Khanh chụp với mẹ Quý |
Trở lại bên nhà HIV, nhỏ Khanh bữa nay bức xúc tâm sự nhiều. Nó nói : Con nói cô Triều nghe, con nè, không sợ đứa nào nghe. Con ở cái nhà này là vì tình con thương mẹ ( mẹ Quý), bởi sao , bởi mẹ thương con, cái tình thương đó không có ai thay thế nổi, cũng không có ai làm được như mẹ. Mấy người đi tu, mấy bà sơ đồ cũng không bao la như dzậy. Nè, con nói cô lên mạng đi, tìm báo Công An, ngày 13 tháng 7 năm 2011 ( hay 2001 mình quên mất, mà về nhà cũng không biết đường tìm link báo cũ), đó! có bài nói về con đó : Quách Phương Khanh, giang hồ An Giang không sợ ai nghen .
Nghe hắn nói, mình chăm chú ngắm, con nhỏ này nói thiệt chứ không giỡn. Khanh giờ là một anh Khanh, đầu đinh, mặt gầy guộc sương gió, hai cánh tay nát đầy sẹo, vết tích của bao nhiêu lần dao lam tự cứa vì uất ức hoàn cảnh...
Nói thật, mình muốn ôm nó vào lòng.....
Nghĩ, nếu là linh mục chủ tế, thứ Năm Thánh này mình sẽ quỳ xuống rửa chân cho Khanh.
Khanh ngồi nơi bàn ăn,ngỏ ý muốn đọc thuộc lòng cho mình ghi lại bài thơ nó sáng tác. Khanh bảo con cất trong tim, bao lâu nay chờ gặp nhà báo sẽ nhờ đăng. Để con lấy giấy bút, cô ghi nghen. Nè, ghi đi, sự khao khát của một người mẹ, xung quanh mẹ bao nhiêu là bạn trẻ. Chữ cô đẹp quá.
Thôi mà, đừng nịnh, đọc tiếp đi cô về đăng blog cho mày.
Và hôm nay mình xin đăng bài thơ này của giang hồ hảo hớn họ Quách vào đây như lời đã hứa với hắn.
SỰ KHAO KHÁT CỦA MỘT NGƯỜI MẸ
Xung quanh mẹ bao nhiêu là bạn trẻ
Thiếu học hành bởi cuộc sống bon chen
Đêm từng đêm lang bạt khắp vỉa hè
Tìm cơm áo qua đôi tay gầy yếu đuối
Xung quanh mẹ bao nhiêu là bạn trẻ
Sống lang thang thân côi cút không nhà
Không mẹ cha không tình thương ấp ủ
Sống lạc loài giữa xã hội điêu ngoa
Với bất công của cuộc sống chất chồng
Với sa ngã trước cuộc đời rộng mở
Tuổi trẻ ta với may mắn hiện thời
Sống đúng nghĩa đứng phía ngoài chân lý
Ước mơ mẹ chỉ là niềm tin và khao khát
Mong thực tế các con sống bình đẳng.
QUÁCH PHƯƠNG KHANH tặng mẹ Quý
Bạn đọc biết đấy, mình mến Khanh nên tôn trọng nguyên văn lời bài thơ trên do Khanh đọc cho "nhà báo" ( he he !) viết ra giấy, không góp ý, không sửa đổi gì hết. Chỉ có điều ghi tên tác giả thôi chứ không nói rõ như Khanh dặn là giang hồ giang hiếc gì, bởi, cứ nhìn cách Khanh ân cần, tận tâm phụ giúp mẹ Quý chăm sóc anh em bệnh nhân trong nhà như thế thì ghi chú dưới tên Khanh là "một người con ngoan" mới đúng.
** Bạn đọc nào tìm được bài báo Công An viết về Khanh, vui lòng gửi cho mình xin để tặng lại Khanh nhé. Xin liên lạc e-mail Hải Triều: trieuthanhca@gmail.com
Cảm ơn bạn .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét