#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

TÌNH CHA VÔ BỜ


Tình Cha vô bờ
Một câu chuyện thật về tình yêu thương, niềm tin và hy vọng
  Trên đời, những câu chuyện cảm động về tình mẹ có rất nhiều và bàng bạc trong văn chương. Tình mẹ cao thượng hy sinh tất cả cho con là điều không thể chối cãi. Lâu lâumới có được một câu chuyện về tình cha, xin chia sẻ cùng các bạn.

Dick Hoyt đáng được tôn vinh là một người cha vĩ đại. Nếu ai đã trải qua cảm giác phải chăm sóc một người tật nguyền lâu năm, ắt sẽ thấy rằng không có một tình yêu nào có thể lớn hơn tình yêu của ông bố Hoyt với cậu con trai chưa sinh ra đời đã bị chẩn đoán mắc bệnh bại não (cerebral palsy), một loại bệnh tĩnh với các tổn thương não đã định hình khó có thể thay đổi.
 Khởi đi từ bất hạnh
 Năm 1962, Dick Holt đau xót nhìn đứa con trai chào đời trong tình trạng bị dây rốn quấn cổ và được chẩn đoán liệt não, sẽ phải sống như thực vật cả đời. Vì tình trạng đó, các bác sĩ khuyên vợ chồng Dick và Judy nên đưa con vào một trung tâm bảo trợ xã hội đặc biệt. Tuy nhiên, với lòng thương con vô bờ, Holt cha từ chối lời khuyên đó. Người cha trẻ mới 22 tuổi  để ý thấy đôi mắt của Rick, tên đứa con, biết hướng mắt nhìn theo ông khi ông di chuyển quanh phòng. Vì vậy Dick hy vọng và tin tưởng rằng Rick vẫn có thể suy nghĩ và nhận thức được mọi sự việc xảy ra chung quanh.
 Thế rồi vợ chồng Dick tìm đủ mọi cách để giúp đứa con tham dự vào mọi sinh hoạt của gia đình. Khi làm bất cứ điều gì, họ cũng tâm niệm rằng Rick đang dõi theo và cố gắng nhận biết tất cả mọi việc, như bất cứ một đứa trẻ nào khác. Đôi vợ chồng nuôi dưỡng niềm tin một ngày con họ có thể giao tiếp được trong một chừng mực nào đó. 

   Họ đưa con đến những trung tâm phục hồi chức năng, đến cầu cạnh những nhà nghiên cứu y khoa, cho con tham gia vào tất cả các hoạt động gia đình, vui chơi trong vườn, giúp con tận hưởng niềm vui được bơi dưới nước mà đứa trẻ nào cũng khao khát hoặc đưa Rick đi cùng trong các kỳ nghỉ của gia đìn Nói cách khác, cặp vợ chồng trẻ Dick và Judy đối xử với Rick như đối xử với một đứa trẻ bình thường. Để làm được điều đó, họ phải hy sinh hầu như tất cả những thú vui trong đời, dành hết thì giờ bên Rick, tìm hiểu Rick và tiếp tục nuôi hy vọng.
 Các bác sĩ, dù đã cố thuyết phục bố mẹ Rick rằng họ chẳng có chút hy vọng nào, dù có cố gắng đến đâu. Tuy nhiên, năm 11 tuổi, trong nỗ lực không thể tả được bằng lời, cha mẹ Rick đã thuyết phục các nhà khoa học Trường Đại học Tuft, bang Massachusetts kể cho Rick nghe một câu chuyện hài. Trước sự ngạc nhiên của họ, Rick đã cười. Các nhà khoa học thừa nhận rằng họ đã lầm, Rick vẫn nhận biết được thế giới sinh động quanh cậu và cậu rất muốn được tham gia và khám phá thế giới ấy.

 Cuối cùng, người ta làm riêng cho Rick một chiếc máy tính đặc biệt, có thiết bị gắn vào đầu Rick, bộ phận duy nhất trên người cậu có thể cử động được đôi chút. Thiết bị này giúp Rick mã hóa những điều não cậu muốn nói và chuyển thành âm thanh điện tử. Điều đầu tiên mà cậu bé Rick nói với bố mẹ là một môn thể thao. Bậc phụ huynh đáng kính ấy giờ đây biết thêm một điều, niềm đam mê của con trai họ là thể thao.
 Khi chiếc máy mang tên Hi vọng được gắn vào đầu Rick, cậu đồng thời được chấp nhận đến trường học. Cũng trong thời gian này, cậu bé bộc lộ niềm đam mê với môn điền kinh. Năm 1977, khi trường cậu bé có chương trình chạy marathon để quyên góp cho một học sinh bị tai nạn xe hơi, Rick đã nói với bố rằng: "Bố ơi, con muốn chạy để quyên tiền cho bạn ấy!". Một nguồn tin khác cho biết Rick đã nảy ra cảm hứng muốn tham dự vào các cuộc chạy thể thao sau khi xem một bài báo. Dick, một trung tá thuộc Lực Lượng Vệ Binh Quốc Gia Hoa Kỳ, sửng sốt trước ý muốn bất ngờ hầu như không tưởng của đứa con 16 tuổi. Lòng ngập tràn vui mừng lẫn lo âu, người cha ôm con nói: “Được rồi con. Chúng ta sẽ chạy thi.” Thế rồi người cha 37 tuổi mà trước đó chưa hề chạy marathon bao giờ phải khổ luyện tập dợt để sẽ đẩy con chạy.

 
 Thể hiện tình cha
 Dick bắt đầu tập luyện chạy mỗi ngày với một bao xi măng đặt trong chiếc xe lăn thay cho trọng lượng của Rick vì Rick bận học ở trường. Dick đã có thể cải thiện sức khỏe của mình rất nhiều mà ngay cả khi đẩy con, ông đã có thể tạo được một kỹ lục cá nhân là 5km trong 17 phút.
 Sau khi hai cha con kết thúc cuộc đua đầu tiên dài năm dặm, Rick mừng rỡ nói: "Thưa cha, khi chúng ta đang chạy, con cảm thấy như con không còn tật nguyền nữa." Dù đang mệt muốn kiệt sức, Dick sung sướng rưng rưng nước mắt trước niềm vui của con.
 Từ đó, vì niềm đam mê điền kinh và thể thao nói chung của đứa con tật nguyền, Dick chocon mượn thân xác để tham gia vào những cuộc thi triền miên được tổ chức tại nhiều nơi suốt năm trong và ngoài nước Mỹ với danh hiệu tham dự viên là “Team Holt”.
 Năm 1984, Dick trở thành một vận động viên điền kinh nổi tiếng và được mời tham dự các cuộc thi ba môn phối hợp (bơi, đạp xe, chạy bộ). Đó vốn là cuộc thi dành cho những người có sức khỏe tốt và dẻo dai. Ban tổ chức muốn Dick tham gia và chỉ mình ông mà thôi, không có Rick. Ông từ chối. Năm kế tiếp, họ lại đưa ra lời mời tương tự, nhưng một lần nữa ông lại từ chối nếu không có con trai của mình cùng tham gia.
 Dick nói với các nhà tổ chức, "Rick chính là lý do tôi tham gia các cuộc thi này; tôi không muốn thi đấu một mình. Rick là động lực thúc đẩy tôi. Hơn nữa, nếu không có Rick, tôi không biết phải làm gì với hai cánh tay của mình". Sau khi miệt mài thiết kế cho con những phương tiện an toàn như ban tổ chức yêu cầu, đội Hoyt được tham gia và về đích trong số 50% những người về đầu.
 Sau khi hoàn tất cuộc đua Boston Marathonlần thứ 15, cuộc đua mà họ đã bị từ chối vào năm 1981 khi lần đầu tiên đăng ký tham gia, họ đã được tôn vinh như những Anh hùng của nước Mỹ nhân kỷ niệm lần thứ 100 môn marathon.
 Năm 2003, Dick bị một cơn trụy tim, tuy nhiên, bác sĩ cho biết chính tình trạng sức khỏe tốt nhờ tham gia thể thao thường xuyên đã cứu sống ông. Sau khi hồi phục, hai cha con Dick và Rick lại tiếp tục những cuộc đua mới. Dick vẫn khăng khăng rằng chính con trai mình mới là vận động viên điền kinh, chứ không phải ông. Dick nói: "Tôi không biết phải giải thích thế nào, nhưng mỗi khi đứng đằng sau chiếc xe lăn của con trai, tôi cảm thấy lâng lâng khó tả. Rick là cỗ máy hoạt động của cả hai chúng tôi. Tôi cho Rick mượn thân thể mình, nhưng chính tinh thần của Rick mới là động lực thúc đẩy chúng tôi tiến về phía trước".

 
 Thành tích 36 năm kiên trì
 Mặc dù người ta nhìn thấy Dick và Rick Hoyt trên trường đua nhiều lần, nhưng không lần nào khán giả ngừng ngưỡng phục người cha đáng kính vừa chạy vừa đẩy con mình đang ngồi trong xe lăn, gò lưng đạp xe kéo theo một chiếc xe lăn lên dốc xuống đồi, hay vừa bơi vừa kéo đứa con tật nguyền.
 Rick cũng đã chứng tỏ mình hơn cả một vận động viên "đặc biệt" khi lấy xong bằng tốt nghiệp Đại học Boston và trở thành người khuyết tật bại não đầu tiên tốt nghiệp đại học. Rick làm việc tại phòng thí nghiệm máy tính của trường, nơi anh có thể hỗ trợ phát triển một hệ thống giúp những người khuyết tật có thễ giao tiếp thông qua các cử động của đôi mắt. Rick nói: "Tôi đã chứng minh cho những người khuyết tật thấy rằng họ không nhất thiết phải suốt đời ngồi yên một chỗ và nhìn cuộc sống trôi qua trước mắt. Họ cũng có thể tới trường, có việc làm và tham gia vào các hoạt động hàng ngày trong xã hội”.
 Tính đến hết năm 2009, Team Holt đã tham gia cả thảy 1.009 cuộc thi, trong đó có đủ các môn, từ marathon đến ba môn phối hợp và thậm chí cuộc chạy bộ vòng quanh nước Mỹ. Đội Holt luôn về đến đích trong các cuộc đua, có khi bỏ lại phía sau hơn một nửa số vận động viên khác và đôi lần về nhất.
Đội Hoyt được tôn vinh tên tuổi vào Viện Người Thép Danh Tiếng (Ionman Hall of Fame) vào năm 2008.
 Tính đến tháng Tư năm 2013, hai cha con Hoyt đã tham dự tổng cộng 1,077 cuộc chạy gay go đòi hỏi sức chịu đựng bền bỉ, trong số đó gồm có 70 cuộc đua chạy việt dã (marathon) và sáu cuộc đua tam hợp Người Thép (Ionman triathlon). Họ đã tham dự cả thảy 30 lần trong giải Boston Marathon. Ngoài ra, để bổ sung vào danh sách những thành tựu của họ, năm 1992 cha con Dick và Rick đạp xe và chạy vòng quanh nước Mỹ, hoàn thành khoảng đường dài 3,735 dặm (6,011 km) trong 45 ngày.
 Khi dự thi ba bộ môn thể thao phối hợp triathlon, Dick bơi với giây cột quanh eo để kéo Rick nằm trên một xuồng phao. Qua phần đua xe đạp, Rick ngồi phiá trước một chiếc xe đạp dọc được thiết kế đặc biệt. Đối với phần chạy bộ, Dick đẩy Rick ngồi trên xe lăn.
Năm nay 2013, Dick đã là một người già 73 tuổi và Rick đã 51 tuổi nhưng mãi mãi vẫn là một đứa con tật nguyền. Mỗi lần chuyển đổi giữa các bộ môn thi từ bơi sang đạp xe đạp, từ đạp xe đạp đổi qua chạy bộ, người cha già phải thao tác thật nhanh tự tay bồng con đặt vào ghế, nai nịch an toàn, xong tiếp tục cuộc thi. Xin mời xem đoạn phim thật cảm động ở : (ĐÂY)
Thú thật cùng các bạn, cứ mỗi lần xem đoạn video này, tôi không khỏi nghẹn lòng, phải ngưng gõ bàn phím chữ và ngồi thừ ra một lúc. Đây quả là một trong những đoạn video về tình cha  gây xúc động nhất).

 
  Ngày nay, hai cha con Holt -hay nói cho đúng hơn là người cha Dick Holt đã già- mỗi năm dự đua ít hơn và dành thì giờ cho các cuộc nói chuyện trước công chúng nhiều hơn. Thuở bắt đầu sự nghiệp thể thao, họ tham gia 50 cuộc đua mỗi năm nhưng bây giờ chỉ nhắm mục tiêu tham dự còn khoảng phân nửa số lượng đó mỗi năm mà thôi. Holt cha cho biết chưa có ý định hoàn toàn rút lui các cuộc thi.
 Ngày 08 tháng Tư năm 2013, một bức tượng đồng vinh danh cha con Hoyt đã được khánh thành gần khởi điểm của cuộc chạy đua Boston Marathon tại Hopkinton, Massachusetts.

 Do vụ khủng bố đặt bom nổ ngày 15 tháng Tư, Đội Hoyt chưa kịp hoàn tất cuộc chạy đua Boston Marathon năm 2013. Lúc vụ nổ xảy ra, họ còn cách lằn mức đích khoảng một dặm và đã bị giới hữu trách cuộc đua chặn lại cùng với hàng ngàn vận động viên khác. Họ an toàn và được một người lái xe SUV ngang qua chở họ đến khách sạn Sheraton tạm trú.
Kết luận
 Tình yêu vị tha thực sự giúp con người có được sức mạnh để làm những điều không tưởng. Sở dĩ ông Dick Hoyt có đủ kiên nhẫn và nghị lực trải qua tất cả những cuộc đua đầy thử thách là vì ông đã tìm thấy mục đích cao cả trong đời là đem lại niềm vui và hạnh phúc của con trai ông. Ông không muốn để cho con mình bị xem là người thừa trong xã hội. Ông muốn cho con tham gia vào các hoạt động xã hội để giúp con cảm thấy hạnh phúc. Vì lẽ đó, ông đã luôn cố gắng hơn bao giờ hết.
 “Nếu trong tim ta có một tình yêu vô điều kiện, ta có thể tìm thấy cho mình một nguồn năng lượng to lớn để thực hiện những điều không tưởng. Ta có thể vượt qua những giới hạn của bản thân và chuyển hóa mọi giới hạn đó thành điều kỳ diệu.”
 Khẩu hiệu của Đội Hoyt đó là “Bạn có thể” và họ chính là sự minh chứng sống khẳng định bạn có thể khi bạn quyết định làm. Thông điệp của đội Hoyt đã làm rung động mọi người.
 Dù có mang trên người những khiếm khuyết về mặt thể chất hay không đi chăng nữa, chúng ta có thể học được rất nhiều từ câu chuyện của họ, hãy cho ước mơ của chúng ta một hy vọng, một cơ hội thứ hai để sống mặc cho tuổi tác có như thế nào đi chăng nữa, và hãy nhìn thế giới một cách rộng mở hơn. Câu chuyện của Rick và Dick cũng khiến cho chúng ta phải suy nghĩ lại về những gì chúng ta cho rằng “không thể” cho tới giờ và hãy thử cố gắng hết sức một lần nữa xem.
 Tóm tắt về thành quả giúp con vượt lên trên số phận, Dick Holt nói: "Tôi yêu gia đình và chỉ muốn trở thành một người cha tốt nhất trong khả năng của tôi. Chỉ cần có được niềm vui khi ở bên cạnh con, được tận hưởng những giây phút đó, chúng tôi sẽ tiếp tục vượt  qua được những khó khăn trở ngại phía trước”.
Qua 36 năm dài sống cho con và hy sinh cho con, ông quả xứng đáng là một trong những người cha tốt nhất thế giới.

Phan Hạnh sưu tầm.

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

HẠT GIỐNG ÂM THẦM


HẠT GIỐNG ÂM THẦM 
 Ngô Phúc Hậu, Lm.

Định Môn,… 1963

Hôm nay có một gia đình xin theo đạo. Đó là niềm vui lớn của đời truyền giáo, nhưng vẫn phải tìm hiểu.
 - Tại sao gia đình bà vô đạo ?
-Tôi thích đạo này từ lâu lắm rồi, từ hồi còn nhỏ tôi đi nuôi mẹ tôi ở nhà thương Cần Thơ. Các bà phước ở đó chăm sóc cho mẹ tôi kỹ lắm. Mấy bả tốt thiệt tốt.
 Thế là mình đã thu hoạch một vụ mùa mà ai đó đã gieo giống. Mình nhớ lại Lời Chúa trong Tin Mừng theo Thánh Gioan “Ta đã sai các con gặt hái nơi các con chưa từng lao động vất vả” (Ga 4,38). Người vất vả gieo giống là các nữ tu dòng Chúa Quan Phòng phục vụ tại bệnh viện Cần Thơ. Họ âm thầm khiêm tốn chăm sóc, thăm viếng các bệnh nhân từ ngày này qua ngày khác. Hôm nay có thể họ đã an nghỉ vĩnh viễn tại nghĩa trang nhà hưu Cù Lao Giêng. Hoặc có thể họ đang là những bà ngoại lưng còng, chống gậy đi lang thang trên những con đường tráng xi măng của nhà hưu dưỡng. Họ đâu có biết rằng hôm nay ở Định Môn mình đang gặt những bông lúa mà họ đã gieo từ ba thập niên về trước.

Cái Rắn, ngày 17-5-1995
Hôm nay mình đi thăm bà con lương dân cùng với một thành viên Hội đồng giáo xứ. Đi lang thang từ 7 giờ sáng và kết thúc vào lúc 10 giờ 40. Gia đình cuối cùng là gia đình ông bà Tư. Cả hai ông bà đều trên 80 tuổi và cả hai đều không ra khỏi cái giường của mình. Nói chuyện với ông Tư chán rồi, mình về vô nhà trong nói chuyện với bà Tư.
 - Năm nay bà Tư mấy mươi rồi ?
-Tôi tám mốt, còn ông tôi tám hai.
- Bà Tư ăn được nhiều không ?
- Bệnh quá, ăn được chừng lưng chén.
- Bà Tư ngủ được nhiều không ?
- Có khi thức suốt đêm.
-Thức nhiều như vậy thì bà Tư làm gì cho đỡ buồn ?
-Tôi vái Chúa và Đức Mẹ cho tôi mạnh giỏi, đừng có bệnh hoạn gì, cho tới chết luôn. Bệnh hoạn làm cực lòng con cháu quá. Bệnh hoài uống thuốc hết cả liền.
-Làm sao bà Tư biết Chúa và Đức Mẹ mà khấn vái ?
- Hồi còn bé tôi vẫn đi theo bà Lu-xi. Bả dạy tôi  cầu nguyện với Chúa và Đức Mẹ. Hổng biết  bây giờ bả ở đâu rồi ?  Ông cha biết bà Lu-xi không ?
- Biết, nhưng ít thôi. Tôi biết bà Lu-xi là một nữ tu dòng Chúa Quan Phòng, đã ở Cái Rắn một thời gian và mỗi lần đi đâu thì đưa bà Tư đi theo, năm nay bả thọ trên trăm tuổi, đang ở trên thiên đàng và đang cầu nguyện cho bà Tư theo đạo Chúa.
- Tôi già rồi, không đi nhà thờ được, không đọc kinh được thì làm sao mà theo đạo?
- Khỏi cần, bà Tư cứ thương Chúa là được rồi. Chúa ở khắp mọi nơi mà …

Cần Thơ, ngày 12-10-1994
Mình đến giáo xứ Bảo Lộc, Cần Thơ để chia sẻ kinh nghiệm truyền giáo với anh chị em thiện chí nhân dịp khánh nhật truyền giáo. Anh chị em trong giáo xứ và vùng phụ cận có rất nhiều kinh nghiệm sống động về truyền giáo. Nhưng người gây hào hứng nhất lại là linh mục Đinh Trọng Tự. Cử toạ thi nhau đặt câu hỏi :
 - Cha làm thế nào mà người ta theo đạo nhiều thế ?
- Từ ngày cha về đó, cha rửa tội được bao nhiêu người ?
- Cha kiếm đâu ra tiền để nuôi giảng viên giáo lý ?
-  …………
Linh mục Tự cào bằng mọi câu hỏi bằng một câu trả lời ngang như cua :
-Tôi chẳng làm gì cả. Tôi cứ ngồi rung đùi, hút thuốc lào, thế là người ta theo đạo.
 Mình nghĩ bụng: nếu truyền giáo là thế, thì mình làm cũng được. Mình dư khả năng để rung đùi và hút thuốc lào như ai. Sau một phút tếu táo, linh mục Tự khẳng định với một giọng nghiêm chỉnh.
 - Đúng thế: Tôi chẳng làm gì trong công tác truyền giáo này. Chính đứa con nít đưa người ta vô đạo. Chính bà già dốt đặc cán mai đã dẫn người ta theo đạo. Chính những người ít ăn ít học truyền đạo. Tất cả chỉ là sức mạnh của đặc sủng. Sau đó linh mục Tự trở về với giọng dí dỏm cố hữu, kể lại những câu chuyện vụn vặt cụ thể, để minh chứng cho lập luận trên của mình.
 Nhưng cuối cùng, linh mục cho biết rằng : có rất nhiều người trở lại vì trước đây đã có những kỷ niệm đẹp về đạo của Chúa. Có người hôm nay theo đạo vì trước kia đã học trường đạo; lại có những người khác nữa theo đạo vì cảm phục một tấm gương của một chứng tá Tin Mừng nào đó. Linh mục Tự khoái chí kết luận :
 - Hôm nay tôi sung sướng được thu hoạch một mùa bội thu do công lao mồ hôi nước mắt của những người vô danh mà tôi không thể biết được.
 Mình tin lời ông Tự, nhưng mình vẫn còn có nhiều thắc mắc. Hy vọng thời gian sẽ trả lời.

Ngô Phúc Hậu, Lm.

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

LÀM QUEN ANH GIAI


A lô . Chào nhạc sẫy,
nhạc sẫy có biết em là ai không ?
(-Không.)
Không à, thế nhạc sẫy có biết tại sao em lại có số điện thoại của nhạc sẫy không ?
(-Không.)
e he he he,
em xin thưa với nhạc sẫy ngay từ đầu là em rất mến mộ nhạc của nhạc sẫy. Ước mong có ngày diện đối diện với nhạc sẫy để em có thể mi nhạc sẫy một cái tỏ lòng hiếu ...khách. Nhạc sẫy có biết không, em quen rất nhiều các nhạc sẫy  khác, nhưng em chỉ để ý đến mỗi nhạc sẫy thôi. Hôm Lễ giỗ linh mục nhạc sư Tiến Dũng em đã mong  nhạc sẫy đến dự, nhưng hôm ấy người sao mà đông quá, em làm sao biết mặt nhạc sẫy, em bảo thôi để chờ tí hỏi thăm Minh Tâm. Vừa quay qua quay lại không thấy bóng dáng người đâu nữa. Kỳ ghê nha, em chạy ra hỏi anh Ca Trưởng kia xem có nhìn thấy nhạc sẫy đâu không chỉ cho em, anh í bảo cũng vừa thấy đây, thôi gọi điện thoại đi, rồi anh í cho em số của nhạc sẫy. Đấy, em có số của nhạc sẫy là thế đấy, nhưng mà giận lắm thì thôi, tại sao nhạc sẫy lại tắt máy ? Nhạc sẫy phải mở điện thoại để đón nhận chân tình của các fan hâm mộ chứ.
Nhạc sẫy,
Em nói nghe, em rất đàng hoàng, từ trước giờ em không có làm quen với nhạc sẫy nào đâu nghe, kể cả các cha luôn. Xuân Thảo không, Kim Long không, Mi Trầm không, Nguyễn Duy càng không, nhạc ông ấy không hát được. Vũ Đình Ân em biết, hói hói chứ gì, chỉ huy trưởng đấy, có lần biểu diễn đánh Kiều nổi tiếng luôn ấy phải không ? Thế Thông thì em quen quá, vợ là Khương Huệ chứ gì, đánh nhịp chứ gì. Trước nhà em ở cùng xóm đấy, bây giờ em chuyển vào Saigon rồi, muốn nổi tiếng phải vào thành phố, nhạc sẫy nhể.  Nhạc Phanxicô thì em hay hát đấy nhưng người anh í trông ...củ mỉ cù mì quá, khó làm quen, hoạt bát lên cho đời nó yêu, em có nhận xét thế, nhạc sẫy đừng nói lại kẻo anh Phanxicô anh í buồn.  Em thì nghe bạn em nó bảo nhạc sẫy mới là người dễ chịu, dễ mến, em e he he , em muốn bắn một phát...., e he he.
(- Tôi đang bận. Xin lỗi, lúc khác nhé.)
Thế ạ, bận ạ. Dạ, em nói tí này. Nhạc của nhạc sẫy nói ngay là em cũng chỉ hát được mỗi bài, bài gì về Mẹ ấy nhỉ, bài linh mục Tiếng hát cho người nghèo hát í mà, à Khúc hát dâng hoa. Gớm cha Nguyễn Sang hát ướt nhỉ, về sau Mai Thiên Vân thu lại bên Thúy Nga Ba -di-bai-nai đấy,ngọt, hay vô cùng tận , nhạc sẫy đã nhận được tiền bản quyền sáng tác chưa ?
(- Thôi nhé.)
Hãy khoan, nghe em nói tí đã, hôm nào....
 (Cúp máy).
Hình như nghe tên, ém tưởng mình là .....anh giai.
Đừng nói nữa em ơi, xin đừng nói nữa mà làm gì !...

Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

MUÔN TÂU BỆ HẠ -5-

BỆ HẠ THAM SÂN SI
Đã hơn hai tuần nay không vào chầu, xa cách, thần nhớ Bệ hạ wá. Bệ hạ hiểu cho tình cảm con người ta, không nói ra không phải là không nhớ. Thần tuy không xoen xoét cái miệng Ai -lơp- iu, Ai-mít-iu như nhiều người, nhưng cái bụng thì liu kĩu nhiều chuyện về Bệ hạ, Bệ hạ có biết tại sao không ? Chả phải tại nhớ nhung vương vấn gì đâu, mà là vì Bệ hạ hư lắm, Bệ hạ chơi xấu, Bệ hạ quá quắt. Những cái thần phiền muộn Bệ hạ cũng là những cái Bệ hạ làm cho dân tình ai oán, nhưng có ai dám nhận xét, gửi còm-men ? Chỉ có thần mới liều mạng vì những kẻ trên răng dưới í như thần thì biết sợ là gì ! Kể từ khi thấy được nhân đức của Đức Thánh Cha Phanxicô nổi bật ở sự khó nghèo thì thần lại càng bạo dạn, hùng dũng, mạnh mẽ trên bình thường để hăng tiết vịt mà nhận xét về Bệ hạ, vốn là ngôi sao chói lòa trong mắt dân ngu cu đen, nhưng nói thật chả là cái đinh trong mắt thần. Thần không là thần, thần không hơn ai, thần cũng chỉ là một trong muôn muôn thiên hạ hèn kém, nhưng ! Cuộc đời  gay cấn ở chữ "nhưng" đó Bệ hạ. Nhưng vì thần là cái đứa nỏ mồm, không chịu nổi những tai ngược, những tham sân si trong tăng giới nên đụng chuyện là thần nói toạc móng heo ra hết, chả sợ gì.
Bệ hạ ơi,
cuộc trần ai như gió thoảng như mây bay như bóng câu qua cửa sổ, tout est vanité, Bệ hạ có nhớ không, sao còn ham hố bạc vàng châu báu ?
Ai bảo Bệ hạ cuỗm mấy ngàn đô của người bệnh HIV, để cho người đời họ chửi cho !
Ai bảo Bệ hạ giao kết với người giàu có, coi thường, mắng mỏ kẻ nghèo, để cho thiên hạ khinh chê !
Ai bảo Bệ hạ tổ chức Happy Birthday cho Hoàng Thái Hậu linh đình bảy ngày tám đêm sênh phách, trống chiêng ầm ĩ, bốn cửa thành dân tình mất ngủ rên kêu, trẻ con bỏ bú mẹ nhễu nhão Vọng cổ Teen, để cho phụ  huynh chúng la toáng lên kia !
Ai bảo chủ trương nghèo khó nuôi dân mà Bệ hạ sắm tặng Mẫu Hậu cái nhẫn kim cương 6.000 đô la Mỹ, để cho mấy bà bán trang sức ngoài chợ họ nhổ toẹt nước bọt vào chuyện Bệ hạ !
Được rồi, đã vậy Bệ hạ giương hai con mắt lên mà ngó nhá, xem cuộc đời 60 năm còn bao.
Chết rồi có mang theo kim cương xuống mồ không hở Bệ hạ ?
Chết rồi trang điểm với ai ?
Chết rồi đô la gối đầu a ?
Bệ hạ hãy lên mạng, gõ tìm của cải, lâu đài của Nguyễn Tấn Dũng, rồi gẫm xem, sau khi ông ta chết những vật chất ấy thuộc về ai ?
Bệ hạ cũng thế thôi.
Mong Bệ hạ suy cho chín, kẻo đêm nay đang ngủ, trúng gió cái đùng lăn ra cái oạch, miệng lưỡi cứng ngắc, ú ớ " Vàng ta dấu ở...mông, cất đi cho ta", chẳng có quân nào nó tuân lịnh đâu. Nó để cho Bệ hạ đi luôn. Thần cũng không thương nổi Bệ hạ, bao lâu Bệ hạ còn đầy tham sân si như thế.
Thần chỉ biết ghé tai Bệ hạ thì thầm : Còn một giây thì hãy ăn năn.
Chúa nhân từ thương xót nếu Bệ hạ biết cho đi từ sớm. Này kìa, quanh Bệ hạ, các cửa thành đang mở toang, Bệ hạ nhìn đi : Sinh, lão, bệnh, tử  đáng thương không ?
Cho người nghèo hết đi, rồi thần xin tặng Bệ hạ câu chúc :
Chúc Bệ hạ băng hà bình an vui vẻ. Khuyến mãi tấm ảnh sau đây :



Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

"HAI PHƯƠNG TRỜI CÁCH BIỆT"


Theo tay rê chuột, những chú Hề lần lượt xuất hiện để làm vui cho tôi là chủ nhân của các chú. Hai màn biểu diễn đã thất bại, vì tôi không thể nở nụ cười lấy một lần, hình như có lúc còn mếu máo muốn khóc, và các chú buồn bã khóc theo. Những chiếc môi dày trét vôi trắng dã, viền son đỏ chót đang vểnh hai mép, chợt cụp xuống.
Có những lúc lòng sầu vô hạn, đó là lúc này.
Trong khi mắt tôi dán chặt vào câu chuyện đang gieo lo lắng, bồn chồn cho bao nhiêu người dầm mưa dang nắng để thắc thỏm đợi chờ một phán quyết vô lương, cho một người mẹ, cho hai  thanh niên mới chập chững bước vào đời, tất cả đang phải đối diện với những thế lực ma mãnh gian tà, ác độc ngu xuẩn và hèn hạ,...
 thì ở nhà hàng xóm, người ta, có người vẫn đang nhởn nhơ gõ trống, bung đàn hát ca.
Vô tư ! Ai chết mặc bay!
Những tiếng trống thùng thùng liên hồi nhịp vui làm quặn lòng tôi.
Những tiếng hát tung tăng theo điệu nhảy múa rập ràng xoáy vào tim tôi.
Những bài ca tấu hài xúc phạm tôi.
Vô tư ! Những con người vô tư ấy thật sung sướng.
Họ chẳng có gì phải lo. Họ trẻ trung, an vị, hồn nhiên vui sống, tự hào là những tâm hồn hạnh phúc.
Sáng nay họ lễ lạc.
Trưa nay họ tiệc tùng.
Bên ngoài biệt thự xảy ra những gì họ không cần biết. Có lẽ họ biết nhưng đó không phải việc họ.
Những lúc thế này tôi tự hỏi người ta định nghĩa và thực hành đời sống nội tâm hướng nội và sự xăng xái tham gia các hoạt động hướng ngoại như thế nào mà hầu như những người hiểu biết luôn tỏ ra kính nể người âm thầm xa lánh thế gian ? Những lúc thế này các bậc tu hành trong các chùa chiền, thánh thất yên vị được kể cũng hay, cũng tài. Huống chi còn kịch cọp linh tinh.
Tôi thì không thể.
11 giờ không nghĩ đến bát cơm trưa.
12 giờ không yên giấc ngủ.
3 giờ vội vã ngóng tìm nghe tin mới.
Đồng bào tôi ở chốn quan trường vẫn đang chống trả, chiến đấu.
Tôi đau cùng, lo cùng, khóc cùng...
Hai đứa cháu cương nghị mạnh mẽ đến bao giờ ? Chúng như hai chú chiên non lạc loài trong hang sói.
Ruột tôi thắt lại đợi chờ.....

ĐỈNH CAO CHÍ TỆ

NHT' : Nhiều lần mình đã tự bảo lòng từ nay không lướt web nữa, trên đó toàn chuyện "Ôi". Ôi giáo dục, ôi y tế, ôi thi cử, ôi giao thông, ôi ngoại giao,ôi tòa án, ôi...,ôi...ôi.... Mỗi tiếng Ôi một cái gục đầu chán chường thất vọng, không thấy niềm vui , vui là vui gượng kẻo mà ...cụp cái laptop xuống cho rồi. Thẫn thờ một hồi, quay ra tìm cách pha trò, chọc cười cho chính mình, nhưng thoọc léc mãi cũng chả cười được bởi quanh mình toàn người ...khóc. Cười khi người khóc, ta thật bất nhẫn, vô duyên.
Nhưng may thay, trí khôn ta chợt nảy ra sáng kiến có khả năng giúp đời, đó là ta sẽ nhe răng vàng sáng chói ra một phát, hy vọng tia sáng nhỏ bé từ hàm răng giả của ta sẽ làm vui lòng tha nhân. Nhưng muốn xòe môi nhe răng  thì phải làm sao, phải tìm cho ra những sản phẩm của đỉnh cao chí tệ được phát hiện trên mạng . Nào, một hai ba, nhe...Xin mọi người hãy thư giãn một chút kẻo sống trong cái xã hội nhiễu nhương này  mà suốt ngày cứ chán nản, thở than chỉ càng thêm khổ, chả được gì đâu .

Có nhận nuôi thanh niên !
Chỉ dẫn tận tình

Đừng thêm chữ i.

Ôi , con gái xinh !

Trông bần thế này là đúng hắn. 
Tử tế nhất.

Các loại xe khác thoải mái.

Lục bát...lục bình.

Quán náo nhiệt.
Là sao ?

Hình ảnh thân quen !


Quê hương tôi

Thợ sơn chữ khéo tiết kiệm




Cha nào con nấy


Chúc quý khách thượng lộ bình an.

Ở nhà với  bố

Anh hãy tự hiểu






(Ảnh sưu tầm Internet)

HỔNG DÁM ĐÂU


HỔNG DÁM ĐÂU
Piô Ngô Phúc Hậu
Trích BGCN TGP SG

  Một người đàn bà tuổi U50 lấp ló ở khung cửa sổ. Mình vội vàng đi ra.
-         Chị Hai đi đâu vậy?
-         Cha cho con xưng tội.
-         Chị xét mình chưa?
-         Xét mình là gì, con chưa nghe.
-         Như vậy thì chị ngồi xuống đây, tôi xét mình dùm cho. Chị xưng tội lần nào chưa?
-         Chưa.
-         Chị được Rửa tội hồi nào?
-         Hồi trước tết.
-         Vậy là được năm tháng rồi.
-         Chị có đi lễ Chúa Nhật không?
-         Có xuồng đâu mà đi. Nhớ nhà thờ muốn chết.
-         Thế có đọc kinh sáng kinh tối không?
-         Đọc hoài à. Ngày nào con cũng đọc cuốn Tân Ước cha cho đó.
-         Thế thì chị có những tội gì?
-         Con chỉ có một tội là hay rầy la tụi nó.
-         Có giận ghét, có nói xấu ai không?
-         Không. Bà con xóm giềng ai cũng thương con hết.
-         Có ăn cắp trái cà, trái ớt của ai không?
-         Cho người ta thì có.
-         Hỏi thiệt chị nha. Có khi nào mơ ước gian dâm ngoại tình không?
-         Hổng dám đâu, cha hỏi gì mà kỳ dzậy. Từ ngày vô đạo tới giờ con có dám gì nữa đâu.
-         Xin lỗi chị nha. Như vậy là chị Hai đã sống đạo thiệt tình.
-         Lối xóm ai cũng biểu là con được ăn Bánh Thánh nên đổi đời như rắn lột da vậy đó.
-         Mình mời chị Hai ra nhà thờ xưng tội. Giải tội xong, mình cứ ngồi lỳ ở tòa. Nhưng xoay người hướng về phía nhà tạm, tâm tình với Chúa. Mình tả oán với Chúa rằng: Con khổ vì người đàn bà này nhiều lắm. Nhiều người phiền trách con :
·                Ham rửa tội cho nhiều để lấy số lượng mà quên phẩm chất “quí hồ tinh, bất quí hồ đa”. Rửa tội rồi mà chẳng biết cách xưng tội. Kinh thì chỉ thuộc nhấp nhem.
·                Làm dấu Thánh Giá thì nghiêm chỉnh hơn cả đạo dòng. Nhưng hỏi Đức Giêsu có mấy tính thì chả biết. Hỏi bảy ơn Chúa Thánh Thần là gì thì cũng mù tịt.
·                “Tên thánh của nó là Têrêsa, mà hỏi nó có biết bà thánh Têrêsa là ai không, thì nó chỉ biết lắc đầu”.
·                “Đạo gì mà chẳng biết đi lễ Chúa Nhật.
Hôm nay được gặp lại chị này, được giúp chị xét mình xưng tội, con mới thấy chị có một tâm hồn đẹp quá chừng. Câu nói thảng thốt “hổng dám đâu” làm con giật mình suy nghĩ. Câu nói chân tình: “Từ ngày vô đạo con có làm gì nữa đâu” khiến con an tâm quá chừng. Con muốn mời mọi người đọc kinh rông rổng đến đây để nghe chị ấy phản ứng như một phản xạ: “hổng dám đâu”.
      Và rồi mọi người sẽ không còn lên lớp con nữa.
Cũng chẳng còn ai dám bắt chị ấy phải đi lễ Chúa Nhật, vì : “có xuồng đâu mà đi”.

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Ơ TRĂNG

Ơ TRĂNG - Hải Triều
Mừng Lễ Đức Mẹ Lên Trời -15/8


                                                       Ca đoàn tại Úc Châu
                                                              (Youtube của chatamvn)



                              Ca đoàn CTTĐVN Melbourne
                      Tổng dợt Thánh lễ khai mạc Năm Hồng Ân -
                                 tổng giáo phận Melbourne
                                                                  (youtube của daoman70)



                                  Nhóm Ra Khơi
                                                         ( youtube của Nguyen Chuong)



                         Ơ Trăng - Thanh Huyền hát 
(youtube của vuihon)




Múa Ơ Trăng
Bổn Mạng Ca Đoàn.m2ts
( youtube của La Vang Las Vegas)



KL : Ơ Trăng - Viết Chung  (?)
CĐLVTT trình bày
(  youtube của Ca đoàn La Vang Tình Thương)



KL : Ơ Trăng - Viết Chung  (?)
CĐLVTT trình bày
(  youtube của Ca đoàn La Vang Tình Thương)
NGUỒN : (tại đây)

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

THE ART OF DREAMS

Bo tự họa, làm hình Nền cho laptop của bác , trước khi ra sân bay chiều 14.8.2012.
Bo là cháu mình (my nephew Bo).
Bo mới qua Hoa Kỳ học , hôm nay 14.8.2013 là đúng 1 năm, kỷ niệm ngày Bo ra sân bay.
Ở bên  đó, Bo vừa học vừa vẽ  như hồi còn ở nhà.
Bo mới vào trang bán tranh để tự kiếm tiền trang trải chi phí ăn học.



YÊU MẸ

Trong Tuần 3 ngày mừng Lễ Đức Mẹ Lên Trời



Kính mời Quý Khách thưởng lãm bài thơ  rất....dài  : CON YÊU MẸ của Từ Linh (tại đây)

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

VIỆT KIỀU TỘI NGHIỆP

Những sự thật đau lòng-
“Việt kiều” tội nghiệp!

 Việt kiều là những người VN sống ở nước ngoài. Chúng ta những người không chấp nhận chế độ CS đã tìm đủ mọi cách để ra đi, bất chấp mọi nguy hiểm trên đường vượt biển vượt biên. Với lòng nhân đạo của chính quyền và dân chúng các nước đã mở cửa cho chúng ta cư trú. Chúng ta cư trú với danh từ “Tỵ nạn”. Ở đây tôi nhấn mạnh hai chữ “TỴ NẠN”, theo tôi chúng ta không phải Việt kiều thuần túy.
Trước khi CSVN gán cho chúng ta cái mác Việt kiều. Họ đã từng gọi chúng ta là “phản quốc, bọn trộm cắp, đĩ điếm”.  Để dụ người VN sống ở nước ngoài mang tiền về VN, đảng CSVN đã ra một chiêu bài “nghị quyết 36”, gọi tất cả người Việt sống ở ngọai quốc là “Việt kiều”. Chính quyền CSVN kêu gọi hoà hợp, hoà giải với CS, mục đích mang tiền về VN đầu tư. Trong phần dạy lịch sử VN tại các trường học không hề có phần “Tại sao có Việt kiều” , họ chỉ nói Việt kiều là người Việt sống ở nước ngoài. Chiêu bài này rất thành công, đã mang lại cho CSVN hàng chục tỷ MK mỗi năm.
Việt kiều trở thành con bò sữa cho VN vắt, khi hết sữa bò xẻ bị làm thịt. Con bò Việt kiều bị gia đình, làng xóm, xã hội, chính quyền thi nhau vắt sữa, cho nên bò Việt kiều thường kiệt sức sớm.
Người VN có một đặc tính trân qúy: Yêu thương gia đình như chính bản thân mình. Chính cái lòng yêu thương vô bờ bến này đã bị gia đình, bà con bên VN và chính quyền CS lợi dụng. vấn đề Việt Kiều đã được CS VN đưa lên hàng “ Chính Sách”. Khi về VN mình không thể làm ngơ khi nhìn thấy bà con anh chị em mình đói rách, thế là trong túi có bao nhiêu xổ ra hết cho.
Có một chuyện không công bằng : về VN tất cả chi phí cho gia đình như đi du lịch, ăn uống Việt kiều phải lo, khi có cơ hội người VN qua ngoại quốc thì Việt kiều cũng phải bao hết. Ở VN bạn không chỉ bao cho người nhà mà còn bao cho cả bạn bè người nhà nữa. Khi bạn mời tiệc, người nhà dắt cả làng tới tham dự rất tự nhiên như người Hà Nội, có ai thắc mắc, câu trả lời rất đau lòng “ Tiền Việt kiều mà, ngu gì mà không ăn”.
Anh Tấn gửi tiền xây nhà cho mẹ ở miền quê vùng sông Hậu. Nhà xây xong mẹ gửi thư qua xin thêm tiền gắn máy lạnh. Anh thắc mắc tại sao nhà mẹ ở ngay bờ sông quanh năm gió mát trăng thanh, tại sao phải gắn máy lạnh. Anh phôn về hỏi cho ra lẽ. Cô em gái nhanh nhẩu trả lời: Mẹ bị huyết áp cao, và thấp khớp, bác sĩ nói phải ở nhà có máy lạnh thì mới khoẻ. Thương mẹ Tấn lại phải vay mượn để gửi tiền cho mẹ mua máy lạnh. Mẹ và em gái đâu có biết Tấn đang ở ké garage với người bạn. Trời nóng như lửa Tấn chỉ dám xài quạt máy mua từ chợ trời.
Cuối năm Tấn về thăm nhà thấy mẹ mình nằm trên cái giường ngay phòng khách. Còn phòng ngủ có máy lạnh trên lầu vợ chồng cô em gái đã chiếm. Thấy vậy anh hỏi tại sao không để mẹ ở trên lầu. Em gái anh trả lời : mẹ bị huyết áp cao lên xuống nguy hiểm? Tấn tức quá kêu thợ tới đem máy lạnh trên lầu xuống gắn nhà dưới cho mẹ.
Khi về Úc mấy ngày em gái anh gọi qua nói : “Vợ chồng em phải lên thành phố làm ăn, nên không có người chăm sóc mẹ, em đã kiếm người chăm sóc mẹ, mình phải trả cho người ta 100.000 đồng một ngày. Anh có nhiệm vụ gửi tiền về cho mẹ. Mấy tháng sau mẹ anh chết, dĩ nhiên anh phải lo tiền gửi về lo tang lễ cho mẹ. Anh muốn về lắm nhưng không còn chỗ nào cho mượn tiền để mua vé máy bay, căn nhà anh xây cho mẹ bây giờ em gái anh lấy không.
Anh bạn tôi còn bà chị ở VN, muốn tạo công việc cho chị mình làm ăn. Sau khi tìm hiểu kỹ càng anh bạn gửi tiền cho chị mua một xe Mercedes 24 chỗ. Từ ngày có xe bà chị làm ăn khấm khá. Xe chạy có tiền bà chị giữ, chi phí cho xe như tiền bảo hiểm, tiền bảo trì, anh tiếp tục chi viện. Đối với anh, số tiền chi phí ấy coi như quà cho chị hàng năm.
Rồi một hôm vận xui tới, tài xế xe của bà chị gây tai nạn chết người. Bà chị bị CA mời lên làm giấy tờ, bà chị sợ quá khai chiếc xe này của người em bên Úc bỏ tiền mua.. Công an VN nhân cơ hội ghi vào hồ sơ :“Xe Việt kiều gây tai nạn chết người”. Sau đó giữ xe và yêu cầu bà chị mời anh Việt kiều Úc về VN lên CA huyện lãnh xe ra. Bà chị gọi điện thoại qua cho em. Người em vội vã bay về VN lên gặp CA Huyện. CA Huyện niềm nở đón tiếp và cho biết tình trạng xe cộ cũng như tai nạn, CA đề nghị nộp $30.000 gồm tiền bồi thường cho nạn nhân, tiền phạt lái xe gây tai nạn và giữ xe một tháng. CA giữ passport và yêu cầu anh điện về Úc xắp xếp gửi tiền qua để lấy xe. Trong thời gian chờ đợi CA cấp cho anh một giấy đi đường thay passport và visa để anh tiện đi lại ở VN.
Chuyện đến lúc này mới vỡ lẽ: Vì thương bà chị, anh bạn đã giấu vợ rút sổ băng $70.000 gửi cho chị mua xe. Nay không biết lấy đâu ra $30.000, thôi đành liều, anh gọi về vợ và nói rõ sự thật. Sau khi nghe chồng xưng tội. Bà vợ không bắt lỗi nhưng yêu cầu việc đền tội: “Tôi rút tiền gửi cho anh $30.000 để anh lấy xe ra, khi anh về Úc làm thủ tục ly dị và bán nhà”. Kết quả anh bạn tôi bây giờ “Độc thân tại chỗ” và không có tiền.
Cô Nga người Rạch Giá ra đi tìm tự do bỏ lại người anh trai yêu quý. Sau 6 năm xa quê hương, nay cô về thăm lại mồ mả cha mẹ, ông bà, thăm lại người anh yêu quý. Tình cảm ông anh dành cho cô em qua nhiều lá thư thật là thống thiết. Ông kể lại cái thời còn thơ ấu chính ông là người cõng em mỗi sáng qua cây cầu khỉ tới trường. Hàng tháng cô em đều gưỉ tiền về cho anh và các cháu. Người anh trai thư qua lần nào cũng đều nói em đừng gửi tiền về cho anh, hãy lo cho bản thân vì anh không ở gần em để chăm sóc cho em. Nhưng chưa bao giờ cô em thấy tiền gửi đi mà quay lại. Cô biết tính anh mình mà.. thế rồi hôm nay cô khăn gói về VN theo lời mời của ông anh “Em sắp xếp về VN một chuyến, hôm nay nhà nước mở cửa đón Việt kiều, anh em mình lâu lắm không gặp nhau, không biết em gái anh bây giờ tròn hay méo”. Thật là tình cảm thiêng liêng, muốn biết em gái mình bây giờ tròn hay méo thì hỏi thằng em rể thì biết ngay…
Gia đình anh hai lên SG trước một ngày để hôm sau đón em gái. Ngày trở về thăm quê hương của cô em gái được tỗ chức linh đình, giống như đón tiếp một vị nữ hoàng. Cô em gái bẽn lẽn khi ông anh ôm chặt lấy mình rồi hôn má, cử chỉ tây phương không biết ông anh học được lúc nào mà tỏ ra thành thuộc. Qua bao lần ôm các em trong quán ”bia ôm” đã tạo cho ông anh lịch lãm và tự nhiên, nên khi gặp em mình ông càng tự nhiên và chứng tỏ với em gái mình cái văn minh không phải chỉ tây phương mới có. Cái bẽn lẽn vội qua đi nhường cho sự kiêu hãnh của một Việt kiều về nước khi được đón tiếp long trọng như vậy. Đâu ai biết được cô em gái cũng như bao nhiêu phụ nữ khác ở Úc ngồi may thâm cả đít để có tiền lo cho cuộc sống và giúp đỡ gia đình bên VN.
Hai tuần lễ ông anh đưa em gái đi thăm khắp nơi, giới thiệu em mình với mọi người: “Em gái tôi, bà chủ hãng may thời trang lớn bên Úc”. Cô em gái khi nghe giới thiệu ngượng ngùng muốn đính chính, nhưng ông anh hiểu ý nói đè qua chuyện khác.. Một buổi chiều ông anh nói với em “Chiều nay anh sẽ đưa em đi thăm vùng lấn biển, anh dự trù mua vài lô, chỉ cần 1 năm sau là giá gấp đôi. Thằng bạn anh năm ngoái mượn tiền mua 2 lô, năm nay nó bán một lô, tiền lời đủ chi trả cho cả hai…” ngay chiều hôm đó hai anh em đi thăm đất, và quyết định mua 4 lô. Ông anh tạm thời đứng tên dùm, khi nào nhà nước cho Việt kiều đứng tên thì sẽ sang tên cho em.
Cô em gái về Úc bàn với chồng gom hết vốn liếng gửi về cho anh trai để mua đất. Từ đó mỗi lần cô em gái gọi điện thoại về VN hỏi thăm, ông anh trai đều báo tin vui vì giá đất tăng. Một năm sau, cứ theo thông báo gía đất lên của ông anh thì anh em ông ta đã kiếm lới gấp đôi. Cô em bàn với chồng quyết định bán 3 lô để thu tiền về còn một lô thì tặng lại ông anh. Nhưng mua thì dễ, bán thì khó, nhất là người đứng tên sổ đỏ là ông anh chứ không phải cô.. Thấm thoát đã 8 năm tôi gặp lại cô Nga và hỏi thăm về vụ đất đai, được cô ta cho biết: Ông anh đã lừa chiếm đoạt hết bốn lô đất không hoàn trả lại vốn cho cô ta dù chỉ một đồng.
Chuyện cô Nga là một trong muôn vàn câu chuyện đau lòng. Hình như tất cả mọi hoạt động của người trong nước phần lớn là tìm cách làm sao cho tiền trong túi Việt kiều chạy vào túi mình. Người ta không ngại dùng mọi thủ đọan để lừa nhau, người ta không còn phân biệt cha mẹ, anh em, bà con, có cơ hội là ra tay.
Tôi còn nhớ cách đây 8 năm có một lần tôi nhân được thư của mấy cháu con bà chị gửi qua, nội dung như sau:
“ Cậu à, mẹ và tụi con suy nghĩ và quyết định sẽ mua cái nhà của anh Tư, anh Tư sẽ đi Mỹ tháng tới. Anh sẽ không mang tiền đi. Khi anh Tư qua bên đó cậu sẽ trả dùm cho tụi con. Giá nhà anh Tư hiện tại là 120.000 USD, nhưng anh để lại cho tuị con 80.000 USD. Rẻ lắm đó cậu… Cậu giúp mẹ và tụi con nhé..”
Đọc thư, tôi tá hoả tam tinh như người trúng gió. Tôi không biết chị tôi và mấy cháu nó nghĩ sao mà tỉnh bơ viết thư như vậy. Trước nhất mấy người nghĩ là tôi có nhiều tiền lắm, thứ hai tự quyết định và kêu tôi thi hành. Khi nhận được thư tôi trả lời “tụi con lo một nửa còn một nửa cậu sẽ trả góp cho anh Tư mỗi tháng 500 USD cho đến khi hết.”
Thư gửi đi nhưng không có hồi âm và coi như chuyện quyết định mua nhà chìm vào quên lãng. Sau đó cháu tôi có xin tiền mua xe Honda, tôi hỏi giá bao nhiêu, cháu tôi nói giá khoảng $4000. Tôi đã gửi cho nó đủ $4000. Nhưng lần về kế tiếp tôi khám phá ra nó đã nói dối, vì xe Honda nó mua chỉ có $2500 thôi. Bốn ngàn Úc Kim có lẽ nó tính luôn tiền xăng.
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu từng nói: “đừng tin những gì CS nói, mà hãy nhìn những gì CS làm”.Câu nói bất hủ đi vào lịch sử. Ông đã cảnh cáo chúng ta đừng mắc lừa CS. Nhưng than ôi người Việt chúng ta quên nhanh quá. Ngày nào mới được nhận định cư với tư cách “Tỵ Nạn” hay “ HO” , lòng căm thù CS tàn ác, chúng ta đã từng tuyên bố “không bao giờ thỏa hiệp với CS”, “ chỉ trở về VN khi không còn CS” .
Nhưng rồi có rất nhiều lý do để chúng ta về VN: “Thăm quê hương, thăm gia đình.. đầu tư”. Thực sự chúng ta tự dối lòng. Chúng ta về VN để ăn chơi, về để khoe khoang… Đám đàn ông, thanh niên về VN mục đích duy nhất là “kiếm gái”.. Đám đàn bà về VN, mua sắm, khoe của.. để được tung hô.. Có thăm gia đình chẳng qua cho có lệ.
Anh bạn tôi về VN thăm gia đình, quê hương là chùm khế ngọt, anh về VN ăn bưởi ăn cam chứ không ăn khế. Lúc đầu về thăm gia đình, lần thứ hai về làm ăn, đặt hàng “sản xuất ở VN”, lần thứ ba anh về VN nhập cảng cả cô chủ trẻ, con ông giám đốc hãng đóng bàn ghế. Anh bảo lãnh cô chủ trẻ qua Úc du lịch tham quan..Dĩ nhiên hàng hoá thì anh ta trình làng với vợ, còn hàng “độc” anh cất giữ tại hotel. Xui cho anh, cái hôm anh dắt cô chủ nhỏ tham quan thành phố bị vợ anh bắt gặp. Thế là “tan hàng”. Vợ anh thâu tóm tất cả, còn anh chỉ còn lại những gì mà mẹ anh cho anh khi mới sinh anh ra. Cô chủ nhỏ cũng chia tay anh quên cả bye bye.
Tội nhất một người bạn đang làm ngành “finance”, về VN bị tiếng sét ái tình đánh quá mạnh, đến nỗi trong lúc đang ôm ấp người đẹp, thì xuất hiện một tên đàn ông xưng là chồng cô gái, hắn bắt anh phải biết điều nếu không sẽ giết chết anh. Sau khi trấn lột anh hắn xô anh xuống lầu, anh rơi trúng băng ghế xi măng lề đường bể đầu. Anh được đưa vào nhà thương VN cấp cứu. Kết quả khi anh được chuyển về Úc, anh trở thành “người gỗ” muôn đời.
Có nhiều người khoe “mình có số đào hoa”, về VN có nhiều em theo, thậm chí còn tỏ ra mình thật thà “tôi có nói cho em biết là tôi có gia đình”, nhưng em nói “không sao làm người tình của anh là đủ rồi”. Thật tôi không hiểu sao ông bạn tôi thật thà như vậy. Đàn bà ở VN cần cặp với đàn ông có vợ, chứ đàn ông không vợ, họ không cần. Lý do dễ hiểu “có vợ, ly dị vợ mấy hồi”. Khi cá đã cắn câu rồi, lúc đó mới giựt. “anh à em cần mấy ngàn,..” em cần mua xe máy.. em cần tiền sửa nhà..”, rồi anh ơi em có bầu…thế là xong… còn đàn ông không có vợ hay vợ ly dị là đàn ông có vấn đề, không có tiền, không có tài sản, đàn bà VN không cần loại đàn ông đó. Ông bạn thật thà của tôi chắc sẽ được Chúa ban cho Thánh Giá trong một ngày rất gần..
Hàng năm Việt kiều gưỉ về VN trên 10 tỷ US chính thức, còn số tiền gửi chui chắc chắn còn nhiều hơn. Chúng ta muốn cho CS sụp đổ, nhưng cứ gưỉ tiền về thì bao giờ tụi CS mới tiêu được. Nhớ lại ngày trước VNCH hàng năm nhận viện trợ có 3 tỷ US để sống và chống cộng, cuối cùng chỉ cần một tỷ, rồi 700 triệu ,giờ chót 300 triệu cũng bị cắt nên VNCH mới đầu hàng.
CSVN còn khuyến khích người trong nước, các bậc đại diện tinh thần, các cha, các sư.. nhà thờ, nhà chùa xuất ngọai đi xin tiền về xây nhà thờ, xây chùa, làm từ thiện. CS cố tình đẩy những nạn nhân chế độ cho các hội từ thiện nuôi dưỡng. Các viện trẻ em mồ côi, trại HIV, trại phong cuì…, được giao cho các nhà dòng, nhà chùa chăm sóc. CSVN phủi tay trách nhiệm.
Chúng ta thử coi lại mấy video của các hội làm từ thiện. Những nơi hội tới trao tặng phẩm, tiền bạc giúp đỡ đều là những nơi CS chỉ định và dàn cảnh trước. Ngược lại những thương phế binh VNCH rất khó khăn trong việc nhận trợ giúp. Đôi khi CS còn chặn bắt và tịch thu tiền bạc.. việc xin tiền về xây nhà thờ, xây chùa đều phải đút lót chia phần. Cha nào cũng muốn xây nhà thờ hoành tráng, không cần biết đến giáo dân nghèo hay con em trong xứ khốn khổ thiếu thốn đủ thứ, việc này vô hình chung làm lợi cho CS “VN có tự do tôn giáo”.
Mấy cha, mấy sư đi qua ngọai quốc xin tiền về xây nhà thờ, xây chùa có khi nào nhà thờ mới, chùa mới ấy có bảng ghi tên đóng góp của mạnh thường quân. Thậm chí có những vị đã cho cả trăm ngàn dollars.. nếu có hỏi quý cha, quý sư sẽ nói họ là những ân nhân ẩn danh không muốn ghi tên lên bảng vàng. Thực ra qúy cha, qúy sư chỉ muốn “công lao một mình” mà thôi.. Không bao giờ muốn có bảng vàng. Chúa sinh ra nơi máng cỏ, nghèo hèn chắc chắn Chúa không ở những nơi quá sang trọng và hoành tráng..
Nói tóm lại từ khi CS mở cửa kêu gọi kiều bào về VN, cũng từ đó CSVN ung dung ngồi thụ hưởng mỗi năm 12 tỷ US dollars từ Việt kiều. Chúng ta đang nuôi dưỡng chế độ tàn ác với dân và hèn với giặc ngoại xâm TC. Không những vậy những hậu quả của chế độ CS tạo ra, chúng ta lại chung nhau nuôi nấng.
Xin hãy suy nghĩ những việc chúng ta làm. Đồng tiền chúng ta bỏ ra sao cho xứng đáng.
Mục đích chúng ta là giải thể CS, thì xin đừng giúp đỡ chúng qua bất cứ hình thức nào. Chúng ta không thể là “bò sữa” cho chúng vắt, vì khi bò hết sữa, bò sẽ bị “xẻ thịt”.
TUẤN LINH
NGUỒN : (tại đây)

NGHĨ BUỒN BUỒN...

Bàn thờ do vợ con Việt lập.
NHT.: Ba ngày chuẩn bị mừng Lễ Đức Mẹ Lên Trời, người có Đạo quen gọi là Làm Tuần. Mình cũng làm Tuần. Hôm nay là Ngày thứ Nhất, đi Lễ tiếp tục cầu nguyện cách riêng cho Linh Hồn PHÊRÔ em trai duy nhất, kế mình, mất năm 1996. Hằng ngày, mình cố gắng thức dậy sớm đi Lễ sáng với 2 Ý : 
1. Cầu cho mọi người trong gia đình biết Chúa, biết Ơn Chúa.
2. Cầu cho các Linh Hồn : Ba : GIUSE ; chị Dung: MARIA; Việt : PHÊRÔ và DIANE là cháu Diane, vì không biết tên Thánh của cháu, cháu bị mất tích năm 12 tuổi, tại WA,Hoa Kỳ.
Lễ nào cũng cầu, lại nhớ đính kèm : Thân quyến, Ân nhân, Thân Hữu, Bệnh nhân, Tội nhân và những người chưa biết Chúa cùng là các đẳng Linh Hồn.( cha Hậu thấy con còn thiếu ai nữa hôn ?).
Ngày mai , 14.8, Giỗ lần thứ 17 của Việt, vậy cũng là làm Tuần trước ngày Giỗ em trai :

PHÊRÔ Nguyễn Quốc Việt (1954-1996)
Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ
 cho Linh Hồn PHÊRÔ được lên chốn Nghỉ Ngơi 
hằng xem thấy Mặt Đức Chúa Trời  sáng láng vui vẻ vô cùng.
Amen.
Những khi nghĩ về sự Qua Đời của những người thân, mình thường buồn buồn.
Chị Dung chết bên Mỹ vì bệnh Homesick mãn tính.
Cháu Diane mất tích cùng một bạn gái, bao nhiêu năm police Mỹ chẳng điều tra ra, chỉ tìm được xác con bé bạn của Diane. Không tìm thấy Diane, đành cho là chết.
Ba và Việt chết ở VN. Ba chết vì thiếu thuốc và thèm cơm gạo trắng( 1978).
Việt chết vì hóa chất sơn guốc và vẽ quảng cáo (1996).
Đám tang Ba không được cha xứ cho đưa quan tài vào nhà thờ để làm Lễ An Táng.
Lý do của cha: "Tôi không thấy giáo hữu này đi Lễ ".
Đám tang Việt : Chuyển sang xứ Đạo bên.....
Nghĩ buồn buồn.....
Lần Hạt với Đức Mẹ thôi, Đức Mẹ ơi, :
Năm sự Mừng, 
thứ Bốn thì ngắm Đức Chúa Trời cho Đức Bà lên Trời, 
ta hãy xin cho được Ơn Chết Lành trong tay Đức Mẹ.



BÔNG HOA LẠ TRÊN ĐỐNG GẠCH VỤN


Bông hoa lạ trên đống gạch vụn
Lm Piô Ngô Phúc Hậu
VCN

Mình ngồi tâm sự với cha Phaolô Nguyễn Quốc Anh, giám đốc Caritas giáo phận Hưng Hóa. Tách nước trà của ông Quốc Anh thì đặc quánh và đắng nghét. Mình chỉ dám nhấm nháp từng giọt, từng giọt. Chuyện ông kể thì cay sè, nhưng mình lại say mê nghe và ghi nhớ từng lời, từng lời.

I. Chuyện về một đống gạch vụn ngổn ngang.

Cha xứ Cốc Lếu dẫn phái đoàn Caritas Hưng Hóa đi thăm một gia đình dân tộc Hán ở Xóm Mới, xã Mường Khương, huyện Mường Khương, tỉnh lào Cai, ngay sau cơn mưa đá dữ dội xảy ra đêm ngày 26/3/2013. Con đường dài trên 30 cây số: đường tráng nhựa, nhưng nhỏ hẹp và ngoằn ngoèo như con rắn bò. Bò mãi mới tới một căn nhà tuềnh toàng: nồi niêu xoong chảo lăn lóc; áo quần vắt vẻo trên dây tùm lum. Căn nhà tuềnh toàng ấy lại là một nhà kho chất chứa biết bao nỗi khổ của loài người.
 Thống khổ một: Ông Lồ Khái Phủ, 91 tuổi, góa vợ - ông ngồi gật gù, không muốn nói chuyện. Ông tủi thân nhớ lại quá khứ nghèo nàn. Ông tức tưởi nhìn một bầy con sống vật vờ: đứa thì mắc bệnh tâm thần; đứa thì câm; đứa thì điếc; đứa vừa câm vừa cụt chân. Chẳng bữa cơm nào đủ no. Chẳng có bộ quần áo nào lành. Ông vừa muốn chết để khỏi thấy kiếp sống đọa đày, vừa muốn sống đến trăm tuổi để thấy mình còn có cái gì đó hơn người ta. Sống cũng khổ. Chết cũng khổ. Cái khổ nào cũng to như núi. Cái khổ nào cũng mênh mông như biển cả…
 Thống khổ hai: Đứa con trai đầu lòng của ông là Lồ Sẻo Xì năm nay đã được 57 tuổi, nhưng vẫn sống như đứa trẻ thơ chưa có tuổi nào. Đầu thì hói, trán thì cao, cứ tưởng là triết gia, nhưng chỉ là cái sọ rỗng tuếch, ngờ nghệch. Cặp mắt thì lờ đờ, chỉ biết nhìn xuống, chẳng dám nhìn lên. Râu và ria mọc vô trật tự y như một nghệ sĩ lãng mạn, nhưng dường như nghệ sĩ ấy chưa có linh hồn. Chân tay oặt oẹo chưa bao giờ biết đứng thẳng là gì. Chỉ biết ăn bám, chỉ biết sống nhờ, nhưng lại ngơ ngơ chẳng biết ai cho mình ăn…
 Thống khổ thứ ba: Đứa con thứ hai là Lồ Thị Mửng, năm nay đã 50 tuổi, vừa câm, vừa xấu gái. Đã không biết nói, lại còn hơi ngơ ngơ. Có lúc cười thật đẹp, mà có lúc lại cười vô duyên. Và …dường như không biết làm đẹp là gì. Bởi thế chẳng có người đàn ông nào chiếu cố. Đành một mình vui buồn với cái cuốc, cái liềm trên mảnh vườn nhỏ như cái bàn tay ếch…
 Thống khổ bốn: Đứa con thứ ba là Lồ Thị Pà, năm nay đã 46 tuổi, nhưng vẫn sống độc thân, không chồng, không con. Cái mặt nhìn nghiêng thì dường như có duyên. Nhưng khổ một nỗi là vừa câm, lại vừa cụt một chân. Trí khôn thì tỉnh táo, hơn hẳn ông anh và bà chị, nhưng khôn hơn mà chẳng sướng hơn, vì khôn là chỉ để thấy mình cụt và câm. Lao động thì chẳng bằng bà chị, mà ăn thì chẳng thua ai. Mặc cảm đầy mình!
 Thống khổ năm: Đứa con thứ tư là Lồ Thị Sửu, năm nay cũng 46 tuổi như bà chị. Không câm, không cụt như bà chị, nhưng lại điếc, điếc trăm phần trăm. Bà là người con gái may mắn nhất của cụ Lồ Khái Phủ, vì bà có chồng và có con. Chồng thì khỏe mạnh và cần cù để gánh vác hết một tập thể tật nguyền. Nhưng dường như quá nặng, khiến vai ông phải oằn xuống và cặp mắt của ông cũng chẳng dám ngước lên để nhìn đời…
 Thống khổ sáu: Đứa con út của cụ Phủ là anh Lồ Dung Túng, đứa con may mắn nhất vì không tật nguyền và có vợ có con như ai. Nhưng vẫn như trốn tránh gia đình, vì quá nghèo không đủ sức để chia cơm xẻ áo…Đành chịu mang tiếng là thiếu tình ruột thịt.

II. Chuyện kể về một bông hoa trên đống gạch vụn.

Sau khi ủ rũ kể chuyện về một gia đình chồng chất nỗi thống khổ, linh mục Q. Anh lại cười toe toét kể về hai đưa con gái của bà điếc Lồ Thị Sửu, đó là hai em: Lồ Mai Duyên và Lồ Thị Múi. Em Duyên học lớp 8, em Múi học lớp 6 – cả hai em đều là học sinh giỏi và ngoan. Giỏi – ngoan – nghèo là đối tượng số một của Caritas Hưng Hóa. Vì thế khi nói về em Duyên, linh mục Q. Anh dang tay, hứng khí kể: “ Khi phái đoàn đến thăm, một mình em Múi kể chuyện về gia đình như một MC – Em đi tới đi lui, đi ra đi vào, vừa rót nước mời khách, vừa niềm nở giới thiệu từ ông ngoại, đến ông bác, ông chú, và các dì. Em mô tả rành mạch tật nguyền và khả năng lao động của từng phần tử trong gia đình…Em kể chuyện học hành của bản thân em và của bé Múi. Em là ngôi sao sáng rực giữa một đêm tối mịt mù. Em là bông hoa lạ mọc lên từ đóng gạch vụn ngổn ngang”.
 Chuyện kể chưa xong, thì có tiếng nhạc trổi lên từ trong túi quần của linh mục Q. Anh báo hiệu có người muốn nói chuyện. Mình tủm tỉm cười và dí dỏm hỏi:
 - Ai dám chui vào đấy mà nói chuyện vậy?
- Có tin buồn từ cha Thành, Lào Cai: Ngoài việc mưa đá xảy ra đêm 26/03/2013 đã giập tanh bành căn nhà của cụ Lồ Khải Phủ, thì nay lại thêm một tin buồn là cụ Phủ vừa qua đời. Thế là một thống khổ đè lên một thống khổ!
- Caritas tính sao đây?
- Thì phải cấp tốc lo cho gia đình ông ấy một mái ấm tàm tạm đã…
 Mình giã từ linh mục Q. Anh, về phòng riêng, ngồi ngẫm nghĩ một mình. Nỗi đau của hôm nay thì ngổn ngang như thế. Nỗi đau của hôm nay còn kéo dài cho tới khi nào? Và…Còn tương lai thì dài vô tận. Mình chạnh nghĩ đến em Duyên và em Múi: hai người thoát nạn lạ lùng của một tai nạn khủng khiếp; hai bông hoa bỗng dưng lại mọc lên từ đống đổ nát ngổn ngang. Đẹp quá! Quý quá! Nhưng làm thế nào để hai bông hoa ấy mãi mãi tỏa hương, mãi mãi khoe sắc?...

Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

PHỤ NỮ


Nhật ký Truyền giáo
PHỤ NỮ
Lm. Pio NGÔ PHÚC HẬU
-------------------------------------------------------
Cà Mau, …
Hôm nay mình đọc xong cuốn “Mùa gió chướng” của Nguyễn Quang Sáng. Mình thích  Nguyễn Quang Sáng vì ông luôn luôn tìm được lý do để vui cười ngay cả  khi đang đứng bên bờ vực thẳm của sự chết: cô du kích không sợ súng Mỹ, nhưng lại hết hồn khi thấy con đỉa; cô cán bộ giao liên nhảy xuống đìa để tránh trực thăng Mỹ, nhưng lại không chịu hụp xuống nước, hoặc chui vào bờ bụi, vì cô tiếc cái mớ tóc mới chải dầu dừa… Nhưng mình nhớ để đời câu nói sau đây của Nguyễn Quang Sáng : “Đàn bà như sao trên trời…”
Sao trên trời thì vừa dày vừa sáng. Nhưng nó chỉ thật dày và thật sáng vào những đêm thật tối trời. Người đàn bà cũng vậy: họ chỉ ra tay anh hùng khi gia đình và đất nước lâm nguy. Thôi thì thượng vàng hạ cám, cái gì họ cũng làm được. Họ có thể buôn vàng, buôn đô la, rồi lại bán thịt, bán cá, ngồi quạt chuối nướng, ngồi bán ốc, bán bún… Trong khi đó các đấng mày râu chỉ biết thượng vàng mà không thể hạ cám.
Ừ, mà thế thật. Trong lúc cán bộ phái nam phải chui vào hầm để lẩn trốn, thì cán bộ phái nữ vẫn hoạt động khơi khơi: ra thành đấu tranh chống pháo kích và càn quét; giao liên từ tỉnh đến tỉnh, từ khu đến khu… Vào thời Tự Đức, khi các linh mục chui lủi trong vách kép, thì các chị Mến Thánh Gía vẫn đem thư của giám mục đến các họ đạo. Và hôm nay tại họ đạo của mình:  mình đào nương, bà phước cũng đào nương; mình đi gặt, bà phước cũng đi gặt. Nhưng khi bà phước ngồi bán bún riêu và quạt bánh đa, thì mình giơ tay đầu hàng… Vậy mình phải nghĩ thế nào về vai trò của phụ nữ trong Giáo hội hôm nay ?

Cà Mau, … 1994

Hôm nay một ông bạn không cùng tín ngưỡng đã đến thăm mình. Không cùng tín ngưỡng, những lại rất thân, đến mức độ có thể xưng hô bằng “cậu, tớ”. Anh thắc mắc đủ điều: nào là “Tại sao linh mục không có vợ”. “Tại sao phụ nữ không làm linh mục ?”…Anh kết luận :
- Như vậy là trong Giáo hội  sẽ không có bình đẳng nam nữ, bao lâu phụ nữ chưa được làm linh mục.
- Theo tôi nghĩ thì vấn đề là :  người phụ nữ có nên làm linh mục hay không, chứ không phải là người phụ nữ có được làm linh mục hay không ? Chính vì thế mà người phụ nữ Việt Nam không hề than phiền khi Nhà nước không đòi hỏi họ phải thi hành nghĩa vụ quân sự như nam giới. Nên quan niệm chức linh mục là một nhiệm vụ hơn là một vinh dự. Mỗi người, mỗi phái chỉ nên lãnh những trách nhiệm hợp với khuynh hướng và khả năng của mình.
- Anh nói có lý, nhưng tôi vẫn chưa hài lòng.
- Chính tôi cũng đã hài lòng đâu, bởi vấn đề phụ nữ là vấn đề của thời đại, đâu có giản dị như thế.
- Như vậy là đánh trống bỏ dùi hả ?
- Không phải tôi bỏ dùi, mà dùi gãy rồi !
Thế là xong. Câu chuyện chuyển hướng sang đề tài đời thường.

Sơn Tây, … 1993

Vũ Tất kể cho mình nghe :
- “Các bà Hơmông truyền giáo hăng say lắm. Cứ hết mùa gặt các bà lại đeo gùi lên vai, rồi đi bộ từ Yên Bái qua Sơn La, từ Sơn La qua Lai Châu. Các bà coi cánh đàn ông chẳng ra gì cả. Các bà ấy bảo chồng thế này :  Các ông ở nhà để chúng tôi đi truyền giáo cho. Đàn bà chúng tôi thì ăn ít, nói nhiều. Còn đàn ông thì nào ăn, nào uống, nào hút. Ăn, uống, hút cũng hết giờ rồi, còn truyền giáo cái gì nữa…”
- Mình thấy các bà Hơmông nói hay thật. Họ tự thú là đàn bà nói nhiều, nhưng lại biết hướng tật nói nhiều ấy sang sứ vụ truyền giáo.
- Họ tố cáo dàn ông cũng đúng luôn. Đàn ông Hơmông có cái tật hút thuốc phiện. Có người sạt nghiệp vì hút thuốc phiện đấy.

Hiền Quan, … 1989

Sáng nay mình đang ăn lót lòng với ông trùm ở trong phòng, thì bà quản từ ngoài cổng đi vào, cắt ngang sân để xuống nhà bếp. Ông trùm nói vọng ra :
- Sướng nhá !  Hôm nay không ăn cũng no nhá !
- Sách “Tháng Đức Bà “ cũng chả cho người ta đọc !
Hai câu đối đáp vu vơ làm mình ngẩn ra một lát. À !  thì ra bài giảng tối hôm qua đã gây tiếng vang dữ dội trong họ đạo. Mình nói về thái độ của Chúa Giêsu đối với người phụ nữ. Mình than phiền vì thấy tại quê hương mình người phụ nữ chẳng hề được đối xử công bằng như Đức Giêsu đã làm :
+ Trong Hội đồng giáo xứ không hề có người phụ nữ nào. Vài trò quan trọng nhất của họ chỉ làm “bà quản dâng hoa”.
+ Họ không được dọn dẹp trong khu cung thánh.
+ Nếu đọc sách thánh, thì họ không được đứng trên giảng đài.
+ Ngay trong nhà bếp họ cũng chỉ nấu cơm, nấu nước và rửa bát đĩa. Mổ gà, chiên cá, làm gỏi, đánh tiết canh… đều do cánh đàn ông đảm trách.
Mình nghiệm ra rằng có một sai lầm rất lớn trong “hội nhập văn hoá”. Xã hội Việt Nam ảnh hưởng sâu đậm văn hoá Khổng-Mạnh. Ở đó “Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô”. Ở đó “Người phụ nữ phải ở trong nhà thì xã hội mới yên”. Lẽ ra người truyền giáo phải lấy tinh thần kính trọng phụ nữ của Chúa Giêsu để nâng người phụ nữ trong xã hội Việt Nam lên, thì ngược lại họ lấy tinh thần trọng nam khinh nữ của văn hoá Khổng-Mạnh để trùm lên trên Phúc Âm và cơ chế họ đạo.

Sơn Tây, … 1993

Trong buổi họp, anh em linh mục Hưng hoá bàn về việc tổ chức kỷ niệm 100 năm thành lập giáo phận (1895-1995). Một trong các sinh hoạt dự tính là mở đại hội Ban Hành Giáo toàn giáo phận. Giáo phận cơ hơn 400 họ đạo. Mỗi họ đạo cử hai đại diện về dự đại  hội. Như vậy là có chừng từ 800 đến 1.000 thành viên Hội đồng giáo xứ tham dự. Và toàn là đàn ông. Mình nghĩ ngay đến một tấm hình chụp thật vĩ đại: một ngàn thành viên Hội đồng giáo xứ !  Thật là trùng trùng điệp điệp !  Đó là sức mạnh của giáo phận. Tuyệt vời !  Nhưng bỗng mình thấy có cái gì không ổn.
- Ủa !  Một ngàn thành viên Hội đồng giáo xứ mà không có một người phụ nữ nào sao ?  Có bình thường không nhỉ.
Bỗng mọi người ngẩn ra và cùng cười hì một cái.

(Trích NHẬT KÝ TRUYỀN GIÁO)

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

NGÀY MAI KHÔNG BAO GIỜ ĐẾN

Có một ngày mai tôi ở trong này.
NGÀY MAI 
KHÔNG BAO GIỜ ĐẾN

Tại chùa Tô Châu, có một nhà sư tên Viên Thủ Trung, tu hành đắc đạo, nhà sư thường bày trên án thư, trước chỗ ngồi, một cái quan tài con bằng gỗ bạch đàn, dài độ 5 tấc, có một cái nắp mở ra đóng vào được.
Khách đến chơi trông thấy cười nhạo nói rằng:
- Ngài chế ra cái này dùng để làm gì?
Nhà sư trả lời:
- Người ta sống tất có chết, mà chết thì vào ngay cái này. Tôi thực lấy làm lạ, người đời ai cũng chỉ biết phú quí, công danh, tài sắc, thị hiếu, lo buồn, vất vả suốt đời chẳng biết đến cái chết là gì… Mỗi khi có việc không vừa ý, tôi cầm lấy quan tài mà ngắm, tức khắc tôi cảm thấy được yên tâm trong tâm hồn ngay.
Thật là hiếm, những con người luôn ngẫm suy về cái chết của chính mình, và còn hiếm hơn nữa, những con người xem cái chết như người bạn đồng hành, giúp họ vượt qua những nỗi chán chường trong cuộc sống như nhà sư Viên Thủ Trung trong câu chuyện trên đây. Phần nhiều, người ta bôn ba để kiếm sống, họ lo thu tích cho nhiều của cải, vội vã thụ hưởng những thú vui trần tục, họ sống như thể sẽ không bao giờ phải chết.
Tin Mừng hôm nay nhắc họ hãy “tỉnh thức và sẵn sàng”. Tỉnh thức như người đầy tớ trung tín đợi chủ về, như người khôn ngoan canh chừng tên đạo tặc; sẵn sàng như người quản lý khôn ngoan biết làm theo ý chủ.
Tỉnh thức không phải là không ngủ, mà là ngủ trong thức tỉnh.
Tỉnh thức không phải là ngồi không mà chờ đợi, nhưng vẫn làm theo ý chủ trong khi đợi chờ.
Tỉnh thức không phải là nôn nao sốt ruột, mà lắng nghe tiếng gõ cửa với đèn sáng trong tay.
Chính khi nhận ra mình đang mê muội, tức là lúc bắt đầu tỉnh thức. Các thánh thường nhận mình mỏng dòn yếu đuối, nên các ngài luôn tỉnh thức và sẵn sàng.
Có một điều làm cho người ta rất đỗi hoang mang, là Chúa sẽ đến thật bất ngờ: “Vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến” (Lc 12,40). Người sẽ đến “bất ngờ như kẻ trộm”. Kẻ trộm đến không bao giờ gửi thư báo trước, vì vũ khí của anh ta là sự bất ngờ. Chúa không có ý chơi xấu chúng ta, cũng không lợi dụng lúc chúng ta lơ là thì Người đến. Thật ra, Chúa chỉ nhắc nhở chúng ta hãy luôn tỉnh thức. Đừng miệt mài trong cõi đời tạm mà quên đi cõi phúc trường sinh. Đừng mê mải thú vui trần gian mà quên đi hạnh phúc Nước Trời.
Nói cho cùng, việc Chúa đến bất ngờ là một biến cố vui mừng chứ đâu phải là bất hạnh. Chỉ bất hạnh cho những kẻ không khôn ngoan, không tỉnh thức, không trung thành với bổn phận. Còn đối với những ai tỉnh thức và trung thành thì việc Chúa đến bất ngờ lại là một ‘bất ngờ thú vị’.
Chẳng ai biết Chúa hẹn mình ở đâu, trong biến cố nào, nhưng chắc chắn cuộc hẹn phải có. Chẳng ai biết giờ chết của mình lúc nào, nhưng chắc chắn giờ ấy sẽ đến. Chỉ sợ chúng ta có một ảo tưởng hết sức nguy hiểm này, đó là nghĩ rằng mình vẫn còn thời gian. Cái ngày kinh hoàng nhất của một đời người là mình tưởng còn ‘ngày mai’ để chuẩn bị, nhưng lại phải đối diện với một thực tế rất đỗi phũ phàng là “ngày mai” ấy không bao giờ đến.
Lạy Chúa, xin dạy chúng con trở nên những đầy tớ trung tín và khôn ngoan của Chúa.
Xin nhắc chúng con luôn tỉnh thức và sẵn sàng, để chúng con không phải bàng hoàng khi Chúa bất ngờ đến gõ cửa. Amen.
SƯU TẦM