#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}

Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

MÌNH KHÔNG PHẢI CA SĨ


Sau khi nghe và hát sơ ở nhà một sáng tác mới với bản phối  do studio cung cấp, tôi hào hứng bước vào phòng thu âm .
Nghĩ tới lúc hoàn thành đĩa hát, thật thú vị biết bao khi nghe được giọng hát của mình diễn tả chính bài hát do mình sáng tác, một đứa con mình đã mang nặng đẻ đau bao ngày tháng. Người ta bảo bao lâu một tác phẩm âm nhạc chưa được thể hiện ra bằng sự trình tấu hoặc được hát bằng giọng người, bấy lâu nó vẫn chỉ là những tờ giấy không hơn không kém. Nay nhạc phẩm do tôi viết ra, được phối khí hòa âm, được thể hiện ra qua tiếng hát của chính tác giả, thử hỏi tôi còn gì hạnh phúc hơn ?
Tôi nghĩ rằng, chẳng mấy chốc, đĩa hát có giọng của tôi sẽ vang lên trong mọi gia đình, mọi nhà. Mọi người sẽ chăm chú lắng nghe, nuốt từng lời êm ái du dương vào tâm hồn họ, và họ sẽ lịm người đi, đắm say thưởng thức. Rồi họ sẽ giới thiệu cho nhau rằng cái CD ấy khá lắm, tìm nghe đi, có bài í bài nọ nghe lạ tai lắm, có giọng hát của nhạc sĩ nọ, nhạc sĩ kia đấy.
Tôi vẫn biết, nhạc sĩ không phải là ca sĩ như nhiều người vẫn lầm tưởng. Cũng như nhiều cô gái có khuôn mặt xinh như mơ nhưng khi cất tiếng hát thì giọng xấu không ngờ! Thế nhưng, hình như Trời cho tôi có được một số vốn kha khá đủ để có một giọng hát  khả quan, bởi bạn bè vẫn khen ngợi và khuyến khích nhạc sĩ tôi đi thi hát …hỏng.
Tôi hiên ngang  đứng vào vị trí ca sĩ thu âm. Lưng ngay, mắt sáng, hắng giọng một tiếng chờ máy phát ra những âm thanh đầu tiên của bản demo. Lúc ấy, tôi cảm thấy có một chút khó thở, hồi hộp. Không sao! Có lẽ tại vào phòng máy lạnh mặc hai áo hơi chật lồng ngực. Tôi hít mạnh lấy hơi và cất tiếng hát, vào đúng nhịp (nhạc sĩ mà !). Hú hồn, giọng tôi vào máy nghe trầm ấm lạ. Vừa vào tiếp câu 3 được mấy chữ  thì chuyên viên ngắt máy, bắt hát lại. Có một “âm đóng” tôi vừa phát âm không rõ. Máy móc kinh thế, đâu ra đấy! Không sao! Thì hát lại. Mình có học phát âm cho đúng bao giờ đâu, hát là hát, hát hay không bằng hay hát. Lần này chuyên viên thu âm phát hiện thêm một “âm đóng” nữa đã không được đóng đúng cách nên trại ra âm khác. Chữ “thiết” đóng không đúng nó cứ ra “thiến” có chết không cơ chứ! Công nhận, bình thường mình nào có để ý, cho đến khi hát thu âm mới thấy rõ những khuyết điểm của cái giọng mình phát ra, đặc biệt là khi hát.
Hát là phải tròn vành rõ chữ mới được. Tôi kiên nhẫn sửa chữa khuyết điểm. Thu lần thứ ba, rồi lần thứ tư, “viết” cứ ra “viến”, “tuyết” ra “tuyến”…Tại bài này có lắm âm khó hát. Ngay như ca sĩ hát hay, là bởi họ phải học thanh nhạc, phải tập luyện trày da tróc vảy, tiền rừng bạc bể, bán cả gia tài đi học hát, chứ mình thấy lời nào chẳng như nhau, nói được là hát được. Tôi lại thắc mắc: Thế những ca sĩ có cách phát âm sai đặc biệt, dở cách riêng,  phòng thu không sửa được thì cũng phải chấp nhận giọng ca trời cho đó chứ họ đâu có sửa được nhỉ? Như Phương Thanh Thanh, Lam Trường Trường, Quang Dũng Dũng, Đàm Vĩnh Vĩnh chẳng hạn! Câu trả lời:Lam Trường Trường là ngọng rồi. Thì ra vậy! Dù sao cũng không thể phủ nhận những ca sĩ ấy ngồn ngộn fan cuồng, xây biệt thự nhờ giọng hát.Tôi thì không có đến một mống fan, nhưng chẳng buồn dù chỉ 2 phút !
Nhớ lại hồi chiều, trước khi đi thu âm tôi có uống một ly nước đá. Có lẽ vì vậy mà phát âm không chuẩn. Thôi cũng dễ hiểu, không sao!
Sau hơn một giờ đồng hồ chiến đấu với những nguyên âm, phụ âm, đóng mở, giọng tôi bắt đầu  khan, khàn, khản.
Người thu âm mất kiên nhẫn, bảo không được, thôi để mai thu lại. Nghỉ để đi ăn cơm, trễ quá rồi.
Bây giờ tôi mới hé nụ cho bạn biết là lúc này tôi cũng đang đói lắm, và chính vì vậy mà càng về cuối tôi hát càng dở, sửa càng sai. Người cứ lả ra đây này. Cha thu âm vạm vỡ như vậy mà đến giờ là nó đòi ăn, đừng nói tôi.
Các bạn biết đấy, nhạc sĩ có mấy ai múp míp đâu, người lão nào lão ấy như cái que kem, như con bọ ngựa,( hi hi! bác Đặng Ngọc Ẩn í, Cao Thanh Hoàng í! ) phanh trần ra mặt tiền chắc chỉ có bộ ngực ô-mê-ga là chính chủ, làm gì có điện nước đầy đủ mà hát với rung. Tôi cũng thế thôi! Ấy vậy mà biết được tí son-phe, đời khối anh cứ phải cố rặn ra một bài để dành lấy được hai chữ “nhạc sĩ” thiên hạ tặng cho. Tôi đã nói, nhạc sư, nhạc sĩ thì ăn cái giải gì ! Mà thôi, không nói nhiều, chẳng việc gì phải phân bua vì mình không hát được. Mình đâu phải là ca sĩ nhể! Hát hay không bằng hay hát. Ta cứ hát Hoàng ạ, bác Ẩn ạ. Nhắc tí kẻo quên, nhớ đừng phát âm "màu tiếm hoa siêm" nhá, cha thu âm nó tống cổ ra khỏi phòng thu ngay lập tức đấy.
NHT phăng

Không có nhận xét nào: