ bình thường lại.
Vậy mà đến bữa, Bà khai vị với đĩa sò huyết xào me rất ngon miệng. Hi, Bà Cố đã khỏe lại rồi, cả nhà.
Tách một pô "Mợ đi từ trên nhà xuống gần bếp". Ảnh "nghệ thực" nghiêng trời luôn...!

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

Ở VỚI MẸ -7-

23.4
Tình trạng phù chân mẹ mình hôm nay đã chỉ còn 2/10, nhờ mát xa và uống nước Artichaud con em nấu.
Trong những ngày ngắn ngủi  ở với mẹ, mình tự nhủ sẽ chiều chuộng Cụ hết sức và quả thật, được con cái săn sóc, lưu tâm, người già cảm thấy vui. Mình không phải là một đứa con khéo léo, vồ vập. Bây giờ mới thú nhận là bao lâu còn ở với mẹ, mình thích chăm nom mẹ vì mình noi gương những người tốt xung quanh mình.    Mình thường nhớ đến clip trên mạng kể câu chuyện hai cha con người kia ngồi ghế đá công viên. Người cha hỏi đi hỏi lại con trai những câu hỏi quen thuộc.Cậu con  lúc đầu còn trả lời tử tế, sau cậu bực, cậu gắt với cha. Bấy giờ người cha mới dẫn cậu nhớ lại  ký ức xưa, khi cậu còn bé, ông cũng phải kiên nhẫn trả lời những thắc mắc trẻ con của cậu mà ông không hề  khó chịu.
Mình còn nhớ đoạn phim thời sự trên màn ảnh nhỏ chiếu  về người đàn ông Nhật Bản nuôi mẹ già chu đáo như thế nào, nấu ăn, đút cơm cho mẹ, đẩy xe lăn đưa mẹ đi chơi, vui cười với mẹ, cho đến khi bà mất trên giường bệnh.
Hay phim Dì Đào (tại đây)...
Và còn biết bao nhiêu người tử tế, hiếu đễ mà mình gặp : Một Ng. xóm trong, hằng ngày ra chợ bán buôn ba cái đồ bánh trái vốn liếng chẳng là bao, có khi rửa chén bát cho quán ăn kiếm vài ngàn, hầu hạ một mẹ già sống vật vờ và một anh trai khùng dở. Một N. đôn hậu, tốt bụng, có đủ điều kiện và khả năng để vi vút đó đây với bạn bè, nhưng nhiều năm nay cứ chôn chân trong nhà để chăm sóc bố mẹ già. Một H. xí gái, hiền lành, nhỏ bé, ẩn dật, vô danh giữa xã hội (mà đẹp đẽ biết bao trong lòng mình)....Cám ơn tất cả.
Những người mình quen biết ấy không có gì cho thế gian để ý tới. Có thể còn bị coi thường, nhưng ở họ là một gương cho mình muốn soi mà bắt chước.
Vì mình không khéo léo cho lắm.
Với lại mẹ già còn ở với ta bao lăm !
Sáng nay, chị bạn tên Đ. ở Mỹ gọi về khen mẹ mình trên blog đẹp. Chị bảo mình  hạnh phúc quá rồi.Vâng đúng vậy, HT. cũng đón nhận hạnh phúc quá lớn lao này đến độ có thể cậy dựa vào đó mà coi thường được những trái ý phiền lòng nào đó, ai đó gây ra cho mình. Niềm vui lớn, thôi, ta coi những nỗi buồn là chuyện nhỏ.
HT

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

Ở VỚI MẸ - 6 -


22.4 
Mẹ kể ngày xưa nhà mình ở Dalat có nuôi một con khỉ. Một hôm, nó xổng ra ngoài.
Mẹ mình lúc ấy đang ngồi ở salon, Con khỉ chạy đến, nhảy vào lòng mẹ , ôm chặt mẹ.
Nhà không có ai, mẹ sợ quá. Không biết làm sao về sau kêu cứu, có người hàng xóm sang giúp gỡ nó ra .
Hồi ba mình làm ở Nha Thông Tin, ba đi thăm các buôn người Thượng, được một ông Lý Trưởng tặng một miếng thịt trâu bự cỡ  2 ký lô, ông lận từ thắt lưng khố của ông ra. Và vì cuộc gặp gỡ ấy có chụp hình , rửa mang về cho nhà xem. Từ khi xem bức ảnh ấy, mẹ sợ thịt quá.
Một chuyện nữa, nhân lúc được bóp chân, mẹ kể, chuyện này còn xưa hơn hai chuyện trên. Ấy là ngày mẹ mình còn bé, độ vài tuổi, chơi ngoài sân, hay bị bà Ngoại gọi vào, bắt  đứng lên hai chân bà, dần dần cho bà đỡ nhức chân. Bà có một chai rượu thuốc gọi là chai “Hột Cốt Linh”, dùng để uống và bôi nơi đau nhức, thấp khớp. Dì Bảo hay uống trộm Hột Cốt Linh của bà, nhưng mẹ mình và dì  Út Hảo  không dám uống vì đấy là rượu. Sau , cứ rượu độc thì mẹ để cho dì Bảo uống. Mẹ không uống, cho nên bây giờ mẹ không biết uống rượu (nhưng các con gái mẹ thì …biết).
 Hôm nay nghe mẹ kể chuyện ngày xưa thì biết  thân mẫu mình rất nhát.
Nhưng, mình còn nhát hơn. Nghe kể chuyện con khỉ bám mà chết khiếp. Nhớ năm nào lên Xitô ở Bãi Dâu, theo chân cha Ân Đức đi tham quan nhà dòng, mình bị con khỉ nhà dòng nuôi cắn một phát, ghét ! Không biết bây giờ các cha còn nuôi nó không, nuôi làm gì cái giống hay bắt chước. Ấy là nói  con khỉ chứ mình không có ý nói các cha hay bắt chước hay là hay… cắn khách.
Còn về rượu và thịt thì ...chuyện nhỏ. Mình còn nhậu  được với mồi thịt chuột nữa a ! Không tin hỏi mấy ông nhạc sĩ nhac đoàn Lê Bảo Tịnh thì biết. Nhỉ Khương Huệ bạn nhậu nhỉ ! Dạo này người đẹp chán rượu rồi, tập Yoga chán rượu rồi, người ta bảo bợm mà chán rượu là chuẩn bị ngủm củ tỏi đấy. Mà thôi, hãy đọc bài HT viết chứ đừng nghe HT xúi dại, chết thật chứ chẳng chơi. He he !
HT

Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Ở VỚI MẸ -04-

20.4
Mẹ mình không bao giờ chịu ngồi không.
Lúc nào bên cạnh Cụ cũng có một túi đựng mấy cuộn len, đôi kim đan, tờ nhật trình trong ngày. Không đọc báo thì đan len. Không lao động thì đánh mắt, bắt chước các Sơ Dòng ...Đánh Mắt tự làm, thao tác như thật. Các con thấy Cụ đánh mắt hãi lắm, không cho, nhưng Cụ bảo đánh nó sáng ra. Đánh mắt thường là vào buổi sáng, để còn điểm báo. Còn đan len thì bất kỳ, hễ rảnh là liến thoắng.Vừa đan vừa xem ti vi.
Hôm nào yếu mình thì chỉ ...khẩy. Cầm lên khẩy vài hàng xong lại bỏ xuống, có khi chỉ mấy mũi .
Vừa đan vừa xem tivi
Đặc biệt là giọng nói Cụ luôn sang sảng dù khi đau ốm dù khi mạnh khỏe. Bạn tới thăm khen mẹ chị đep hơn chị. Thì dĩ nhiên, Cụ con gái Hà Nội ngày xưa mà lại. Mình Bắc Kỳ nho nhỏ Năm Tư, vừa gầy vừa đen, từ ngày còn bé đã được mẹ đặt cho chết tên với câu hát ru :
"Yến béo kéo xe bò đen 
Yến gầy đẩy xe bò đen ".
Sáng hỏi mẹ có nhớ mỗi ngày ta uống một viên Aspirine là để cho máu đông hay làm cho máu loãng không ạ ? Cụ bảo không nhớ, chỉ nhớ mỗi tối uống một viên cho đỡ đau nhức. Mẹ mình tự uống thuốc. Có dạo mình phải chia  thuốc thành  3 buổi , cho vào  3 ngăn hộp có ghi  S - T- C , mẹ giữ, đến giờ, ăn xong là tự lấy uống. Lâu nay mẹ chỉ phải uống  hai thứ : thuốc hạ huyết áp và thuốc tim, thêm Para khi đau nhức. Bác sĩ khám tổng quát phán : Nội tạng của Cụ như cơ thể của một người trẻ tuổi, không có gì hao mòn. Mẹ nghe thoáng buồn vì ngài thuộc hàng các Cụ thích ...uống thuốc.
Mấy sáng nay dụ mẹ ra sân tắm nắng, mẹ kêu mệt. Ngại di chuyển.
Ngồi đan áo cho cháu  thôi.

Sáng hôm qua mẹ ăn bột ngũ cốc nấu, có nêm tí muối, tí bột ngọt, tí dầu ăn, tí tiêu. Khi bột chín đánh quả trứng gà tươi vào. Lúc ăn mẹ thêm sốt cà , nhạt thì có chai nước tương Tam Thái Tử-Đệ Nhất Ca - để sẵn.
Ăn bột xong, mẹ uống ngụm nước trà, rồi nhâm nhi ly G7 hết xảy.
Sáng nay, để thay đổi, mẹ ăn cơm rang. Cơm rang cho mẹ là rang với hành tím và nêm muối chứ không sử dụng tỏi và nước mắm. Cơm rang ăn với cà ghém để chua, cắt bỏ phần hột, ngâm với nước mắm có pha tí nước sôi, tí bột ngọt. Cái gì mẹ cũng đòi cho bột ngọt (không bệnh mới lọa !) Dung lượng bột ngọt theo thói quen của mẹ là " 1 muỗng cà phê" nhưng mình ..bứt phá, chỉ cho 1 tị. Hễ mẹ hỏi cho bột ngọt chưa thì bảo con có cho một.. tí.
Có dạo mẹ rất thích Maggi, có dạo món ăn gì cũng phải có dầu hào vào, dạo này đắm đuối ...chai sốt cà.
À, bữa tối hôm qua, mình rán cho mẹ hai cánh gà vàng rộm, ngon tuyệt. Gu của mẹ là cánh gà rán, đang lúc nóng, cho vào đĩa có nước mắm, nước sôi, gừng , tiêu và ..muỗng bột ngọt (đương nhiên!) , xối nước mắm ấy lên những miếng cánh gà nóng hổi .

Nói chung, mẹ thích những món ăn xương xẩu , để gặm gạp như đầu cá, cánh gà ,...sườn non v.v.
Tóp mỡ cũng là món khoái khẩu của mẹ mình. Hôm qua rán mỡ để chiên cánh gà , được mấy miếng tóp mỡ, ngâm nước mắm và dĩ nhiên tí ...(thôi chả nói nữa, ai cũng biết), mẹ ăn xong khen ngon quá, chưa bao giờ được ăn món ngon thế này. Hí ! Con gái phổng mũi.
Thế là hôm nay kể chuyện làm, chuyện ăn và chuyện sức khỏe của mẹ như vậy.

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

Ở VỚI MẸ -03-

Cháu Cố của Bà

19.4
Hôm nay trẻ mỏ bận rộn, giao cho bà trông cháu cố yêu của bà một khắc.
Ở dưới bếp mình nghe vọng xuống, tiếng bà đọc vè cháu nghe :
Thằng cu Tí
đi chăn trâu
ăn quả dâu
về đau bụng
bố nó đánh
mẹ nó can
gọi công an
đến giải quyết
tôi không biết
chuyện gia đình
nhà anh này.
Liền tiếp  bài vè trên, bà hát :
Đêm năm xưa, khi cung đàn lên tơ
Hoa lá quên giờ tàn
Mây trắng bay tìm đàn
Hồn người thổn thức trong phòng loan.
Đêm năm xưa nghe cung đàn gây mơ
Âu yếm nâng tà quạt
Cơn gió đưa về thuyền
Tưởng người trên sóng ru thần tiên.....

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Ở VỚI MẸ -02-


Giờ điểm báo
18.4
Sáng ngồi mát-xa chân cho mẹ. Đê mê, mẹ  tường thuật chuyện báo đăng.
Sau đây là văn phong của mẹ mình :
- Báo hôm qua đăng có hai cô cậu thương nhau, đi mướn nhà trọ ở chung, vừa học vừa làm, cho đến Đại học. Anh này quần quật làm nuôi cô nọ. Cuối khóa, cô này đỗ trạng nguyên, à luật sư, bấy giờ đòi chia tay. Anh này thương quá, lại mất bao nhiêu công sức cho cô ấy ăn học suốt mấy năm trời, người yêu còn dọa sẽ báo công an nếu anh còn theo đuổi. Một hôm, thấy người yêu đi vào trạm công an, anh bèn mua một con dao đi vào theo tìm giết, cô gái sợ quá chui vào một quán ăn, anh này theo vào chém luôn, chết. Đọc chuyện này mẹ  nhớ ngày xưa, ngoài Bắc có một chuyện giống như vậy, ấy là chuyện cô Cúc. Lúc bấy giờ mẹ chỉ  mười một, mười hai tuổi nhưng nghe người lớn kể thì rất nhớ. Cô Cúc nuôi anh này tên Trường ăn học tử tế, đến khi làm quan huyện thì có bồ, bỏ rơi cô Cúc. Cô Cúc vẫn ra vào phục vụ việc nhà, vẫn yêu thương . Có lần cô Cúc còn thấy cả bồ huyện Trường đến nhà Trường, còn  xua đuổi cô Cúc. Một hôm ( lại một hôm), cô Cúc tìm cách vào được, nói chuyện phải trái không nghe thế là cô Cúc giết huyện Trường luôn. Không nhớ về sau cô Cúc có thắng kiện không  hay là, à cái anh Trường chết rồi còn đâu. Đấy, cứ nuôi người ta ăn học, lúc nó thành tài, không được đáp trả là tức, giết luôn. Nghĩ tức thật ấy chứ, nhưng giả có đứa nào nó không yêu mình thì thôi chứ tôi chả dám giết người. Ghê lắm.
- Chuyện báo viết hay chuyện phim ạ ?
- Chuyện có thật ấy chứ. Mà cũng lạ, con gái ở nhà trọ mấy năm trời mà bố mẹ không biết.
- Chắc nó không có bố mẹ.
- Có đấy, bố mẹ còn khóc thương.
- Con thấy bên Phật người ta gọi  như vậy là có nợ với nhau.
- Ừ nghỉ thôi, tôi đau bụng nãy giờ mà phải nhín vì thích bóp chân.
- Mấy lại phải kể  cho hết  hai câu chuyện .
- Ừ, hai câu chuyện tình (cười). Thôi, ( tay nắm cái khung inox, di chuyển ...vội...)
Cụ vừa lê khung về hướng toa-lét, mình bèn gõ Google tìm hiểu :" Giết người yêu", ra ngay các bạn ạ, sao trí nhớ Cụ tốt thế  nhỉ !

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

Ở VỚI MẸ - 01-


17.4.
Để mình kể bạn nghe, mẹ mình rất … sắc xảo. Từ tối hôm qua ở với Cụ , mình đã thu gom được mấy chuyện vui thường ngày.
Chuyện thứ nhất : Cái khăn.
Cụ bảo lấy cho Cụ cái khăn phơi ở chỗ kia. Chưa khô mẹ cất đi làm gì vội.
Ứ thì cứ đưa đây cho mẹ, giăng xa chẳng bằng giăng gần, cũng như sao không lấy chồng gần đi lấy chồng xa. ngay tầm tay khô  cất ngay , có phải tiện không.
Chuyện thứ hai : Bóp chân
Để con bóp chân cho. Ừ, hôm nay phù lắm. Thì mọi ngày vẫn phù thây, tại mẹ uống nhiều loại thuốc khác nhau . Nhưng là cái ông bác sĩ ông ấy cho chứ mình có tự ra toa đâu. Mẹ mà tư ra toa được đã phúc, không học y khoa vẫn làm bác sĩ. Không! Tôi không làm bác sĩ ở Việt Nam, làm bác sĩ ở Mỹ cơ. Ha !
Chuyện thứ ba : Nghễnh ngãng
Mẹ thay tã chứ ? Cái gì ? Mẹ thay tã chưa ? Thì đấy. Đấy là thế nào ạ, mẹ thay tã chưa ? À, thay rồi. Cứ tưởng bảo uống nước đá chưa, đây cái ly mẹ uống hết rồi đây. Tối nên kiêng nước đá mẹ ạ. Cái gì ? Nóng quá, uống đến đâu mát  đến đấy. Nhưng mà phải đi tiểu nhiều lại  mệt. ( Cụ chậc lưỡi, không nói , không biết là nghễnh ngãng không nghe rõ,  hay ý “kệ tôi”). Ỷ có cái tã mà, khôn lắm !
Chuyện thứ tư : Từ từ
Sáng nay mẹ muốn ăn gì ? Từ từ. Gần 7 giờ rồi ạ. Ừ, ăn. Bánh mì ốp-la hay bột ngũ cốc ạ.? Mẹ uống G7 không ạ ? Từ từ. Mọi khi ăn bánh mì trứng mà uống Gờ Bảy vào thì hồi hộp, mệt. Còn ăn bát bột , uống 1 gói không sao. Bánh mì hôm nọ bị đuổi, bây giờ nó vào trong hẻm một tí ấy. Con làm xong ăn ngay cho nóng, nguội mất ngon. Ừ, từ từ.
Mẹ mình năm nay Chín Mốt rồi đấy. Tinh tường chưa các bạn. Cám ơn Chúa.
Chuyện thứ năm : Bà cưng cháu bà
Bà  rất thương cháu cố. Suốt ngày ngắm cháu cố. Lo cho cháu cố hơn ông bà bố mẹ nó lo cho nó. Bà ghét ai chê cháu bà. Bà sót ai làm cháu bà khóc.
Cúp điện, quạt không quay, bà chửi ông nhà đèn làm cháu bà nóng bức, không ngủ được ngon giấc.
Buổi chiều, bà hỏi kỹ từng người trong nhà : Tí nữa ai đón Su ?  Chắc chắn rồi thì nhắc, ừ chuẩn bị đi còn 15 phút nữa.
Bà hay sờ chim thằng Si, cháu Cố gần đầy năm, nó ẩy tay bà ra. Bà cười, con chim như củ lạc.
Chuyện thứ sáu : Không lại bà đâu
Mẹ thằng bé đi chợ, gửi mua cho bà một hộp G7,đây bà đưa tiền. Con bé ngó lên trời, đủng đỉnh thưa dạ con mua cho bà được, nhưng con thấy bà cứ hay nói bà có tiền, thì nếu bà dư tiền không biết làm gì thì bà cho con. Biết bà trả lời sao không ? Bà nói : Con ơi, con nói câu này sao khó nghe quá.
Không sắc xảo sao !

Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

ĐAN SĨ NGÀN THƠ

Linh mục nhà thơ Điệp Lan Đình (cha Hồng)
NHT. Dưới đây là bài hát phổ thơ một Đan Sĩ Xitô : Linh mục  Điệp Lan Đình.
         Cha có một chồng những tập thơ mong mỏng để tặng khách yêu thơ.
         Cha có  khuôn mặt vui vẻ thanh nhàn với nụ cười tươi luôn nở trên môi.
         Cha có cách nói chuyện hồn nhiên, đơn sơ như đời không có gì phải  lo lắng .
         Cha cởi mở, hiếu khách khiến cho không ai là không muốn xin ...thơ cha, ngay cả cái đứa biết làm thơ (dẫu là thơ con cóc) nó cũng cố nhào vào đòi cha cho cả bộ. Với lại  ai bảo các cha trẻ cũng cứ gại khách : Có muốn xin thơ Điệp Lan Đình không ? Cho đấy, ngài có nhiều lắm. Thế là ùa xin, thế là cha vào phòng lấy ra, cho tất. Mấy chục tập tinh tươm.
Nơi đây, người cho thơ .

Người cười tươi như thơ
Trước khi dợm chân đi (cha đi 3 chân), cha dặn : Ở yên đấy, không được theo vào. Ha ha, cha sợ lỗi đức Trong Sạch chắc !
         Tưởng cha già thì chắc thơ cha ngây ngô, buồn cười,
         Nhưng không hề nhé !
         Thơ  Điệp Lan Đình rất  ý nhị, sâu lắng, đạo đức đơn sơ  và ...nên thơ thật.
         Mời bạn đọc một trong những ý thơ nhè nhẹ của cha già (lại già, kỳ ghê, "người ta" đâu đã già !) đáng kính mến :
         VỀ NHÀ CHA -  Thơ Điệp Lan Đình  - nhạc  Hải Triều


Đan viện Xitô Phước Vĩnh, Trà Vinh.
Các cha Xi-tô đứng trước chuồng bò, bò đi vắng. Trong ảnh có 1 cha là em ruột lm. nhạc sĩ Ân Đức ( áo xanh nhạt, tướng hộ pháp).

Kỷ niệm ngày 13.3.2013 vào thăm đan viện Xi-tô Thánh Mẫu Phước Vĩnh, ấp Thôn Rôn, Vĩnh Kim, Cầu Ngang, Trà Vinh.
Mấy hôm sau vào trụ sở Phước Sơn, 81 Trần Bình Trọng, Q.5 mới thấy thơ Điệp Lan Đình rải khắp tường !
In phun trên simili, tếch-ních-cô-lo, đặt trang trọng nơi phòng tiếp khách nhé.
Chỉ thương nhà dòng này sao nghèo quá, chả có cái gì đáng kể, cái gì cũng cũ.
Thơ Điệp Lan Đình thì  bám ...bụi. Tội ghê !
HT.


Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

MỘT NGƯỜI CON NGOAN

Khanh chụp với mẹ Quý
Sáng Chúa Nhật lễ Lá vừa qua, một lần nữa mình lại có dịp đến thăm ngôi nhà HIV của chị bạn Đỗ Quý ở Củ Chi. Lần này mình dẫn đường cho một bác từ Mỹ và một ông cha từ Thụy Sĩ về cùng đi. Chịu trách nhiệm ngôi nhà này là ông cha Mỹ (Trần Trọng Mỹ, từ Úc) bụi đời, vẫn tiếp khách với quần lửng, áo thun cá sấu, và phong cách của dân lang thang. Cha Mỹ kể chuyện tuần trước bị công an bắt vì thấy đứng chung với bọn xì-ke ma túy đầu đường xó chợ. Công an hỏi năm sinh, cha khai, thằng đó đập bàn, hơn bốn chục tuổi rồi mà còn ngu ! Tra tiếp, cha nói, tôi là một người nước ngoài tới Việt Nam, thấy tụi này bụi bặm,bệnh tật,  muốn giúp đỡ tụi nó, mang tụi nó về nuôi. Công an gọi điện hỏi phường khóm, xác nhận đúng là ở địa phương này có ngôi nhà này, nó thả. Hôm đó cha kéo được mẻ lưới mười con cá. Mỗi khi trong nhà có giường trống, cha Mỹ lại đi tìm mấy em nằm vất vưởng chân cầu, xó chợ mang về cai nghiện, đưa đi  xét nghiệm rồi nuôi ăn, cho uống thuốc.....  Cha này còn lập ra một ngôi nhà nuôi toàn các cô gái trẻ măng vướng bầu. Cha nuôi cho tới ngày sanh nở, mẹ tròn con vuông, có đứa đẻ con xong bỏ con lại biến mất, có đứa chịu nuôi. Khung cảnh và sinh hoạt trong ngôi nhà gọi là mái ấm tình cha này, với cái nhìn riêng tư và hài hước, mình thấy nó giống như một cái chuồng heo nái mới đẻ, mắc cười và mệt quá khi đứng trước cửa nhìn vô, toàn cảnh căn phòng khách là một dãy giường kê sát nhau không lối đi, nằm san sát nhau là một mẹ một bé, lúc nhúc lau nhau. Trời ! Ông cha làm nghề này chi cho mệt, để thời giờ ngồi quán uống cà phê  không sướng sao, làm vụ này coi chừng còn bị mang tiếng à nha ! Mấy ông thầy trẻ, mấy em tình nguyện viên ở đây cũng lọa ! Mỗi tên nâng một đứa bé sơ sinh lên, tưng tiu, nựng nịu, a gư ! Không hiểu nổi.
Trở lại bên nhà HIV, nhỏ Khanh bữa nay bức xúc tâm sự nhiều. Nó nói : Con nói cô Triều nghe, con nè, không sợ đứa nào nghe. Con ở cái nhà này là vì tình con thương mẹ ( mẹ Quý), bởi sao , bởi mẹ thương con, cái tình thương đó không có ai thay thế nổi, cũng không có ai làm được như mẹ. Mấy người đi tu, mấy bà sơ đồ cũng không bao la như dzậy. Nè, con nói cô lên mạng đi, tìm báo Công An, ngày 13 tháng 7 năm 2011 ( hay 2001 mình quên mất, mà về nhà cũng không biết đường tìm link báo cũ), đó! có bài nói về con đó : Quách Phương Khanh, giang hồ An Giang không sợ ai nghen .
Nghe hắn nói, mình chăm chú ngắm, con nhỏ này nói thiệt chứ không giỡn. Khanh giờ là một anh Khanh, đầu đinh, mặt gầy guộc sương gió, hai cánh tay nát  đầy sẹo, vết tích của bao nhiêu lần dao lam tự cứa  vì uất ức hoàn cảnh...
Nói thật, mình muốn ôm nó vào lòng.....
Nghĩ, nếu là linh mục chủ tế, thứ Năm Thánh này mình sẽ quỳ xuống rửa chân cho Khanh.
Khanh ngồi nơi bàn ăn,ngỏ ý muốn đọc thuộc lòng cho mình ghi lại bài thơ nó sáng tác. Khanh bảo con cất trong tim, bao lâu nay chờ gặp nhà báo sẽ nhờ đăng. Để con lấy giấy bút, cô ghi  nghen. Nè, ghi đi, sự khao khát của một người mẹ, xung quanh mẹ bao nhiêu là bạn trẻ. Chữ cô đẹp quá.
Thôi mà, đừng nịnh, đọc tiếp đi cô về đăng blog cho mày.
Và hôm nay mình xin đăng bài thơ này của giang hồ hảo hớn họ Quách vào đây như lời đã hứa với hắn.
SỰ KHAO KHÁT CỦA MỘT NGƯỜI MẸ 
Xung quanh mẹ bao nhiêu là bạn trẻ
Thiếu học hành bởi cuộc sống bon chen
Đêm từng đêm lang bạt khắp vỉa hè
Tìm cơm áo qua đôi tay gầy yếu đuối
Xung quanh mẹ bao nhiêu là bạn trẻ
Sống lang thang thân côi cút không nhà
Không mẹ cha không tình thương ấp ủ
Sống lạc loài giữa xã hội điêu ngoa
Với bất công của cuộc sống chất chồng
Với sa ngã trước cuộc đời rộng mở
Tuổi trẻ ta với may mắn hiện thời
Sống đúng nghĩa đứng phía ngoài chân lý
Ước mơ mẹ chỉ là niềm tin và khao khát
Mong thực tế các con sống bình đẳng.
QUÁCH PHƯƠNG KHANH  tặng mẹ Quý

Bạn đọc biết đấy, mình mến Khanh nên tôn trọng nguyên văn lời bài thơ trên do Khanh đọc cho "nhà báo" ( he he !) viết ra giấy, không góp ý, không sửa đổi gì hết. Chỉ có điều ghi tên tác giả thôi chứ không nói rõ như Khanh dặn là giang hồ giang hiếc gì, bởi, cứ nhìn cách Khanh  ân cần, tận tâm phụ giúp mẹ Quý chăm sóc anh em bệnh nhân trong nhà như thế thì ghi chú dưới tên Khanh là "một người con ngoan" mới đúng.
** Bạn đọc nào tìm được bài báo Công An viết về Khanh, vui lòng gửi cho mình xin để tặng lại Khanh nhé. Xin liên lạc e-mail Hải Triều:  trieuthanhca@gmail.com
Cảm ơn bạn .

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

AI NGHE CON HÁT MẸ ƠI ?


Chúng tôi đang chuẩn bị cho ra một album nhạc chủ đề :
Về thăm mẹ.
Khi mẹ  còn ở bên, con gái ngu ngơ, thờ ơ, mải lo kế sinh nhai, 
lúc nhìn lại mồ côi mẹ mất rồi.
Giờ nhớ mẹ ra nghĩa trang mà thăm với viếng.
Ấy mới làm thơ.
Thơ là “Khi mẹ còn đó con nào hay, gói bao chuyện riêng chưa tỏ bày…
Ngày mẹ đi mây trời tím, gió trời than, cọng cỏ buồn, mưa hờn dỗi, đại loại là buồn. Bấy giờ, con gái mới buột ra thơ. Nhiều khi nó lẩm nhẩm một mình, đôi khi nó đọc lên cho bạn bè nghe ké, cảm ké, sụt sịt ké. Có kẻ còn mẹ, cầm nhánh hồng đỏ nghe thơ nó, tình cảm cũng ướt rượt nghẹn ngào.
Dĩ nhiên, bởi ai chẳng có mẹ và ai chẳng có mẹ  đi xa hoặc sẽ rời xa mình! Cho nên thơ về mẹ luôn thành công trong sứ mạng lấy nước mắt từ trong các túi lệ ra một cách dễ dàng. Thơ về mẹ giống như thơ về quê, cứ thật thà chất phác, đơn sơ giản dị, như con nói với mẹ, lúc ật ưỡng nhát gừng, khi nhõng nhẽo mè nheo, bởi con biết, gì đi nữa thì mẹ vẫn luôn yêu con. Và thế là thơ con gái của mẹ đã cảm động được lòng người.
Nó bảo chồng nó chê thơ nó là thơ... thẩn. 
Con nó bảo mẹ sắp thành nhà thơ thực thụ rồi, vì đọc thơ mẹ không hiểu gì cả.
Ngay nó, nó còn bảo ra xi-đi tặng, họ hàng vứt vào xọt rác.
Thôi! Thông cảm, các nhà thơ, không điên  cũng ra rại, không ngần ngại cũng dốt việc khuyến mãi. Đã có người này người kia phổ thơ mình thành nhạc là quý hóa lắm rồi, còn gãnh gọt, làm cao. Hôm điệu nhà thơ vào phòng thu nghe ca sĩ hát thơ của nó, lúc ấy nó mới ưng. Từ xưa đến giờ, có ai can đảm nghe trọn vẹn từ đầu đến cuối một băng cát sét hay một đĩa tuyền là ngâm thơ ? Có mà não hết cả lòng a ! Phải có nhạc. Ta bảo âm nhạc ru lòng người, thơ phải được nhạc nâng cánh bay mới thẩm thấu vào tim thiên hạ. 
Thật tình mà nhận xét thì chồng nhà thơ có lý khi chỉ thoáng đọc những giòng sáu chữ- tám chữ, năm chữ - năm chữ, thậm chí những câu bảy chữ-bảy chữ là rối rồi, còn cảm nhận được đâu là hay dở.
Mình cũng thế, ai cũng thế. Đọc thơ khan rất chán, ba câu muốn rời trang giấy ngáy o. 
Lạ thật! Thơ nó không phải là hay quá lắm đâu, nhưng khi lùa mấy nốt nhạc vào thì ăn. Dễ dàng như không. Ùa cái xong bài.
Chả bù có những đại thi sĩ, thơ cao bằng giời, trúc tra trúc trắc, đậu đen đậu trắng rắc vào bắn ra lắc cắc…Chịu, không phổ nhạc được. Mình ghét mấy bài thơ hoa hòe hoa sói, câu chữ cho hay, cho siêu, cho kêu, cho mượt vào. Gại mãi chả kéo được tình vào, hỏi làm nhạc thế nào được? Nhạc phải có hồn, thơ là vía. Hồn vía không biết xã giao đầu môi.
Theo mình, về mẹ, nhạc lời ta cứ đơn sơ thật thà. 
Chỉ cần mẹ thích. Mẹ ừ là hay.
Nhưng, mẹ mất rồi !!!!!! 
Còn ai ở bên ta nghe ta nói, nghe ta ngâm, nghe ta hát nữa đâu ?
Ai nghe con hát mẹ ơi !

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

Ở ĐÂU CÓ BÁC ÁI TỪ BI


 Ca trưởng xuội lơ!
LƯU MỪNG, BẠN TÔI
Lưu Mừng, tháng 4 năm 2012

1. Tôi có một người bạn tên là Lưu thị Mừng.
Chồng Mừng là nhạc sĩ Công Giáo, bút hiệu Tri Ân.

Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2012

Lm.Ns NGUYỄN NHƯ, 10% VẪN VUI

Tình cờ trong thư điện tử của nhạc sĩ Công Giáo Trần Quốc Dũng gửi về gần đây, đọc đoạn cậu có nhắc đến cha Yêng, tức Linh mục Nhạc sĩ NGUYỄN NHƯ,

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

IN-KHÔNG IN-IN-KHÔNG IN

NHT: Cách đây 3 năm ,tôi giao in cuốn Bên chân Chúa - Thánh ca Hải Triều-. Rất nhiều người biết việc làm này của tôi, bởi vì gặp ai tôi cũng khoe, khoe cả với cha Kim Long, cha

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

CUỐN VISA VÀO THIÊN ĐÀNG


Có được một món tiền bạn bên Mỹ gửi về cho, mình gửi gắm sang Úc nhờ các Tu sĩ dòng Phanxicô xin cho Thân Bằng Quyến Thuộc một Thánh lễ Đời Đời.  Ít lâu sau, Họ gửi về cho một Vi bằng ( hình thức giống cái visa đi Mỹ, hy vọng đây là visa vào Thiên Đàng), trong ấy Họ hứa sẽ cầu

Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

MÁU ĐỎ ĐẦU XANH




MÁU ĐỎ ĐẦU XANH

Ngày lên năm, con bé theo cha mẹ vào sống trong chùa, ngôi chùa nhỏ vùng Cây Quéo. Lâu quá rồi, trong tâm khảm, con bé chỉ nhớ được mỗi hình ảnh gian nhà gỗ nhỏ trong chùa có cái máng xối dài, mưa đổ nước xuống cái lu to đầu hồi. Ở đó nó hay được tắm mưa. 
Thứ đến là các …cái đầu trọc của những ni cô.

Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

MỐI TÌNH TÔI


Cách đây hơn chục năm, lần đầu tiên trong đời, tôi được nghe hát Ca Trù,  là nghe trong khuôn viên một nhà thờ Công Giáo, chính xác là trong phòng khách nhà Hưu dưỡng Chí Hòa. Không có  linh mục tu sĩ giáo dân tham dự, chỉ lác đác vài mặt khách yêu thơ ca bảo nhau đến. Một buổi gặp gỡ khá là  hắt hiu như cảnh vật, bầu khí  các nhà Hưu, nhưng ướp đượm không khí thân tình của những tâm hồn nghệ sĩ. Không có đào nương nào cả. Người ca là nghệ sĩ Tô Long. Trống là anh Hùng, hình như đó là nghệ sĩ Mạnh Hùng.

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012

NẾU LÀ ĐẠO DIỄN

Vừa xem một đoạn trong cuốn phim chị bạn gửi cho , nội dung phim nói về cuộc đời một nữ tu, tôi trầm tư mặc tưởng, nghĩ ngợi xa xôi.
Phải, tôi nghĩ, nếu có tài, có điều kiện, tôi sẽ làm một bộ phim ngắn về đề tài giống bộ phim trên. Ngắn nhưng như thật, không đẹp như phim ấy, không tuần tự nhi tiến như phim ấy, không bài bản như phim ấy.