#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}

Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

ƠI CÁC CÔ CÁC CHÚ


 Đôi khi ra đường, nhìn thấy các cô các chú công an áo xanh, áo vàng, lạnh lùng, nghiêm nghị, khó khăn, xa cách, tôi thường cầu nguyện.
Tôi cầu nguyện cho các cô các chú có cơ hội nhận ra đâu là cùng đích cuộc đời chứ không chỉ qua kiếp sống này rồi thôi. Ta đàn áp, chèn ép, ức hiếp, giả dối, gây hấn nhau có ích gì ? Dùi cui, súng đạn, hơi cay là sức mạnh của ta đó sao ? Nhìn máu những người cùng tuổi ông bà, cha mẹ cô bác anh chị em, con cháu ta chảy ra , ruột ta không đau sao ? Ta là người với nhau cả mà !
Tôi cầu nguyện cho các cô các chú sáng suốt, sống yêu thương bênh vực người nghèo, người cô thân cô thế.
Tôi cầu nguyện cho các cô các chú hiểu rằng nhân cách con người ở đức độ, ở lòng biết ơn, ở đôi mắt hướng thượng, biết trên đầu mình còn có Ông Trời.
Tôi còn cầu xin cho các ông làm lớn nữa. Tôi rất mong các ông có những giây phút hồi tâm suy nghĩ về trách nhiệm của các ông đối với vận nước, mệnh nhà.
Rồi tôi ăn năn vì chính tôi chưa làm được gì cho các cô các chú các ông, ngoại trừ mỗi ngày đọc 10 kinh Kính Mừng cầu chung chung cho những ai chưa biết Chúa thôi.
Vậy nay tôi hết lòng cầu xin cho các ông cán bộ,  các chú các cô công an, gia đình, cha mẹ vợ chồng con cái các ông các cô các chú được bình an, hằng ngày dùng đủ, không mang công mắc nợ ai, cư xử lương thiện , được nhân dân, bà con trong phường thương mến, ra đường tai qua nạn khỏi.
Người Công Giáo chúng tôi rất yêu quý các cô các chú công an hiền hòa, vui vẻ, lo cho bà con lối xóm bằng tình liên đới đồng bào, con dân một nước.
Rất mong các cô các chú có dịp biết tới kinh Lạy Cha . Kinh đó hay lắm, bao gồm hết mọi ý nguyện xin tôi kể trên, các cô các chú đọc kinh đó thấy lòng bình an thơ thới liền.
Trước đây, khi còn theo Phật giáo, tôi thường đọc kinh Bát Nhã nhưng không hiểu tiếng Phạn để thực hành.
Nay tôi có kinh Lạy Cha Chúa dạy thật rõ ràng thực tế, mời các cô các chú công an tìm hiểu kinh này.
Ước mong có một ngày, chúng ta cùng xiết chặt tay nhau đọc vang lời cầu "Lạy Cha chúng con ở trên trời..."bấy giờ tôi chẳng còn gì vui sướng hơn.
Nhưng trước hết là tôi cầu xin Chúa cho tôi có Tinh Thần Hòa Bình của Chúa, có lòng Từ Bi của Phật.
Xin cho tôi biết nở nụ cười với các cô các chú, biết nói hay, lời biết ơn các cô các chú, biết nhìn các cô các chú bằng ánh mắt hiền từ, nhân ái, biết săn sóc đến những nhu cầu bình thường lương thiện của các cô các chú, và biết bao dung với các cô các chú, bởi vì Phật đã dạy  như thế.
Tuy nhiên, tôi không thích chữ "thí". Tôi thích chữ "cho đi". Chúng ta là anh chị em với nhau cả mà.
Kinh Hòa Bình mà các cô các chú thường nghe những người biểu tình hát đó cũng ca ngợi hết mọi yêu thương trên vào một câu trong kinh này, xin các ông các cô các chú lắng nghe :
"Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh".
Ai hiến mạng vì dân sẽ được nhận lãnh từ dân.
Xin các ông lớn, các cô các chú nghĩ tới giờ chết của mình, nhân dân ghi công hay kết án, tiếc thương hay nguyền rủa ?

ht.


Một người nghèo hỏi Đức Phật : “Tại sao con nghèo như thế?”
Phật nói : “Vì con chưa học được cách bố thí cho người khác.”
Người ấy nói : “Con không có thứ gì cả, thì lấy gì con bố thí.”
Đức Phật dạy : “Cho dù con hoàn toàn không có cái gì, con vẫn có thể thực hiện bố thí 7 điều này :
1. Nhan thí - Bố thí nụ cười,
2. Ngôn thí - Bố thí ái ngữ, nói lời hay.
3. Tâm thí - Bố thí tâm hòa ái, lòng biết ơn.
4. Nhãn thí - Bố thí ánh mắt nhìn thẳng hiền từ.
5. Thân thí - Bố thí hành động nhân ái.
6. Tọa thí - Bố thí nhường chỗ cho người cần.
7. Phòng thí - Bố thí lòng bao dung.

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

CON CẦU XIN CHO HỌ


Thiên Chúa kết sự vô cảm thành tội.
Loài người vì đối với nhau vô cảm cũng gây ra bao tai ương tội lỗi.
Lạy Chúa,
con vô cảm thì lòng con dần chai đá, lương tâm con rụng dần hết răng, không còn cắn rứt.
Nghĩ đến thế đâm sợ hãi.
Lạy Chúa, con nghĩ đến những người anh em con đang  theo lệnh cấp trên mà  hung hãn, hà hiếp, hành hạ, bóc lột, trấn áp, gian ngoa, dối trá, tàn bạo với đồng bào.Những vô cảm khổng lồ, khủng khiếp đang diễn ra. Tội ác đang lộng hành. Bởi vô cảm. Xin Chúa xót thương tỏ mình ra cho họ, từ trên xuống dưới hoặc từ dưới lên trên, miễn sao có sự xuất hiện của Chúa. Chúa giàu lòng xót thương.
Xin Chúa xót thương những ai quá khiếp đảm,  sợ bóng tối bủa vây, sợ điêu toa trừ khử nên phải vô cảm. Xin ban sự dũng cảm cho họ để họ biết nhận ra lẽ phải mà bênh vực bà con.
Chúng con khát khao được  tự do sống đạo và hằng cầu mong cho mọi người cũng được  diễm phúc tin theo Đức Kitô “Là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống” (Ga 14,6).
Sống đạo và truyền đạo là quyền chứ không phải ân huệ xin-cho. Vì thế chúng con chấp nhận mất hết, mất cả mạng sống, để  được hưởng cái quyền cao quý này !
Sự thật cho chúng con thanh thỏa, gần nhau và hiểu nhau! ( x. Ga 8,32).
Gặp nhau và đối thoại bình đẳng có thể giải quyết mọi khó khăn !
Nguyện xin Chúa phù hộ cho tất cả những người chưa tin Chúa.
Lời con cầu,
Lạy Chúa,
vì hạnh phúc của người dân, vì tương lai Đất Nước.
ht.
(dựa theo ý tưởng trong một Lá Thư)

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

HOÀI NIỆM CHA

Ba tôi thời trẻ (Hà Nội,1951).
Mai là ngày Giỗ Ba.
Mình mất cha lâu rồi nhưng hồi ức về người không bao giờ phai.
Cuộc đời Ba mình đáng lẽ ra vui vẻ,an hòa, sống lâu, tài giỏi , làm được nhiều việc.
Tại kể từ ngày 30 tháng 4 năm 1975, nhà nghèo quá, Ba thèm cơm trắng không có, thiếu thịt, cá, mực tôm...thiếu đủ thứ dinh dưỡng, đâm ho lao, người đã cao lại càng thêm gầy gò lỏng khỏng.
Buồn vì chẳng còn thịt chó. Cây Còn của bà Thục đã đóng cửa.
Răng rụng hết, đi làm về Ba ngồi buồn, nhâm nhi với bơ đậu phộng, cho vào miệng mà nún.
Ba cũng thường nhắm rượu với quả Olive ngâm.
Ba không say sưa bao giờ, cách uống rượu của Ba , nhà gọi là nhắm rượu.
Mợ là người nếm rượu cho Ba. Hễ Mợ bằng lòng thì Ba ...ô kê.
Ba đâu phải là một người đàn ông chỉ có đi làm kiếm tiền về nuôi vợ con.
Hồi đó, mình còn bé, hay xem album gia đình, trong đó có nhiều tấm ảnh chụp Ba mặc đồ vét, đứng diễn thuyết trước một đám đông bạt ngàn, chỉ thấy đầu là đầu. Ba làm việc nơi này nơi kia, tiếp xúc người này người nọ.Vợ con thay đổi chỗ ở  xoành xoạch. Ba đi công tác ở đâu, chính phủ cấp nhà ở đó.
Mợ sinh chị lớn ở Thái Nguyên, anh kế ở Saigon, hai người này cách nhau một năm. Bảy năm sau ở Hà Nội, mợ sinh mình, đi Hải Phòng sinh thằng em, lên Đà Lạt sinh em nữa, xuống Saigon sinh thêm đứa con thứ sáu, trở lên Đơn Dương sinh gái út.Vị chi Cụ có 7 người con, mỗi đứa ra đời ở một nơi cách xa nhau, từ Bắc vô Nam, lên rừng xuống biển, từ quê ra phố, có hết.
Ba viết chữ rất đẹp, ngay ngắn, thẳng thắn, đứng đắn, khuôn khổ, có nét sổ đậm như font commerce.
Mấy đứa con, đứa nào cũng phải tập viết chữ đẹp. Trong nhà mình, không ai viết chữ xấu, nhưng mỗi người có một nét chữ khác nhau, nghĩa là có tập, nhưng không đứa nào bắt chước hay rập khuôn đứa nào.Nói chung, là con Ba phải viết chữ đẹp.
Vậy 75 làm sao khiến Ba mình buồn ? Đó là tại Ba mất việc ở nơi đang ưng ý, thuận lợi và thích hợp đó thôi.
Mọi công chức thời ấy đều như vậy. Ba mình là một secrétaire mẫn cán, lịch thiệp, chẳng làm gì nên tội cả, thế nhưng nỗi buồn thời cuộc đã phá tan tành mọi niềm vui, cho dù là niềm vui giản dị của một thường dân tử tế. Ba nhìn vợ con vất vả kiếm ăn Ba buồn. Chắc nhiều cái buồn khác nữa chớ !
Cố sống với chế độ mới. Ba phải cố sống. Được có 3 năm.
Rồi Ba bệnh, Ba mất. Ba đi vào sáng ngày lễ Đức Mẹ Mân Côi.
A ha, Mẹ Mân Côi bảo con đi về đi, lo cho Ba con. Con ở với Mẹ chả bằng đâu.
Mình rời xa nhà Mẹ Mân Côi về năm trước, năm sau Ba mất.
Có hai cha ( cha Vũ Đình Trác, BT Dòng MC và cha Đinh văn Vãng, phụ tá) tới tận nhà dâng Lễ cho Ba.
Cha con ở bên nhau vỏn vẹn có hơn một năm trời.
Thế bài này mới có đoạn kể  mỗi chiều đi làm về, Ba nhâm nhi buồn với tí bơ đậu phộng, hoặc mấy quả olive ngâm.
Ôi, những năm cuối đời Ba tôi sao buồn thế ! Gia đình tôi bấy giờ sao buồn thế !
Tôi cứ thường phải cố quên đi......nhưng vì nhớ Ba, ngày nào mình cũng đi Lễ cầu cho Ba, cho chị, cho em, cho cháu.......
Mai lại đến ngày Giỗ Ba ...
ht.
7.10.1979: Cha Vãng làm phép xác cho Ba. Hai anh em ốm đói đứng thưa.

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

BẠN GIÀ


Chiều nay mình có dịp họp nhóm.
Đã lâu bạn bè không có cơ hội gặp gỡ, chia sẻ, hỏi thăm nhau, chắc sẽ tíu tít, lăng xăng, tranh giành tám chuyện lắm đây.
Các trẻ bây giờ hình như có khác những ông bác bà cô thế hệ trước. Tuổi teen bây giờ có quan niệm khác xưa. Các cháu ngày nay hiện đại, trong người lúc nào cũng năm, sáu vật dụng điện tử, gặp bạn, vừa nói chuyện vừa bấm bấm, không bạn nào nhìn bạn nào, bạn nào cũng nhìn vào cái điện thoại đời mới, cái gì có số 5 đó...., a Ai-phôn 5, nghe nói nó làm được mọi sự trên thế gian này. Ngày xưa chúng tôi khác. Có Ai phôn , ai phiếc đâu mà đòi giống !
Tuổi nhi đồng, tôi lấy vải cuộn lại thành em bé, cũng đong đưa ầu ơ như ai. Có lần đan áo xong, mẹ lấy len thừa tết cho con búp bê bằng len..cực lạ, ôm đồ chơi ấy hãnh diện bằng mười con nhà giàu xách tai con nhắm mắt mở mắt.
Cũng vậy, tuổi già gặp bạn có khác.
Chúng tôi cần những giây phút bên nhau, rủ rỉ rù rì, thầm thì sụt sịt , khúc khích móm sều.
Câu đầu tiên, câu giữa và câu cuối cùng cam đoan các bà luôn nói về đề tài "sức khỏe".
Mới vừa trông thấy nhau là phải hỏi : Khỏe không ?
Đương nhiên người kia, kèm theo cái lắc đầu bỉu môi xót thương thân mình mà rằng em trông chị thế này bệnh chứ làm sao khỏe được.
Vào chuyện là mách thuốc, đừng uống thuốc Tây, cứ lá mà uống. Đây em bảo, á là cả họ nhà em uống khỏi hết. Rồi thì cô cứ nghe tôi, ba ngày không còn dấu vết. Đã bảo đừng theo toa bác sĩ gì sất, nóng lắm, chị không nghe em, tốn tiền mà còn thêm mụn nhọt lở loét cho mà xem. Mợ kia có bệnh cứ ngồi im thin thít, nghe  ba bà bạn mách toa xong, nhớ mấy cữ thuốc mấy trăm ngàn bạc, con nó đưa đi bệnh viện vừa mua cho, lập tức bị thêm rối loạn tiền đình, nằm cũng chóng mặt, nhìn cái trần nhà nó quay tít mù là tít mù khen ai.
 Thuốc thì con nó dặn má đi ăn tiệc với các cô rồi về uống cũng được, khỏi bỏ túi mang đi sắp sửa lại để rơi, cái kính đeo trên mắt rồi mà cứ quýnh quáng chúng mày tìm kính cho má mau lên xe tới.
Không hiểu sao cái chủ đề sức khỏe, bệnh tật, lú lẫn  này  hấp dẫn thế .Nói mãi không hết, nhà bếp mời vào ăn cơm cũng phải dăm lần bảy lượt.
Bạn có tin không, cho ngồi với nhau suốt ngày suốt đêm các bà bạn già cũng vẫn đủ chuyện phát biểu.
Đôi khi có một vài giọt lệ vương trên hai má hóp, thấy thương.Thương bạn thì ít , tủi mình nhiều hơn.
Tiệc tùng chả ham, răng cỏ trời sinh ba mươi hai giờ còn đúng sáu cái, tuyền răng giả, không thì móm trệu móm trạo, nhai thì văng đông vãi tây, người ta dzô thì mình nâng lon Xá Xị, ối giời ơi, quê xệ. Tôi bảo già rồi cứ bún cắt ngắn, chan nước lèo  mà húp cho xong.
À, các loại tuổi già lại còn hay làm thơ, thường là Lục Bát nửa mùa. Mình chả làm, mấy lại sợ nặn ra mấy câu, em xin hầu các chị thưởng thức. Đọc lên chị em nghe, chị em che miệng chúm chím, mong cho bài thơ sớm kết thúc.
Thôi chả phơi thêm  nữa. Kể ra những lẩm cẩm này con cháu chúng cười rũ.
Thế chiều nay gặp nhau phải làm sao ?
Mình á hả ? Mình sẽ lặng lẽ nhìn kỹ vào mặt từng bạn già, ngắm từng lọn tóc, từng nếp nhăn, từng ánh nhìn mệt mỏi, từng đôi tay nhăn nheo, dúm dó, từng dáng đi nhọc nhằn, chậm chạp...Chụp lấy, như nhấn phím Prt.Sc.SysRq, vào PS. không chỉnh sửa.
Mình sẽ copy and past tất cả vào memory, save as  "CHÚNG MÌNH".jpg.
Để thương để nhớ.
Ngày này, sang năm, biết có còn đủ mặt không ?
ht.

TỪ KHĂN LIỆM

Chụp lại bức "Khăn liệm thành Turin" treo trong phòng của Cố Học giả Phêrô Phạm Đình Khiêm.(ảnh ht.)

HẠT CẢI CỦA CON ĐÂU ?


Người ta, yêu nhưng chưa chắc đã tin. Yêu nhau nhưng không hoàn toàn tin tưởng ở nhau. Hai người bạn thân thiết nhưng vẫn có nhiều điều riêng tư không thể chia sẻ vì sợ bạn không giữ kín cho mình. Hai vợ chồng không tránh khỏi những lúc nghi ngờ lòng chung thủy của nhau. Đứa con có khi rơi vào hoàn cảnh ngờ vực người nuôi nó, biết có phải đó là cha mẹ ruột sinh ra mình không.
Chỉ có Thiên Chúa là duy nhất và sáng ngời bản chất Tình Yêu mới làm cho con người tin tưởng trọn vẹn, tuyệt đối.
Chẳng có gì nơi Thiên Chúa là mờ ám, sai lầm bởi vì bản chất Người cũng  là Ánh Sáng, là Chân Lý.
Chúa đáng tin.
Từ niềm tin tuyệt đối này, loài người phó thác, tận hiến không đắn đo.
Chúa đáng cậy.
Yêu mến Thiên Chúa là điều đáng ước ao cho những ai muốn được Thiên đàng ngay ở đời này.
Hãy nếm thử Thiên Chúa mà xem. Chúa tốt lành và ngọt ngào biết bao.
Ai Tin, Cậy, Mến thì được sống, và sống muôn đời.
Con đường đi tới Thiên Chúa đơn giản, thẳng tắp, không quanh co như thế.
Vậy tất cả những ý niệm đó chưa đủ cho con  quyết tâm theo đuổi, vun vén, cầu xin cho có được một Hạt Cải viết Hoa  sao ? Hình ảnh " hạt cải" nói lên tính chất rất nhỏ bé, là Chúa muốn khích lệ con cố gắng lên đó.
Khi ngắm thiên nhiên đẹp tươi, kỳ vĩ, con thấy Chúa.
Mỗi sớm mai, trong bình minh chói ánh mặt trời và sau ráng chiều, màn đêm ẩn hiện ánh trăng tuyệt diệu với ngàn sao lấp lánh, con thấy Chúa .
Ngay cả những trưa hè nóng bức, con cũng có thể theo chân thánh Phanxicô thành Assisi đi dạo và ca hát với thiên nhiên và thấy Chúa.
Con cũng đã thấm nhuần chân lý mọi sự là phù hoa, biết rành chỉ một Chúa vĩnh cửu trường tồn.
Con vẫn khoe con được hiện hữu trên đời này, được làm con Chúa, thật là một hồng ân tuyệt vời lớn lao.
Con ở trong hàng ngũ những người tin đấy cơ.
Vậy, Hạt Cải của con đâu ? To ngần nào ? Nảy mầm đến đâu rồi?
Có, con có một hạt cải nhỏ.
Vậy bỏ ra cho mọi người xung quanh xem !
Đã gieo vào đất chưa hay còn để khô queo trong túi nhỉ ?
Lạy Chúa, con sợ nó.... còn đây :

ht.

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

THÁNH TÊRÊSA HÀI ĐỒNG GIÊSU

NHỮNG HOA HỒNG

Đoá hồng trắng của Đức Giáo hoàng Phanxicô
9/28/2013 8:53:04 AM
Hôm Chúa Nhật mồng 8-9, một ngày sau buổi canh thức dài cầu nguyện cho hoà bình ở Syria - khi một số lời trích dẫn của Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu được xướng lên - ĐGH Phanxicô bất ngờ nhận được một đoá hồng trắng.
 

ĐGH Phanxicô xem đoá hồng như một “dấu hiệu” liên kết với lòng sùng kính thánh nhân. Đức cha Edoardo Menichelli, Tổng Giám mục của Ancona và Osimo, đã kể lại chuyện này với sự cho phép của Đức Giáo hoàng.   

Đức Giáo hoàng kể cho ngài câu chuyện về đoá hồng một ngày trước khi vị giám chức có buổi ra mắt cuốn sách về Thánh Têrêsa tại Pedaso, thuộc vùng Marche của Ý. Vị giám chức kể lại câu chuyện này trong buổi ra mắt cuốn sách - là một tiểu luận của nhà thần học và nhà văn Gianni Gennari có tựa đề “Teresa di Lisieux. Il fascino della santità. I segreti di una dottrina ritrovata” (Thánh nữ Têrêsa Lisieux. Sự cuốn hút của thánh nhân. Những bí mật về giáo lý được tái khám phá) và do Nhà Xuất bản Lindau phát hành. Đây là cuốn sách mà Đức Phanxicô đã đem theo trên chuyến bay đến Brazil hồi tháng 7 vừa qua.
“Đức Thánh Cha kể rằng ngài vô cùng ngạc nhiên khi nhận được đoá hồng trắng do một người làm vườn hái tặng ngài khi ngài tản bộ trong Vườn Vatican hôm Chúa Nhật ngày 8-9”, Đức TGM Edoardo thuật lại. “Đức Thánh Cha xem đoá hoa này như một “dấu chỉ”, một “lời nhắn gửi” từ Thánh Têrêsa Lisieux, vị thánh mà ngài hướng đến trong thời khắc lo âu vào ngày trước đó”. Đức Tổng Giám mục cũng chuyển lời chào thăm của Đức Thánh Cha tới những người hiện diện trong buổi ra mắt cuốn sách, và nói thêm rằng ngài được phép kể cho họ câu chuyện về đoá hồng trắng. Đức Thánh Cha không nói gì về việc đoá hồng có liên hệ gì với buổi canh thức cầu nguyện cho hoà bình ở Syria vào chiều tối hôm trước. Nhưng không khó để hình dung một trong những nỗi lo lắng của ĐTC trong lúc tình hình quốc tế sôi động, những cuộc thảm sát tại Syria và việc dự định can thiệp của phương Tây vào quốc gia vùng Trung Đông này.
Vậy thì bông hồng trắng có ý nghĩa gì đối với ĐGH Phanxicô? Đức Bergoglio có nhắc đến chuyện này trong cuốn sách “El Jesuita”, nói về cuộc phỏng vấn do hai nhà báo Sergio Rubin và Francesca Ambrogetti thực hiện khi ngài còn là hồng y. Trong một mô tả về thư viện của Đức Bergoglio tại Buenos Aires, hai nhà báo viết: “Chúng tôi dừng lại trước chiếc bình đầy hoa hồng trắng được đặt trên một cái kệ trong thư viện. Đàng trước là bức chân dung Thánh Têrêsa. “Khi tôi gặp vấn đề”, Đức Bergoglio giải thích cho các nhà báo, “tôi không xin thánh nhân giải cứu nó, nhưng tôi đặt vấn đề đó trong tay thánh nhân, xin ngài giúp tôi nhận lấy nó và tôi hầu như luôn nhận được một đoá hồng trắng như một dấu hiệu”.
Lòng sùng kính của Đức Thánh Cha Phanxicô đối với vị nữ tu Dòng kín Camêlô, người qua đời khi mới 24 tuổi xuân vào năm 1897, được Đức Piô XI tuyên thánh và được Đức Gioan Phaolô II tuyên bố là Tiến sĩ Giáo hội vào năm 1997, là điều ai cũng biết. Chính Đức Phanxicô đã kể cho các phóng viên về chuyện này trên chuyến bay từ Rio de Janeiro về Roma sau Ngày Giới trẻ Thế giới. Lúc còn sinh thời, Thánh Têrêsa từng hứa rằng khi qua đời, thánh nhân sẽ làm mưa “hoa hồng” xuống từ trời, một dấu hiệu về sự bầu cử của ngài. “Một tâm hồn bừng cháy tình yêu thì không thể thụ động... Chỉ có bạn biết được tôi dự định làm gì khi tôi được ở trên thiên đàng... Tôi sẽ gửi điều thiện hảo từ thiên đàng xuống trần gian.” Vì vậy, trong buổi canh thức cầu nguyện diễn ra tại Quảng trường Thánh Phêrô hôm 7-9, các mầu nhiệm Mân Côi được đọc cùng với các trích đoạn trong Tin Mừng và những vần thơ do thánh nhân viết.
Sự gắn kết hoa hồng với sứ điệp không bắt đầu từ Đức Bergoglio. Vào ngày 3-12-1925, Cha Putigan, Dòng Tên, đã khởi sự buổi cầu nguyện đặc biệt để cầu xin điều gì đó rất quan trọng. Cha cũng xin một dấu hiệu, để biết liệu lời cầu nguyện của ngài có được đáp trả hay không. Ngài xin một bông hoa hồng được gửi đến cho ngài. Ngài đã không nói với ai về buổi cầu nguyện đặc biệt đó hoặc về lời thỉnh cầu bất thường mà ngài xin vị thánh. Sau đó, vào ngày thứ ba sau buổi cầu nguyện, ngài nhận được đoá hoa hồng như mong ước, và do đó lời cầu nguyện của ngài đã được nhậm lời. Sau đó, ngài lại khởi sự một buổi cầu nguyện đặc biệt khác, và vào ngày thứ tư sau buổi cầu nguyện, một y tá (là nữ tu) tặng cho ngài một đoá hồng trắng và nói với: “Thánh Têrêsa gửi cho cha đoá hồng này.” Vì thế, vị tu sĩ Dòng Tên quyết định loan tin buổi cầu nguyện đặc biệt “lạ lùng” này, được ngài đặt tên theo những đoá hồng, khiến nó trở nên nổi tiếng khắp thế giới.

(Mai Trang/ Vatican Insider 26-09-2013)

THIÊN THẦN NÀY LÀ AI ?


Có một truyền thuyết xa xưa về cuộc chạy trốn của Thánh Gia sang Ai Cập như sau: giữa một cuộc hành trình các ngài gặp phải một lũ cướp và bị chúng bao vây. Vừa khi nghe chúng nhào tới tính trấn lột đôi vợ chồng trẻ, thì một đứa trong bọn tên là Dismas nhận ra tay Đức Maria có ẵm một hài nhi. Hắn quá xúc động trước vẻ mặt Hài Nhi Giêsu, nên đã khuyên can đám cướp để cho các ngài được an toàn ra đi. Trước khi cả bọn rút lui, Dismas nghiêng mình trên Hài Nhi Giêsu và nói: “Xin hãy nhớ đến tôi và đừng bao giờ quên giờ phút này.” Truyền thuyết kể rằng về sau tên cướp ấy đã trở thành tên trộm lành bị đóng đinh cùng với Chúa Giêsu và chính Ngài đã nói với hắn: “Hôm nay đây ngươi sẽ ở cùng Ta trên nước thiên đường.” (Lc 23,43).Dĩ nhiên đây chỉ là một truyền thuyết có lẽ đã chẳng xảy ra. Tuy nhiên nó bộc lộ cho thấy hai điều quan trọng. Thứ nhất là khi trốn chạy sang Ai Cập, Thánh Gia đã gặp phải nhiều nguy hiểm. Thời xưa, hầu hết mọi người đều đi thành từng đoàn đông đúc vì nhiều con đường bị lũ cướp kiểm soát. Điên rồ lắm mới đi một mình, trừ khi nguy cấp giống trường hợp Thánh Gia mà thôi. Thứ đến, truyền thuyết trên còn đề cao sự quan phòng đặc bịêt của Chúa đối với Thánh Gia lúc Chúa Giêsu vừa mới chào đời. Thánh sử Matthêu kể rằng đang khi thánh Giuse ngủ, một thiên thần Chúa đã truyền lệnh cho ngài trốn sang Ai Cập và sau đó một thiên thần lại truyền cho ngài trở về khi tình hình đã lắng yên.Chúng ta hãy lưu tâm tới điểm thứ hai nói về vị thiên thần lãnh nhiệm vụ che chở đặc biệt cho Chúa Giêsu. Thiên thần ấy là ai?
Ngày nay, khi nhắc đến từ ngữ Thiên thần có lẽ mỗi người hiểu một cách khác nhau. Khán giả xem truyền hình có lẽ sẽ nghĩ rằng chúng ta đang nói đến một chương trình truyền hình hấp dẫn của Michael Landon. Chương trình này mang tên “Highway to heaven” (xa lộ về trời). Trong đó Landon đóng vai thiên thần chuyên nguỵ trang đi cứu giúp người nguy khốn; còn khán giả thích xem chiếu bóng khi nghe từ Thiên thần có lẽ sẽ nghĩ đến bộ phim “The Heavely kid” (Chú bé thiên thượng). Trong đó có một người bố trẻ đã lên thiên đường nhưng lại trở về trái đất để lo đám cưới cho con trai mình. Còn người Kitô hữu có lẽ sẽ nghĩ những sinh vật thần thiêng thường che chở chúng ta trong cơn nguy khốn. Về điểm này chúng ta nên phân tách ra hai ý niệm: ý niệm Thiên thần nói chung và ý niệm thiên thần bản mệnh nói riêng.
Đầu tiên ta hãy bàn đến các thiên thần nói chung. Vài năm trước đây, Billy Graham có viết một quyển sách nhan đề Thiên thần (Angels). Ngay tức khắc cuốn sách bán rất chạy, được hơn triệu cuốn. Graham đã quảng diễn lời dạy của truyền thống Giáo hội, cho rằng các thiên thần là loài thiêng liêng. Dưới nhãn quan công giáo, truyền thống Giáo hội tin rằng các thiên thần là thụ tạo vô hình của Chúa. Chúng ta thường ám chỉ đến các vị ấy trong Kinh Tin Kính đọc trong thánh lễ: “Tôi kinh kính một Thiên Chúa… Đấng tạo thành trời đất, muôn vật hữu hình và vô hình.” Chúng ta cũng nhắc đến các vị ấy lúc khởi đầu thánh lễ qua lời kinh Cáo Mình: “Tôi xin Rất Thánh Đức Bà Maria trọn đời đồng trinh, các Thiên thần, các Thánh và anh chị em, khẩn cầu cho tôi trước toà Thiên Chúa, Chúa chúng ta.” Ngoài ra, trong Kinh Tiền tụng, chúng ta vẫn thường đọc: “Vì thế, cùng với các Thiên thần và toàn thể các Thánh, chúng con đồng thanh tung hô vinh quang Chúa rằng: Thánh, Thánh, Thánh…”. Trong Kinh Thánh, chúng ta thấy các Thiên thần cũng thường được nhắc đến, từ cuốn đầu tiên tức Sáng Thế Ký đến cuốn sau cùng tức Khải Huyền. Đặc biệt các vị này được nhắc đến trong cuộc Giáng Sinh của Chúa Giêsu. Thánh Kinh thường phác hoạ các vị như là những sứ giả của Chúa, chẳng hạn như trong bài Phúc Âm hôm nay. Thêm vào đó, dường như Thánh Kinh còn dùng từ ngữ Thiên Thần để ám chỉ việc Chúa hiện ra, chẳng hạn trong Cựu Ước, Hagar đã nói về một thiên thần của Chúa như sau: “Làm sao tôi trông thấy Chúa mà lại còn sống được?” (St 16,13)
Tiếp theo, chúng ta hãy bàn đến các Thiên thần bản mệnh, tức các vị được Chúa chỉ định che chở chúng ta. Thánh Kinh ít nói rõ về điểm này. Tuy nhiên, Chúa Giêsu có nhắc đến khi Ngài nói về các trẻ em như sau: “Thiên thần của chúng… hằng chiêm ngưỡng Thánh nhan Cha Ta ở trên trời.” (Mt 18,10). Giáo hội chưa bao giờ buộc ngặt chúng ta phải tin rằng mỗi người đều có riêng Thiên thần bản mệnh, tuy nhiên, khái niệm về Thiên thần bản mệnh rất được Giáo hội kính chuộng, vì ít nhất nó cũng làm nổi bật một trong những giáo huấn nền tảng của đức tin chúng ta. Theo đó, Thiên Chúa luôn luôn yêu thương và quan tâm đặc biệt đến mỗi người chúng ta, Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ về tình yêu và sự quan tâm đặc biệt này như sau: “Không một con chim sẻ nào mà không được Thiên Chúa lưu tâm đến… đừng sợ, các con còn qúy giá hơn chim sẻ rất nhiều.” Vậy, để kết luận chúng ta nên nhớ rằng Giáo hội dạy chúng ta hai điều liên quan đến các thiên thần; thứ nhất, các thiên thần có thực, các vị ấy là những sứ giả và có lẽ là những biểu lộ của chính Thiên Chúa; thứ đến, mỗi người chúng ta là đối tượng được Chúa yêu thương và quan tâm đặc biệt, đôi khi tình thương và lòng quan tâm của Ngài được hình ảnh hoá thành một thiên thần bản mệnh. Tuy nhiên, Giáo hội không có buộc chúng ta phải tin có một Thiên thần bản mệnh nơi từng người.
Để kết thúc, tôi xin trưng dẫn một bài thơ của một nhà thần học hiện đại tên là John Shea, mô tả vai trò quan trọng của ý niệm thiên thần bản mệnh trong tuổi thơ của ông đồng thời muốn truyền đạt ý niệm ấy cho đám trẻ ngày nay. Shea nói:
“Tôi thật buồn cười khi nhớ lại vào năm lớp hai, Dì Phước dạy giáo lý đã bắt chúng tôi ngồi xích ra một chút để nhường chỗ cho thiên thần bản mệnh của mình. Tôi thì mập ú mà cái ghế ngồi thì nhỏ xíu, nên tôi thường bị tuột ra khỏi thành ghế giống như một chiếc bánh săng-uých trét bơ nhão nhoẹt, và đau đớn thấy rằng sao Thiên Chúa lại gần gũi đến thế! Nhưng rồi tôi đã vượt xa thiên thần đó, để ngài lại sau lưng như dấu thánh giá trước khi ném trái banh vào rổ.
Nhưng nếu muốn nói cho con tôi biết một điều khôn ngoan, có lẽ tôi sẽ nói thầm vào tai nó rằng con có một thiên thần của chính con, không như đầy tớ hay một người bạn tưởng tượng, nhưng là một người bạn đích thực – như Tôbia trên hành trình cuộc đời. Nếu không, có lẽ nó sẽ quên sự trưởng thành đức tin của cha nó mà đôi cánh của tình yêu Thiên Chúa trổi vượt hơn tất cả chúng ta. Khi nhớ lại, tôi mỉm cười nhưng làm sao để trao truyền lại điều đó.”
(Trích trong bài A praver of Inheritance trong cuốn The God Who Fells from Heaven (Thiên thần từ trời rơi xuống), Tabor xuất bản năm 1979).
Cha Mark Link, S.J.
Nguồn: empty

QUẢNG BÌNH SAU BÃO


1-10, UBND tỉnh Quảng Bình đã chủ trì cuộc họp bàn cách khắc phục hậu quả cơn bão số 10 gây ra trên địa bàn. Ông Nguyễn Hữu Hoài, Chủ tịch UBND tỉnh đánh giá đây là cơn bão lớn nhất trong hơn 20 năm qua ở địa bàn này với thời gian rất lâu, kéo dài từ 13 giờ chiều ngày 30-9 đến 18 giờ 30 cùng ngày.

Trước đó, vào khoảng 21 giờ đêm 30-9, Phó Thủ tướng Hoàng Trung hải cùng đoàn công tác của Chính phủ tiếp tục họp khẩn bàn cách khắc phục hậu quả. Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải nhấn mạnh đây là cơn bão lớn về tốc độ, cường độ, diện rộng, và thời gian quần thảo rất lâu. Phó Thủ tướng lưu ý, các địa phương, lực lượng bộ đội, công an, biên phòng dốc lực giúp dân khắc phục hậu quả của cơn bão số 10, những người bị chết, bị thương cần phải được giúp đỡ kịp thời.
Báo cáo nhanh sáng nay của Ban chỉ huy Phòng chống Lụt bão tỉnh Quảng Bình cho biết có 3 người chết, gồm Lê Thanh Nghị (SN 1972), Nguyễn Chí Thành (SN 1973) nhân viên trạm tiếp sóng VOV tại Quảng Bình và Hồ Trung Thuần (SN 1973) ở huyện Quảng Trạch. 13 người bị thương. 26 nhà sập tại Minh Hóa 6 nhà, Quảng Ninh 20 nhà, có 89.9998 nhà bị tốc mái, trong đó huyện Quảng Ninh có 13.200 nhà, huyện Bố Trạch 35.600 nhà, huyện Quảng Trạch 40.200 nhà và các địa phương khác.
Tuy nhiên nhìn nhận báo cáo này, ông Nguyễn Hữu Hoài, Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Bình cho biết số liệu này chưa chính xác và cần xem xét lại. Như số lượng người bị thương tại bệnh viện Việt Nam-Cu Ba có đếm 200 người, số nhà tốc mái ở Bố Trạch, Quảng Trạch lên đến hơn 90%, Đồng Hới cũng trên 70%... từ đó ông chỉ đạo phải thực hiện thống kê lại để giúp dân.
 Tại địa bàn Quảng Bình điện vẫn mất toàn tỉnh, các hệ thống liên lạc của viettel, mobiphone, vinaphone hoàn toàn bị mất liên lạc, khi có sóng cũng không nói chuyện được dài. Hiện các đơn vị này đang gấp rút khắc phục hậu quả để nối thông liên lạc cho người dân.
 Quốc lộ 1A đã tạm thời thông tuyến, các tuyến quốc lộ khác như 12 A, đường Hồ Chí Minh và đường liên thôn, liên huyện, liên xã hiện vẫn bị tắc do sạt lở và cây xanh sập đổ.
Sau đây là một số hình ảnh của PV Báo SGGP Online thực hiện cảnh đổ nát sau bão tại thành phố Đồng Hới, Quảng Bình, nơi bão giật cấp 13, 14.
Người dân đường Hà Văn Cách, thành phố Đồng Hới dọn dẹp sau bão.


Cây cối ngã đổ trên nhiều tuyến đường ở Đồng Hới.

Công nhân giao thông đi thu dọn các biển báo bị gió giật sập trên các tuyến đường của tỉnh Quảng Bình.
Mái tôn của nhà dân ở phố Trần Hưng Đạo bị bão giật tung.

Tháp tiếp sóng của VOV tại Cầu Rào, Đồng Hới, Quảng Bình bị bão quật đổ làm 2 người chết, 1 người bị gãy tay chân và đè bẹp 2 ô tô. Tháp từng bị Sở Xây dựng, UBND thành phố Đồng Hới đình chỉ vì nằm trong khu dân cư nhưng vẫn được thi công và hoàn thành vào năm 2012.

Nhà hàng Sóng Thần ở Hải Đình, Đồng Hới bị bão giật bay lên bờ.

Nhà ông Hoàng Văn Thống ở phường Hải Thành, Đồng Hới bị tốc mái.

Cây cối ngã đổ trên nhiều tuyến đường ở Đồng Hới.
 Nguồn : (Quảng Bình tan hoang sau bão)

CÁC THIÊN THẦN ĐÌNH CÔNG


CÁC THIÊN THẦN BẢN MỆNH ĐÌNH CÔNG TRÊN THIÊN ĐÀNG

Chúa Giêsu cất giọng: “Hãy yên lặng, Micae tối nay con hãy mau họp tất cả các thiên thần bản mệnh ở đây.  Chúng ta sẽ lắng nghe những than phiền của họ.”  Buổi tối, thánh Micae xếp đặt các ngôi sao trong bầu trời theo một trình tự từ nhỏ đến lớn: các thiên thần bản mệnh được gọi về trời, hướng Tây, vào lúc trăng bắt đầu mọc.
Các thiên thần bản mệnh đã lên gặp Chúa.  Khi tất cả ngồi trên các tầng mây, tạo thành một số lượng lớn không đếm xuể.
Chúa Giêsu tiến lên giữa họ: “Hỡi các thiên thần, Ta biết các con muốn đình công.  Điều đó thực sự không hợp lý.  Vậy có điều gì không hay?”
Họ la lên: “Chúng con thấy chán nản về công việc bạc bẽo của chúng con!  Chúng con không thể làm được nữa! Chúng con muốn trở về thiên đàng!  Trên trần gian chúng con quá cô đơn!”
Chúa Giêsu ngạc nhiên hỏi: “Cô đơn trên trần gian ư?  Nhưng các con đã làm gì cho nhân loại?  Mỗi người các con không có một người bạn mà chúng con gắn bó ngày đêm sao?”
Một tổng thần vừa đứng dậy vừa nói: “Lạy Chúa! Điều làm chúng con bị cô đơn là loài người không biết đến chúng con.”
Một thiên thần khác thêm vào: “Quả thật, nhân loại đã lôi kéo nhau vào trong những cuộc rộn ràng điên rồ mà không bao giờ có lấy một chút quan tâm đến chúng con. Có ai nghĩ rằng có một thiên thần luôn theo sát bước chân của họ không?”
Đến lượt một thiên thần Sêraphim tóc hoe, đứng lên nói: “Chính con, con là thiên thần bản mệnh của Gioan, người ta luôn thấy chú bé nghịch ngợm, và đứng trên bờ tường sắp đổ nát, hoặc trên một sà lúp sửa soạn lật đổ, hay trên một cành cây mỏng manh.  Tuy nhiên, nhờ con mà nó chưa gặp một điều bất trách.  Một ngày kia, nó bị ngã xuống nước, chính con đã ra tay để nó móc vào rễ cây.  Có ngày nó bị lao đầu từ trên cây táo xuống, con đã trải áo của con xuống đất để làm giảm bớt sự va chạm.  Chú bé Gioan đã đứng dạy không bị sao cả.  Chúa nghĩ rằng nó sẽ cảm ơn con ư?...  Nó không hề nghĩ tới con.”
Khi thiên thần Sêraphim im lặng, một thiên thần áo trắng, thắt lưng vàng phát biểu.  Ngài nói:“Con có sứ vụ bảo vệ Lisa, một cô bé khờ khạo luôn băng qua đường mà không nhìn phải trái.  20 lần con đã kéo tay áo nó lại lúc mà một chiếc xe điện hoặc xe hơi sắp cán nát nó.  Người ta hỏi nó: nhờ phép lạ nào mà nó được đưa ra đúng lúc, vậy mà không bao giờ có ai nghĩ rằng con đã ở bên nó trong sự việc ấy.”
Một thiên thần mặc áo choàng xanh da trời đã thở than một cách chán nản: “Ôi! các trẻ em đều phụ bạc!”
Một thiên thần khác buồn rầu chậm rãi nói: “Chúng cũng không nhận ra giọng nói của chúng con trong lúc chúng con thì thầm bên tai chúng lời khuyên tốt lành.”
Thiên thần Kêrubin nói: “Đối với con, còn tệ hại hơn nữa, Loulou bạn đồng hành của con cũng không biết có con không.  Mẹ nó chưa bao giờ nói điều đó cho nó biết.”
Những phàn nàn vẫn tiếp tục kéo dài, với giọng điệu dai dảng đó.  Bỗng nhiên, thấy một nhóm thiên thần tỏ ra buồn bã, mệt mỏi hơn các thiên thần kia, Chúa Giêsu hỏi họ: “Còn các con hỡi các thiên thần, các con muốn nói gì ?”
Các thiên thần đáng thương trả lời với một giọng trầm khàn: “Ôi lạy Chúa!  Nỗi bất hạnh của chúng con còn vượt quá những điều mà Chúa vừa nghe thấy!  Chúng con là những thiên thần bản mệnh của người lớn.”
Vua vũ trụ trở lên căng thẳng.  Người xoáy bộ râu cằm lộ vẻ bối rối.  Một sự trầm lặng nặng nề trên cõi thiên đàng.  Cuối cùng, sau một lúc lâu, Chúa Giêsu nói: “Hỡi các thiên thần, điều các con nói cho Ta đủ làm Ta chán nản.  Cha đã sai các con đến với các thụ tạo yếu hèn để giúp đỡ chúng trong cuộc hành hương ngắn ngủi ở trần gian.  Nhưng sự việc tỏ ra quá đau buồn.  Ta không còn tâm tư để buộc các con làm việc đó quá lâu nữa.  Vậy các con có thể trở về thiên đàng.”
Qua câu nói vừa rồi vui mừng bọc lộ vang ra từ muôn đôi cánh, và các tầng trời thiên đàng đang rung lên.  Nhưng bỗng Đức Thánh Trinh Nữ xuất hiện giữa đám đông: “Tới phiên ta, ta muốn nói.”
Như ai cũng biết, Chúa Giêsu, Đấng không bao giờ từ chối Mẹ, Ngài nói: “Vâng, thưa Mẹ.”
Quay hướng về các thiên thần bản mệnh, Mẹ nói với họ: “Hỡi các thiên thần bản mệnh, còn hơn cả con Ta nữa, ta thấy chán nản về cuộc đình công mà các con dự định.  (Đức Trinh Nữ đã biết rõ rằng các trẻ em ở trần gian sẽ bị mất, không còn các thiên thần bản mệnh nữa!)  Ta muốn các con, vì đặc ân cuối cùng, các con trở lại nhiệm sở của các con trọn một ngày nữa.  Trong thời gian này chúng ta sẽ tổ chức một cuộc bỏ phiếu, và tối mai các con hãy trở về để bỏ phiếu thuận hay chống lại cuộc đình công bi thảm này, nếu đa số thì thắng.”
Lập tức các thiên thần bản mệnh, quỳ rạp trước nhan Chúa Giêsu và Mẹ Người mà xin bay về trần gian lần nữa.
Đêm đó Nữ Vương các tầng trời đã rời thiên đàng và thực hiện một cuộc kinh lý lạ thường.  Âm thầm vào từ nhà này sang nhà khác, vì duy chỉ có Thần Ánh Sáng mới biết được việc này.  Mẹ cúi xuống từng giường của các trẻ em đang ngủ và thì thầm vào tai chúng điều gì đó.  Mẹ thích chọn những em bé, những người lớn thì 'nặng tai' hơn.  Mẹ đã làm như thế cho đến hết vòng trần gian.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, các trẻ em trần gian biết rằng chúng có một giấc mơ!  Giấc mơ nào?... không ai nhớ đúng cả.  Nhưng bỗng chúng biết rằng mỗi người trong chúng đều có bên cạnh một thiên thần, họ sẽ buồn rầu, chán nản và ra đi nếu như người ta không có lấy một chút yêu mến họ.  Thế là các trẻ em trần gian bắt đầu chắp tay lại và nói: “Hỡi thiên thần bản mệnh của con, xin đừng đi!  Con yêu mến Ngài, vì Ngài đã cứu con thoát khỏi nhiều thảm họa.  Con xin Ngài luôn mãi phù hộ con.”
Tối hôm đó có nhiều cuộc đi lại giữa thiên đàng và trần gian.  Các thiên thần bản mệnh hôm trước quá sa sút, quá mệt mỏi; bây giờ với vẻ mặt rạng rỡ họ đã bỏ lá phiếu của họ vào thùng và trở lại trần gian với tiếng vỗ cánh vui tươi.  Lúc đến mở thùng phiếu, ông Chủ Vũ Trụ đã ngạc nhiên!  Hôm trước các thiên thần đã bằng mọi giá bỏ mặc trần gian, thì bây giờ, tất cả đã tuyên bố chống lại cuộc đình công.
Đó là phương cách mà Đức Trinh Nữ Maria đã dùng để hơn một lần cứu thoát nhân loại bất hạnh.
Hỡi các bạn nhỏ, chuyện này có xảy ra vào thời của các con không?  Các con có nhận ra sự viếng thăm của Đức Trinh Nữ trong giấc ngủ của các con không?...  Có lẽ không.  Nhưng hãy coi chừng!  Thiên thần bản mệnh của các con cũng sẽ rất buồn và sẽ muốn rời xa các con nếu các con quên họ.

Trích từ “L’Oratoire kỷ yếu về thánh Giuse ở Mont royal, Montréal”


KINH LẠY NỮ VƯƠNG

(GIÁO CA - Hát ngoài Phụng Vụ)
Tiếng hát DIỄM KIỀU 


 Karafun




Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

MẸO HỮU DỤNG


1. KÍN CHƯA ! Để tiết kiệm một ...sợi thun : 

2.NHANH CHƯA ! Bóc cả nồi không ớn :

3. DỄ CHƯA ! Không phải đập chai :

4. và nữa... :(nguồn Kênh 14.vn)























Ứng dụng của chiếc xiên