Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014
"CON LÀ ĐÁ" (Mt 16,18)
"Con là Đá, Thầy sẽ ban cho con chìa khoá nước trời" (Mt 16,18)
CHÚA NHẬT TUẦN 21 TN – A
Bấm nghe Lời Chúa Hôm Nay:
MP3 (tại đây)
BÀI ĐỌC I: Is 22, 19-23
"Ta sẽ để chìa khoá nhà Đavít trên vai nó".
Đây Chúa phán cùng Sobna, quan cai đền thờ rằng: "Ta sẽ trục xuất ngươi ra khỏi địa vị ngươi, và Ta sẽ cách chức ngươi; trong ngày đó, Ta sẽ gọi đầy tớ Ta là Êliaqim, con trai Helcia. Ta sẽ lấy áo choàng của ngươi mà mặc cho nó, lấy đai lưng của ngươi mà thắt cho nó, sẽ trao quyền ngươi vào tay nó, nó sẽ nên như cha các người cư ngụ ở Giêrusalem và nhà Giuđa. Ta sẽ để chìa khoá nhà Đavít trên vai nó: nó sẽ mở cửa và không ai đóng lại được; nó đóng cửa lại và không ai mở ra được. Ta sẽ đóng nó vào nơi kiên cố như đóng đinh, và nó sẽ trở nên ngai vinh quang nhà cha nó".
ĐÁP CA: Tv 137, 1-2a. 2bc-3. 6 và 8bc
Đáp: Lạy Chúa, lòng nhân hậu Chúa tồn tại muôn đời, xin đừng bỏ rơi công cuộc tay Chúa .
1) Lạy Chúa, con sẽ ca tụng Chúa hết lòng, vì Chúa đã nghe lời miệng con xin; trước mặt các thiên thần, con đàn ca mừng Chúa; con sấp mình thờ lạy bên thánh điện Ngài. - Đáp.
2) Và con sẽ ca tụng uy danh Chúa, vì lòng nhân hậu và trung thành của Chúa. Khi con kêu cầu, Chúa đã nhậm lời con, Chúa đã ban cho tâm hồn con nhiều sức mạnh. - Đáp.
3) Quả thực Chúa cao cả và thường nhìn kẻ khiêm cung, còn người kiêu ngạo thì Ngài ngó tự đàng xa. Lạy Chúa, lòng nhân hậu Chúa tồn tại muôn đời; xin đừng bỏ rơi công cuộc tay Chúa. - Đáp.
BÀI ĐỌC II: Rm 11, 33-36
"Mọi sự đều do Người, nhờ Người và trong Người".
Ôi thẳm sâu thay sự giàu có, thượng trí và thông biết của Thiên Chúa: sự phán quyết của Người làm sao hiểu được, và đường lối của Người làm sao dò được! Vì chưng, nào ai biết được ý Chúa? Hoặc ai đã làm cố vấn cho Người? Hay ai đã cho Người trước để Người sẽ trả lại sau? Vì mọi sự đều do Người, nhờ Người và trong Người: nguyện Người được vinh quang đến muôn đời. Amen.
HALLELUIA: Ga 14, 5
Halleluia, Halleluia! - Chúa phán: "Thầy là đường, là sự thật và là sự sống: không ai đến được với Cha mà không qua Thầy". - Halleluia.
PHÚC ÂM: Mt 16, 13-20
"Con là Đá, Thầy sẽ ban cho con chìa khoá nước trời".
Khi ấy, Chúa Giêsu đến địa hạt thành Xêsarêa Philipphê, và hỏi các môn đệ rằng: "Người ta bảo Con Người là ai?" Các ông thưa: "Người thì bảo là Gioan Tẩy Giả, kẻ thì bảo là Êlia, kẻ khác lại bảo là Giêrêmia hay một tiên tri nào đó". Chúa Giêsu nói với các ông: "Phần các con, các con bảo Thầy là ai?" Simon Phêrô thưa rằng: "Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống". Chúa Giêsu trả lời rằng: "Hỡi Simon con ông Giona, con có phúc, vì chẳng phải xác thịt hay máu huyết mạc khải cho con, nhưng là Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Vậy Thầy bảo cho con biết: Con là Đá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và cửa địa ngục sẽ không thắng được. Thầy sẽ trao cho con chìa khoá nước trời: sự gì con cầm buộc dưới đất, trên trời cũng cầm buộc; và sự gì con cởi mở dưới đất, trên trời cũng cởi mở". Bấy giờ Người truyền cho các môn đệ đừng nói với ai rằng Người là Đức Kitô.
Kể từ đó, Chúa Giêsu bắt đầu tỏ cho các môn đệ thấy: Người sẽ phải đi Giêrusalem, phải chịu nhiều đau khổ bởi các kỳ lão, luật sĩ và thượng tế, phải bị giết, và ngày thứ ba thì sống lại. Phêrô kéo Người lại mà can gián Người rằng: "Lạy Thầy, xin Chúa giúp Thầy khỏi điều đó. Thầy chẳng phải như vậy đâu". Nhưng Người quay lại bảo Phêrô rằng: "Hỡi Satan, hãy lui ra đàng sau Thầy, con làm cho Thầy vấp phạm, vì con chẳng hiểu biết những sự thuộc về Thiên Chúa, mà chỉ hiểu biết những sự thuộc về loài người".
ht. Chúc Bạn tham dự Thánh Lễ ngày mai thật sốt sắng !
MỚI HÔM QUA THÔI !
Trong một nhà giữ lão ở Montreal
Họ ngồi đó
Bên nhau
Đàn ông
Đàn bà
Không nhìn
Không nói
Họ ngồi đó
Gục đầu
Nín lặng
Ngửa cổ
Giật nhẹ tay chân
Có người
Trên chiếc xe lăn
Chạy vòng vòng
Có người
Trên chiếc xe lăn
Bất động
Họ ngồi đó
Hói đầu
Bạc trắng
Móm sọm
Nhăn nheo
Mới hôm qua thôi
Nào vương
Nào tướng
Nào tài tử
Nào giai nhân
Ngựa xe
Võng lọng
Mới hôm qua thôi
Nào lọc lừa
Nào thủ đoạn
Khoác lác
Huênh hoang
Mới hôm qua thôi
Nào galant
Nào qúy phái
Nói nói
Cười cười
Ghen tuông
Hờn giận
Họ ngồi đó
Không nói năng
Không nghe ngóng
Gục đầu
Ngửa cổ
Móm sọm
Nhăn nheo
Ngoài kia
Tuyết bay
Trắng xóa
Ngoài kia
Dòng sông
Mênh mông
Mênh mông…
Đỗ Hồng Ngọc
(Montréal, 1993).
Họ ngồi đó
Bên nhau
Đàn ông
Đàn bà
Không nhìn
Không nói
Họ ngồi đó
Gục đầu
Nín lặng
Ngửa cổ
Giật nhẹ tay chân
Có người
Trên chiếc xe lăn
Chạy vòng vòng
Có người
Trên chiếc xe lăn
Bất động
Họ ngồi đó
Hói đầu
Bạc trắng
Móm sọm
Nhăn nheo
Mới hôm qua thôi
Nào vương
Nào tướng
Nào tài tử
Nào giai nhân
Ngựa xe
Võng lọng
Mới hôm qua thôi
Nào lọc lừa
Nào thủ đoạn
Khoác lác
Huênh hoang
Mới hôm qua thôi
Nào galant
Nào qúy phái
Nói nói
Cười cười
Ghen tuông
Hờn giận
Họ ngồi đó
Không nói năng
Không nghe ngóng
Gục đầu
Ngửa cổ
Móm sọm
Nhăn nheo
Ngoài kia
Tuyết bay
Trắng xóa
Ngoài kia
Dòng sông
Mênh mông
Mênh mông…
Đỗ Hồng Ngọc
(Montréal, 1993).
KHI BỊ ONG CHÍCH
Cách Trị Hữu Hiệu Vết Ong (Vò vẽ) Chích
> Vân Hải ( Sưu Tầm )
Những ai làm việc trong vườn , cắt cỏ , tưới cây , đem thùng rác ra bên ngoài hoặc nấu ăn ngoài trời , hay làm bất cứ việc gì ngoài trời , cũng nên biết điều này . Tôi hy vọng các bạn không bị ong hay vò vẽ chích , trước khi có sẵn vài đồng pennies (xu) trong túi .
Vài tuần trước đây , tôi bị ong chích khi đang làm việc ngoài vườn . Cánh tay tôi xưng lên , tôi phải đến bác sĩ . Bệnh viện cho tôi kem bôi và thuốc trị dị ứng . Ngày hôm sau , chỗ xưng phồng to thêm , và tôi phải đến gặp bác sĩ quen . Cánh tay bị làm độc cần thuốc trụ sinh . Bác sĩ nói « Lần sau nếu ông bị ong chích nữa , thì nhớ để đồng xu (pennies) lên chỗ bị chích trong 15 phút » .
Buổi tối hôm đó , cháu gái tôi bị hai con ong chích . Tôi nhìn vết chích và thấy nó bắt đầu xưng lên . Thế là tôi lấy một đồng xu đặt lên tay cháu trong 15 phút . Sáng hôm sau , chẳng nhìn thấy vết chích nữa . Chúng tôi chỉ cho rằng cháu tôi không bị dị ứng thôi . Sau đó chính tôi lại bị ong chích nữa khi làm vườn , hai lần đều do con ong vò vẽ chích trên cánh tay trái . Tôi nghĩ rằng mình lại phải đến bác sĩ nữa thôi . Nhưng tôi lấy ngay một đồng xu đặt lên vết chích và đợi 15 phút . Sáng hôm sau , tôi không nhận ra nơi con vò vẽ đã chích tôi . Không bị đỏ lên cũng không bị xưng lên .
Nếu bạn chia sẻ kinh nghiệm này với mọi người để tránh trường hợp tương tự . Bạn nên có sẵn vài đồng xu trong túi hay ngay tầm tay .
Bác sĩ nói rằng « chất đồng trong đồng xu đã vô hiệu hoá nọc độc của ong » . Thật là hiệu quả . Xin bạn nhớ như thế và vui lòng chuyển tin này đến các thân hữu , các con và cháu của bạn .
Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014
CHÚA Ở ĐÂU ?
Vào một Chúa Nhật nọ, người ta thấy một người lạ mặt ngồi lại sau Thánh Lễ lâu giờ. Họ không nhớ đã gặp người này trước đây. Anh ta ngồi đó, nhìn chằm chằm vào một khung cửa kiếng màu. Một lúc sau, ông quản phụ trách việc đèn đóm cửa giả nhà thờ đến xin lỗi anh ta để đóng cửa vì đã hết giờ. Lúc rời nhà thờ, người lạ mặt hỏi:
“Chúa ở đâu?”
Ông quản bất ngờ trước câu hỏi này.
“Ý anh là sao?”
“Ý tôi là: Chúa ở đâu?” Người lạ mặt lặp lại câu hỏi.
“Chúa ở khắp mọi nơi. Cách riêng, anh đang đứng trong nhà thờ nơi có Nhà Tạm. Và chúng ta tin rằng Chúa hiện diện nơi đây.” Ông quản trả lời thế nhưng người lạ mặt không có ý hỏi về sự hiện diện của Chúa trong Nhà Tạm. Anh ta đang vật lộn với những vấn đề khác.
“Nhưng tại sao anh lại hỏi như thế?” ông quản hỏi anh.
Tên của người lạ mặt là Yumi. Sau khi xong trung học, mười lăm năm về trước, anh không đi Lễ thường xuyên nữa. Thời gian trôi qua, kiến thức đức tin của anh cũng mai một dần, không được cập nhật. Khi cuộc khủng bố ngày 11 tháng 9 năm 2001 xảy ra tại New York, anh tức giận với Chúa và chấm dứt việc đến nhà thờ hòan tòan. Anh đổ lỗi cho Chúa về cái chết của em họ mình khi Tòa Tháp Đôi sập xuống. Sự tức giận của anh lớn dần lên trong lòng, không chỉ đối với Chúa mà còn đối với con người nữa.
Nghe ông quản hỏi tại sao anh lại hỏi câu hỏi ấy, anh trả lời: “Hãy nói cho tôi biết tại sao tội ác xảy ra trên thế giới này. Tại sao ngay cả những người tin vào Chúa cũng làm những sự ác với tha nhân?”
“Đúng vậy, anh bạn à. Một số tín hữu đã làm hại người khác,” ông quản đáp.
“Nhưng tại sao họ tin Chúa mà vẫn làm như thế?” Yumi tiếp tục đặt vấn đề.
Lúc ấy vợ của ông quản xuất hiện ở cửa. Bà ấy đã đứng ở ngòai nãy giờ để chờ chồng cùng về nhà. Ông quản nói với Yumi:
“Tôi xin lỗi phải đi bây giờ. Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại và chia sẻ nhiều hơn.”
“Tôi cũng hi vọng là vậy, nhưng không sao. Chúc anh chị buổi tối tốt lành.”
“Cảm ơn anh. Chúc anh cũng thế nhé. À, đây là tờ hiệp thông trong giáo xứ. Anh có thể đem về dùng.”
“Xin cảm ơn!”
+++
Buổi tối hôm ấy, Yumi nghe thêm tin tức về chiến cuộc ở Trung Đông. Thêm nhiều người chết và bị thương. Anh lắc đầu buồn bã và tức giận, nhưng trên hết anh cảm thấy khó hiểu và bất lực. “Đủ rồi,” anh hét lên khi xem tin tức, “tại sao các người đối xử với nhau tệ hại như thế?”
Anh tắt ti-vi đi như thể không chịu nổi nữa. Lúc ấy anh chợt thấy tờ hiệp thông của giáo xứ trên bàn. Vì lý do nào đó, anh cầm lên và đọc lướt qua trang đầu tiên. Mắt anh bắt gặp một câu hỏi in đậm: “Tại sao Chúa không ở trong cơn gió bão hay trận động đất hay lửa mà lại ở trong cơn gió nhẹ hiu hiu?” Phía dưới câu hỏi là một bài đọc trích từ sách Các Vua quyển thứ nhất, chương 19, kể về chuyện ngôn sứ Ê-li-a đang chạy trốn khỏi cuộc lùng giết của hòang hậu I-de-ven. Ông tìm thấy một cái hang và núp ở đó. Một thiên sứ đến bảo ông hãy ra ngòai đứng trên núi trước nhan Đức Chúa vì Người sắp đi qua đây. Ê-li-a nghe tiếng gió bão ầm ầm xẻ núi non, đập vỡ đá, rồi đến một trận động đất, rồi đến lửa, nhưng Chúa không ở trong chúng. Cuối cùng xuất hiện một làn gió nhẹ hiu hiu. Thiên Chúa hiện diện trong đó. Chi tiết này làm cho Yumi dừng lại suy nghĩ. Anh nhớ đã nghe bài đọc này nhiều lần trước đây khi anh trẻ hơn, nhưng anh chưa bao giờ để ý đến chi tiết này. Dường như anh mới khám phá ra điều gì mới lạ.
Điện thọai di động trong túi áo khóac của anh đổ chuông. Một số điện thọai lạ đang gọi anh. Nhưng anh quyết định trả lời. Giọng nói từ đầu dây bên kia có vẻ rất tức giận:
“Nghe đây, từ giờ trở đi, đừng để tao thấy mặt mày nữa, hoặc là tao sẽ đập cho một trận. Tao thề với Chúa đấy. Hiểu chưa?”
Yumi cảm thấy sốc bởi giọng nói lạ kia. Anh trả lời: “Xin lỗi, ông là ai? Tôi nghĩ ông đang nói chuyện lầm người.”
Giọng nói bên kia ngừng lại. Yumi nghe ông ta “ồ” một tiếng rồi cúp máy mà không xin lỗi gì.
Lúc này Yumi chợt hiểu bài Kinh Thánh trong tờ hiệp thông của giáo xứ anh mới đọc. Câu trả lời cho câu hỏi in chữ đậm rất đơn giản: Chúa không ở trong gió bão hay động đất hay lửa vì Người không phải là một vị Chúa bạo lực. Chúa có thể làm tất cả mọi sự vì Người là Đấng Tòan Năng, nhưng Người luôn luôn chọn con đường dịu hiền và an lành bởi vì Người là Thiên Chúa của Tình Yêu (1Gioan 4:8). Cú điện thọai từ một người lầm số có thái độ hung hãn, thậm chí còn dùng cả danh Chúa cho hành động bạo lực của mình, đã giúp Yumi hiểu rõ hơn về các hành xử bạo lực của con người. Nguồn gốc của lọai hành xử này nằm ở sự hiểu sai hiểu lầm về Thiên Chúa. Khi người ta không hiểu rõ sự thật rằng Chúa tuyệt đối chống lại bạo lực, họ sẽ không từ khước sự dữ của bạo lực. Trường hợp tồi tệ nhất là tin rằng Chúa đồng ý với bạo lực vì trong trường hợp ấy người ta sẽ dùng danh Chúa mà gây hại cho tha nhân. Điều xấu nhất là cho rằng Chúa sẽ thưởng công cho các hành động bạo lực.
Với khám phá này, Yumi bật Ti-vi lên lại để xem tin tức thế giới. Thêm một cảnh tượng các ngôi nhà đang bị cháy rụi đi do mấy kẻ cuồng tín gây ra. Những gì đang xảy ra cho thấy rõ sự thật rằng họ đã hiểu sai về Chúa.
Lúc này là 11 giờ 15 phút đêm. Điện thọai di động của anh lại đổ chuông. Một số lạ nữa! Anh lưỡng lự không muốn trả lời. Một vài phút sau, số đó lại gọi anh. Dù ái ngại nhưng anh quyết định bắt máy.
“Chào Yumi, Minsa đây. Còn thức không?”
“Còn. Số mới của cậu à? Có chuyện gì không?”
“Ừa, tớ đổi số. Tớ mới nghe biết thằng bạn Stipud dạo này rất hay uống rượu say.”
“Sao vậy?” Yumi hỏi.
“Nó nói nó muốn tự trừng phạt mình vì đã xúc phạm đến bạn gái trước mặt một đám đông.” Minsa đáp.
Yumi nhận ra ngay rằng khi người ta không thấy Chúa luôn là Đấng bất bạo lực thì họ sẽ cho phép mình trở nên bạo lực, không chỉ đối với tha nhân mà còn đối với chính bản thân họ nữa. Bất cứ một dạng bạo lực nào cũng đều trái ngược với ý của Thiên Chúa thật. Đàng sau bạo lực là Satan. Nó tìm mọi cách để xui khiến con người dính dáng đến bạo lực, từ tư tưởng cho đến hành động, từ già đến trẻ, từ khỏe đến ốm. Nó tận dụng mọi hòan cảnh để cám dỗ người ta bạo lực với chính mình và với tha nhân.
“Minsa, cậu thấy đấy, trong trường hợp này Stipud đang sống bạo lực đến hai lần, trước hết là với bạn gái và bây giờ với chính bản thân nó. Đơn giản nó chỉ cần chân thành xin lỗi làm hòa với cô ấy và tiếp tục tiến lên trong cuộc sống. Tớ sẽ gọi điện cho nó ngày mai xem có giúp gì được không. Cảm ơn cậu cho tớ biết nhé Minsa!”
“Cảm ơn Yumi!”
Ngày nay, Yumi không còn tức giận Chúa nữa. Ngược lại, anh yêu Người hơn. Thỉnh thỏang anh thầm thì: “Tội nghiệp Chúa quá đi!” Anh đã khám phá ra một phương pháp cho mình và muốn chia sẻ nó với những ai có cùng nỗi trăn trở giống anh trước đây. Phương pháp đó là: thay vì hỏi “Chúa ở đâu?” thì nên trả lời cho đúng một câu hỏi sâu xa hơn “Chúa là ai?” Yumi dán lên tường tờ hiệp thông anh nhận từ người ông quản trong nhà thờ hôm bữa, rồi vẽ một mũi tên màu xanh chỉ hướng lên phía trên. Anh làm thế là vì: Ê-li-a nhận ra Thiên Chúa thật trong sự dịu hiền của Người. Nhưng sự thể hiện tốt nhất về Thiên Chúa được thể hiện nơi Thầy Giêsu chịu đóng đinh trên cây thập giá phía trên tờ hiệp thông. Là hình ảnh trung thực nhất của Thiên Chúa, Thầy Giêsu đã chống lại cám dỗ hành xử bạo lực dưới mọi hình thức và bằng mọi giá. Ai là môn đệ Thầy thì cũng phải chống lại cám dỗ này bằng mọi giá và dưới mọi hình thức.
Joseph Viet, O.Carm.
CON LỪA VỚI Ý NGHĨA CUỘC SỐNG
Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái giếng.
Lừa kêu la tội nghiệp hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì.
Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao thì cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả.
Ông nhờ vài người hàng xóm sang giúp mình.
Họ xúc đất và đổ vào giếng. Ngay từ đầu, lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng. Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt.
Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài.
P/s: Cuộc sống sẽ đổ rất nhiều thứ khó chịu lên người bạn.
Hãy xem mỗi vấn đề bạn gặp phải là một hòn đá để bạn bước lên cao hơn.
Chúng ta có thể thoát khỏi cái giếng sâu nhất chỉ đơn giản bằng cách đừng bao giờ đầu hàng.
(st)
Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014
DI CHÚC BẮC KỲ TỰ DO
ht. Cám ơn nhạc sĩ Tuấn Khanh về bài viết và những hình ảnh trong bài nhắc tôi thấy được cảnh mợ tôi bế tôi lên tầu há mồm năm ấy.
ht. (một "Bắc kỳ 9 nút")
Di chúc Bắc Kỳ tự do
Cho C. và những người bạn đất Bắc của tôi
Câu chuyện kỷ niệm 60 năm về hành trình đến miền Nam của hơn một triệu người trôi qua lặng lẽ. 20 tháng 7, 1954 trở thành lịch sử thế giới, nhưng chưa bao giờ đủ với những câu chuyện kể về số phận và suy nghĩ của riêng người Việt. Tôi chờ đọc một áng văn nào đó, nói về suy nghĩ của những người miền Nam khi nhìn thấy dòng người Bắc Kỳ này, khi họ đến đồng bằng, chảy về thành phố, nhưng không thấy. Tràn ngập những bài viết chỉ là nỗi nhớ tha hương, là ký ức và lòng kiêu hãnh của những người tìm tự do từ phía Bắc. Vì vậy, tôi muốn ghi ra chút ít ở đây, về cái nhìn của một người miền Nam, về cha mẹ, ông bà của bạn bè Bắc Kỳ, dù họ còn hay đã mất.
Hai tiếng “Bắc Kỳ” xuất hiện trên miệng trẻ con miền Nam, và cả của tôi, suốt một thời gian dài, chỉ là sự trêu chọc ban bè cùng lứa, vì một kiểu ngữ âm rất khác mình. “Bắc Kỳ” trong ký ức từng là một tâm cảm bị ám thị, thiếu thiện cảm hơn cả khi so sánh với “Ba Tàu”. Chỉ khi tạm đủ chữ trong đầu, biết thêm về đất nước này, hai chữ “Bắc Kỳ” trong tôi mới thật sự thay đổi. Có lẽ cũng giống như tôi, nhiều người miền Nam hời hợt kỳ thị đã tự làm cho mình bớt xấu hổ bằng cách lập ra những hạng mục khác như Bắc kỳ 9 nút (54), Bắc kỳ 2 nút (75)… để bày tỏ rõ hơn trong nhìn nhận.
Nhưng không đủ.
Phải mất đến hơn nửa đời người, tôi mới nhận ra rằng không hề có một giai cấp nào trong đồng bào miền Bắc của đất nước mình, mà chỉ có một cuộc sống không được chọn lựa nào đó đã phủ chụp lên từng miền, từng vùng đã ảnh hưởng cùng cực đến họ, tạo ra những điều khó tả nhưng vậy. Ở mọi miền, Nam hay Trung hay Bắc, người ta cũng đều có thể nhìn thấy kẻ vô lại trong giống nòi, nhưng sự khó khăn nhìn nhận luôn thường dành cho phía Bắc, như một ám chỉ về một vùng đất phải chịu sự khác biệt về chính trị trong nhiều năm, như đã ám toán mọi sinh lực sống bình thường của con người.
Tôi nhận ra điều đó, ở một ngày khi thấy chung quanh mình có rất nhiều bạn, kể cả thầy cô, là những người Bắc mà tôi tin cậy. Họ đại diện cho những người “Bắc kỳ” mạnh mẽ, vượt qua số phận và hoàn cảnh của mình để không bị đè bẹp, không hèn hạ hoặc chết, như F. Nietzsche đã viết “những gì không giết được chúng ta, sẽ làm chúng ta lớn mạnh hơn” (That which does not kill us makes us stronger).
60 năm của những người Bắc di cư vào Nam, cho tôi và thế hệ của mình được nhìn rõ họ hơn, nhắc tôi phải nói về một bản di chúc lớn, một bản di chúc vĩ đại mà hơn một triệu người từ bến tàu Hà Nội, Hải Phòng… mang đến cho cả đất nước. Bản di chúc cũng được lưu giữ trong mắt, trong lời nói của từng người Việt tha hương khắp thế giới: bản di chúc về tự do.
Cả miền Nam sau 1954 cần phải có một lời cám ơn văn chương Bắc Kỳ, âm nhạc Bắc Kỳ, báo chí Bắc Kỳ… đã góp tay dựng lên một nền văn hóa của cả đệ nhất và đệ nhị cộng hòa của miền Nam. Nền văn hóa ngắn ngủi nhưng đủ trường tồn và mạnh mẽ vượt qua một chướng ngại, tồn tại trong lòng người từ sau 1975 đến nay, ở Việt Nam và trên cả thế giới. Cùng với những người anh em từ vĩ tuyến 17 đến mũi Cà Mau, những người Bắc đó đã làm tất cả để bù đắp, để dựng xây… cho thỏa sức, việc họ phải rời bỏ rất xa quê nhà, thậm chí trơ trọi, chỉ để đổi lại hai chữ tự do.
Rất nhiều năm sau đó, con cháu của những người Bắc 54 cũng lớn lên ở miền Nam hay vượt đại dương đến nơi nào đó, không ít người trong họ vẫn âm thầm mang theo một bản di chúc có thể sống mãi đến nhiều thế hệ sau về tự do, và chọn lựa vì tự do. Trong một lần ở Mỹ, tôi nghe phát thanh viên của một đài radio người Việt bình luận về một nỗi nhớ quê nhà Hà Nội. Nhớ con đường quanh Hồ Gươm, nhớ con hẻm có bán canh bún nhỏ… Giọng Bắc của anh ta trầm buồn như mới ngày hôm qua còn nhìn thấy những thứ đó, trong khi tôi biết rõ anh chưa về Việt Nam một ngày nào, kể từ tháng 4/1975. Sau lần phát thanh đó, gặp anh, tôi trêu là sao anh nói cứ như là cứ vừa ở Việt Nam về. Đột nhiên giọng anh trầm lại “Phải cố gắng nhớ dù chỉ là tưởng tượng lại. Phải nhớ như nhớ lời của ông bà mình xua mình xuống tàu, trối dặn mình phải sống với tự do”. Tim tôi như thoáng ngừng đập trong tíc tắc. Dòng người mờ ảo trong những cuốn phim tài liệu trắng đen về số phận Việt Nam chia cắt ập về. Tôi cũng nhận ra rằng bản di chúc tự do đó, không phải những người Bắc Kỳ chia cho nhau, mà còn chia lại cho tôi, cho bạn, cho cả dân tộc này. Từng người chúng ta đã được nhận. Chọn lựa mình hôm nay khốn nạn hay tử tế, là do mình đã không chịu nhìn thấy di sản của cha ông gửi lại, qua bản di chúc không thành văn này.
Tôi nhìn thấy người bạn trẻ của tôi, con một người Bắc di cư, nay sống ở Biên Hòa. Anh đưa lên facebook một tấm ảnh kỷ niệm 60 năm người Bắc xuống tàu vào Nam. Khi bên ngoài người ta nói về những điều lớn lao như hiệp định Genève và các chính quyền, thì cũng có một dòng người không nhỏ đưa lại những hình ảnh thuộc về con người như vậy. Có những tấm ảnh khiến mình phải lặng đi khi thấy cụ già bước gấp vào Nam, hành lý trên tay quý nhất chỉ là tấm hình Đức Mẹ. Người bạn trẻ của tôi đưa lên tấm ảnh người ta chen chúc chia tay nhau ở một bến tàu. Khó mà biết được ông bà hay cha mẹ của anh đã có mặt ở đó hay không, trong những chấm li ti như cát bụi. Bản thân người bạn trẻ đó thì giờ cũng là phần li ti trong hàng triệu người Bắc 54 đã lớn lên, đã thành đạt ở miền Nam này hôm nay.
Và tôi nhận ra rằng, bản di chúc tự do đó cũng vẫn đang âm thầm trong anh, như bao phần li ti khác đang trỗi lên, trên đất nước này.
TUẤN KHANH (ns)
NGUỒN : (tại đây)
Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014
MẾN TẶNG NGUYỄN NGỌC THANH MAI
ht. Chào Nguyễn Ngọc Thanh Mai,
nhiều lần thấy Thanh Mai trên Nhận xét blog ht., mình hình dung ra Thanh Mai là một người có tâm hồn sâu sắc, một tư cách đáng phục, một nhà mô phạm đáng kính, lại là một người yêu nghệ thuật, thích âm nhạc.
Ht. đăng youtube dễ thương này lên để tặng Bạn đấy.
Cám ơn Thanh Mai đã can đảm chiến đấu với sự dữ dùm mình.
ht.
Bé VŨ ĐÌNH TRI GIAO HÁT YOU RAISE ME UP :
"You Raise Me Up"
When I am down and, oh my soul, so weary;
When troubles come and my heart burdened be;
Then, I am still and wait here in the silence,
Until you come and sit awhile with me.
You raise me up, so I can stand on mountains;
You raise me up, to walk on stormy seas;
I am strong, when I am on your shoulders;
You raise me up... To more than I can be.
You raise me up, so I can stand on mountains;
You raise me up, to walk on stormy seas;
I am strong, when I am on your shoulders;
You raise me up... To more than I can be.
There is no life - no life without its hunger;
Each restless heart beats so imperfectly;
But when you come and I am filled with wonder,
Sometimes, I think I glimpse eternity.
You raise me up, so I can stand on mountains;
You raise me up, to walk on stormy seas;
I am strong, when I am on your shoulders;
You raise me up... To more than I can be.
You raise me up, so I can stand on mountains;
You raise me up, to walk on stormy seas;
I am strong, when I am on your shoulders;
You raise me up... To more than I can be.
You raise me up... To more than I can be.
Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014
BÀI PHÁT BIỂU LÀM RƠI LỆ
Từ trái sang: An, Thảo, bà Dinh, Nga – vợ và ba cô con gái của thầy giáo Đinh Đăng Định |
Trưởng nữ nhà giáo Đinh Đăng Định: Bố tôi yêu nước, không thể là chống nhà nước
VRNs (08.07.2014) – Sài Gòn – Ngày 11.07 tới đây là giáp 100 ngày thầy giáo Phêrô Đinh Đăng Định từ trần, do đó, hôm nay, gia đình cùng những người yêu mến ông đã tổ chức một lễ giỗ để cầu nguyện cho ông và cám ơn mọi người.
Cuối lễ, cô Đinh Phương Thảo, trưởng nữ của nhà giáo Đinh Đăng Định đã đọc một bài chia sẻ để cám ơn mọi người và nhất là minh định lại vị trí của bố cô trong xã hội Việt Nam.
Đinh Phương Thảo
Con chào quý cha, quý thầy nhà thờ DCCT, con chào quý ông bà, cô bác, anh chị em và các bạn của con có mặt nơi đây.
Con xin phép thay mặt mẹ và 2 em của con, cảm ơn tình cảm của quý cha, quý thầy, quý ông bà, cô bác, anh chị em và các bạn dành cho bố con và gia đình con.
Thưa mọi người,Bố con là một thầy giáo nhưngcũng chỉ là một công dân bình thường như bao người khác.Nếu trong vũng bùn nhơ nhuốc của chế độ này, ông cũng vui vẻ chịu phục tùng, chịu chấp nhận số phận một ông giáovà dùng kiến thức học hành của mình để luồn cúi, để chạy chọt thì có thể đã thăng quan tiến chức trong ngành giáo dục tỉnh Đắk Nông; và nếu ông dùng kiến thức giáo viên dạy hóa cấp 3 của mình để chịu khó dạy thêm chạy sô 1 ngày mấy ca thì có lẽ cuộc sống kinh tế của gia đình con đã không phải rơi vào những tháng ngày lao đao vất vả.
Nhưng không, ông không hề làm như vậy. Trước khi bị bắt, bố con là chủ tịch Công Đoàn Trường THPT Lê Quý Đôn, và là ủy viên ban chấp hành công đoàn ngành GD tỉnh Đắk Nông. Trong nhiều cuộc họp công đoàn, ông yêu cầu công đoàn ngành GD lên tiếng,cứu hai nữ sinh (Thúy và Hằng) ở Hà Giang là nạn nhân bị giới quan chức Hà Giang(cầm đầu là cựu CT tỉnh Nguyễn Trường Tô) cưỡng dâm thành phạm nhân đang ở trong nhà giam, ra khỏi nhà giam. Làm thế là góp phần xây dựng môi trường GD thân thiện.
Ông yêu cầu công đoàn ngành GDlên tiếng về dự án Bô-Xít Đắk Nông, kêu gọi giáo chức Đắk Nông ký vào Kiến Nghị đang phát trên mạng truyền thông hợp pháp.
Ông bày tỏ tinh thần dân chủ, đa nguyên đa đảng.
Chỉ có thế thôi, mọi người ạ. Những việc bố con làm nhỏ bé lắm. Ông chỉ sống đúng với đạo làm người, đạo làm thầy thôi. Vì ông không thể dạy học trò những điều dối trá được. Ấy vậy mà ông bị công an tỉnh Đắk Nông khủng bố, bắt bỏ tù. Đau đớn thay, ở xã hội này, tất cả những người yêu nước, muốn xây dựng một đất nước dân chủ, đều bị chính quyền quy cho một tội danh thật nực cười là “Chống phá nhà nước”!
Càng độc ác, dã man hơn khi ở trong tù bố con liên tiếp bị nôn ra máu, bị đi cầu ra máu, bị đau bụng – những dấu hiệu ban đầucủa chứng đau bao tử nhưng không hề được trại giam cho khám chữa bệnh kịp thời.
Mỗi khi ông đau quằn quại, trại giam chỉ cho ông đến phòng y tế- gọi là phòng y tế cho oai, chứ đúng ra nó là một phòng tù biệt lập, tù nhân nằm đó một mình và được các y sỹ của trại giam chích cho một liều thuốc không rõ nguồn gốc có tác dụng giảm đau. Cứ như thế, ngày này qua tháng nọ, bệnh tình của bố con ngày một nặng hơn, và đến khi trại giam cho bố con đi khám ở bệnh viện thì ông đã có khối u to bằng trái xoài trong bao tử của mình rồi!
Và càng bất nhẫn hơn khi mà mọi thông tin về bệnh tình của bố con không được phía trại giam bạch hóa. Trại giam nhưng thực chất là bộ Công An hay một thế lực vô hình nào đó đã gây áp lực với bệnh viện trong việc chữa trị cũng như cung cấp thông tin bệnh tình của bố con. Họ coi bệnh án của bố con như một tài liệu tuyệt mật. Như một món hàng để trao đổi với quốc tế văn minh.
Thưa mọi người, việc bố con được nằm trong nhà hài cốt này, có lẽ đúng là cái duyên của bố con với Chúa. Những ngày bố con nằm ở nhà, trong cơn đau đớn nhất, ông luôn cầu đến Chúa. Lúc ấy, ông chưa phải là con cái của Người, nhưng cứ mỗi lần đau, ông nói: “Ôi Chúa ơi, xin Người hãy chữa lành bệnh cho con. Nếu Người không thể chữa lành bệnh , thì xin Người hãy cho con được đi theo hầu hạ Người.” Và ông luôn dặn chị em con nhờ các cha trong nhà thờ DCCT ban tên Thánh cho ông. Hình như Chúa thương xót, không muốn bố con phải gánh chịu nỗi đau thể xác nữa, nên sau khi thu nhận bố con làm con cái của Chúa thì đêm 03/04, Chúa đã gọi bố con về với Ngài.
Bố con lúc sống đau đớn bao nhiều thì lúc rời cõi tạm, ông nhẹ nhàng thanh thản bấy nhiêu.
Cha Giám tỉnh DCCT chụp hình với gia đình và thân hữu của thầy giáo Đinh Đăng Định
Cha Giám tỉnh DCCT chụp hình với gia đình và thân hữu của thầy giáo Đinh Đăng Định
Trong lễ liệm, lần đầu tiên con đã được nghe những ca từ này: “Từ vực sâu u tối, con cầu xin chúa chúa ơi! Từ vực sâu thương đau con đợi trông chúa nhậm lời.”chẳng hiểu sao mẹ con và 3 chị em con cứ khóc mãi. Đúng là lúc ấy chúng con đang đứng dưới vực sâu thật sự. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho sự ra đi của bố, nhưng chúng con vẫn đau vô cùng.
Thưa quý cha, quý thầy, thưa tất cả mọi người. Thấm thoắt đã 100 ngày bố con rời cõi tạm để đến với Chúa. Gia đình con vô cùng xúc động khi hôm nay mọi người tụ họp nơi phòng hài cốt của nhà thờ DCCT, cùng với gia đình con hiệp dâng lời cầu nguyện cho bố con.
Những đau khổ mà bố con cũng như các TNLT khác đã phải trải qua trong chốn lao tù, thì trong một buổi hôm nay không thể kể xiết. Nỗi đau khổ của riêng gia đình con cũng như những gia đình có thân nhân đi tù vì chống lại Cộng Sản độc tài cũng không thể kể xiết trong một buổi hôm nay.Chúng con lại trở về với nhịp sống thường ngày mặc dù nỗi mất mát vẫn còn đó. Con tiếp tục làm việc. Hai em con tiếp tục đi học. Mẹ con trở về quê nhà tiếp tục cầu nguyện cho bố. Chúng con sẽ cố gắng sống thật tốt, tốt hơn cả khi bố còn sống để cho những kẻ từng hãm hại bố con trước đây thấy rằng họ không thể diệt được lẽ phải. Thiện ắt thắng tà.
Thưa quý ân nhân, trên con đường chúng con đang đi, chúng con đã mất nhiều người bạn thân vì không cùng quan điểm; nhưng ngược lại chúng con lại có được biết bao nhiêu người bạn mới, tốt và luôn quan tâm đến bố con cũng như gia đình con. Con xin gửi lời tri ân đến quý ân nhân, quý cơ quan đoàn thể, các tổ chức xã hội đã đồng hành cùng bố con và gia đình con thời gian qua.
Những gì bố con đã nói và làm chỉ minh chứng về lòng yêu nước, tinh thần trách nhiệm của con dân Việt với đất nước; trách nhiệm của một nhà giáo với học sinh, của bậc phụ huynh với con cái. Nhất quyết không thể coi là chống đối nhà nước được.
Con muốn thay mặt người cha đã khuất của mình để lặp lại một điều mà ông đã từng viết:
Yêu nước không có độc quyền;
Tự do ngôn luận là giá trị căn bản của nhân loại.
Độc tài hết thời rồi.
Con chân thành cảm ơn tất cả mọi người.
Đinh Phương Thảo
Nguồn : http://www.chuacuuthe.com/2014/07/truong-nu-nha-giao-dinh-dang-dinh-bo-toi-yeu-nuoc-khong-the-la-chong-nha-nuoc/
Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014
YOU RAISE ME UP
Lòng chùng chân mỏi, nhiều phen tâm tư con nặng đau
Chuyện đời rắc rối làm trái tim non âu sầu
Buồn thương chôn dấu, không mong chi được xoa dịu
Chừ đến khi nao Chúa đến bên trao niềm yêu.
Ngài nâng cao nhé, cho con đứng trên triền núi chập chùng
Ngài đỡ nâng con băng qua bão giông đại dương
Thật mạnh mẽ, khi con ung dung ở vai Chúa
Bệ đỡ yêu thương cánh én vút xa ngàn phương.
Còn hoài khao khát, trần gian đâu cho ai thỏa thuê
Chừng nào bình yên ? Vì trái tim luôn bộn bề
Vừa khi Chúa đến, bỡ ngỡ xen những ê chề
Dù có đôi khi thấp thoáng hương hoa trời quê.
Ngài nâng cao nhé cho con đứng trên triền núi chập chùng
Ngài đỡ nâng con băng qua bão giông đại dương
Thật mạnh mẽ, khi con ung dung ở vai Chúa
Bệ đỡ yêu thương cánh én vút xa ngàn phương.
Hải Triều
YOUTUBE : (tại đây)
FB.ThanhCaVinhCuu/YOU RAISE ME UP
Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014
NGỐ LÊN TỈNH
Hai ngố vui quá .
Vượt lên chính mình ( nói cho nó oai ý mà ) hai ngố đã làm một chuyến từ quê ra tỉnh .
Để có chuyến đi để đời này hai ngố đã phải lên kế hoạch ,suy nghĩ nhiều ngày ,thăm dò thời tiết ......!!!!!!
Thật ra ,điều hai ngố trăn trở nó rất bình thường và đơn giản nếu rơi vào bất cứ ai .nhưng với hai ngố là cả một vấn đề vì ........hai ngố đều rất ngố à không có người hơi ngố thôi nhờ thế mới dắt được ngố kia .
Bàn tính lên kế hoạch ,rồi triển khai ( hehehe ) nói cho nó oai ( hahaha )
Chuyện gì tới nó sẽ tới ,ơn Chúa thương mà cũng nhờ người hơi hơi ngố còn suy nghĩ được mà lo toan mọi sự ,( từ việc xe cộ đến hành trang lên đường đều nhờ vào người hơi hơi ngố lo toan tất tần tật )
Hành trang gọi là thế ,nhưng cũng chỉ là 2 bịch chôm chôm và mấy quả sầu chung hihihi gọi là quà quê ( cám ơn người hơi hơi ngố đã lo cho )
Khi đến nơi ,đúng hẹn đã có Chị ra đón ,vui quá thích quá ,cuộc hội ngộ đầy cảm xúc và yêu thương ,
Xin được kể ra vài điều thú vị mà ngố nhận thấy lạ ( này nhé vào nhà xí luôn là hai người ,minh và một người nữa giống mình ,mình làm gì nó làm đấy ,đây là cách làm cho mình khỏi buồn vì có người đồng hành chăng !!!???)
Còn nữa ở trên cao nhà luôn đóng cửa nhưng lúc nào cũng mát ,có khi phát rét ,tìm quạt máy giảm tốc mà không thấy đâu Chị chủ nhà hiểu ý với tay lên cao khỏi đầu một tí là ok !!!???
Cuộc vui nào cũng có hồi kết thúc ,ôi không kể hết được bùi ngùi lắm ..........#
Lại nói đến chuyển vế .
Khi đi người hơi hơi ngố có nói ,đi vầy nhưng lúc về yên trí rồi không phải lo nữa .
Ôi không ,đủ mọi loại từ sách đọc sách hát ,đến những món đồ từ đất thánh cũng được ưu ái đem chia sẻ .
Chưa hết ,những bọc quần áo những chai nước mắm ,2 thùng sữa ,cùng nhiều thứ và mỗi ngố có thêm cái giỏ mới .
Bao nhiêu ưu ái các Bác các Chị dành cho ,hai ngố xin nhận hết ....hihihi
HAI NGỐ xin cám ơn.
Hai ngố cũng không quên cám ơn các Anh Chị thành viên trong gia đình đã cho hai ngố những tình cảm ấm áp và những bữa ăn ngon.
Hai ngố xin cám ơn,
Xin Chúa chúc lành cho chúng con
HAI NGỐ
Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014
QUÀ ĐẤT THÁNH
Mr. Đông hành hương Đất Thánh đúng vào dịp này (25.5.2014) |
Ht. Hôm qua ghé nhà thăm Đông Phượng xem Phượng ốm ra sao mà không đi họp được. Ra là bệnh Thần kinh tọa. Hỏi thăm qua loa bệnh tình tí rồi ai nấy xúm vào nghe bác Đông thuyết trình và cho xem album về cuộc hành hương Đất Thánh của bác ấy tháng trước. Hào hứng vô cùng bởi phái đòan này đi hành hương nhằm đúng thời gian Đức Thánh Cha Phanxicô cũng có mặt tại Bếtlehem để đưa ra lời kêu gọi hai ông : tổng thống Palestine Mahmoud Abbas và Israel Simon Perezkia cùng đến Vatican cầu nguyện chung với ngài, nên có Thánh lễ do Đức Thánh Cha chủ tế, và dĩ nhiên có ....Đông ta tham dự, chụp ảnh, mang về khoe vợ con và bạn .
Sau đây là quà bộn bề người từ Đất Thánh mang về tặng . Xin cảm ơn những món quà quý hóa này của bạn.
Đá từ núi đồi sa mạc Israel. |
Ảnh chụp tác phẩm Chúa cầu nguyện trong vườn cây Dầu |
Nước thánh, dầu thánh, đất thánh, sỏi thánh có mùi thơm dễ chịu như mùi ...xí muội. |
BÁNH TÔM
Bánh Tôm |
Ht. Hôm qua nổi hứng, bật bếp làm bánh Tôm.
Bánh Tôm làm rất dễ, tuy hơi mất công ở công đọan thái sợi khoai lang.
Sau đó thì chịu khó đứng bếp hơi lâu.
Nhớ ngày xưa nhà đun bếp củi bếp than, nấu nướng cứ bắc ghế ngồi chả mỏi chân. Bây giờ văn minh, xài bếp gas, cứ phải đứng. Mỏi chân quá !
Rán gần xong mới nhớ chụp ảnh. Khoai thái sợi trộn bột mì số 8, bột nghệ, ít nước . Mỗi muỗng bột khoai, đặt lên trên vài con tôm thẻ, cho vào chảo. |
Rán bánh Tôm |
Xong rồi đấy! |
Rau sống rửa sạch |
Nước mắm chua ngọt cay, hơi nhạt để có thể húp. |
Ăn thử một miếng nào ! |
Còn thừa khoai thì làm món khoai tẩm đường. Bao giờ món phụ này cũng hết trước vì ít, vả lại cũng ngon ra phết ! |
Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014
SA MẠC NỞ HOA
ht. Từ ....đó, nhiều khi tôi có cảm tưởng hồn tôi là một bãi sa mạc hoang vu, cát và đá, núi và vực. Một hôm, nhen nhúm từ đâu, theo làn gió thỏang, một cánh hoa vàng rơi nhẹ vào lòng. Hai tay tôi nâng niu nó, bé nhỏ và lạ lùng, đơn sơ và độc nhất. Tôi quyết giữ lấy làm của riêng, ép vào trang vở trắng. Mơ ngày mai, phép lạ của Chúa sẽ biến trang vở nở đầy hoa xinh.....
Lạy Chúa, thấp hèn nhỏ bé con đây, dám xin Chúa thương đôi khi ban niềm an ủi cho con được niềm vui tỏ tường giữa cuộc đời vui thì li ti như hoa cỏ, buồn cứ mênh mang như sa mạc.....
Và khi ấy, con sẽ hát vang lời Thánh ca mùa Vọng : " Vui lên anh em, hãy vui trong Chúa Trời, cố sao cho cuộc đời thắm một niềm vui".
Ảnh: Guy Tal
NGẮM ĐÁ
ht. Cuộc sống giờ đây như ta đi trên bãi đá. Nhặt một viên đá lên, ngắm nhìn, nâng niu hay ném bỏ. Quẳng xuống đất hay quăng vào ai đó. Lạy Chúa, con dâng lời hối lỗi, xin Chúa tha thứ, có những lần con đã cầm đá ném vào anh chị em con.
Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh, Chúa đã sống trọn vẹn cuộc Vượt Qua của Chúa, xin cho con biết sống cuộc “vượt qua” mỗi ngày trong đời con:
Vượt qua sự nhỏ mọn và ích kỷ.
Vượt qua những đam mê đang kéo ghì con xuống.
Vượt qua nỗi sợ khổ đau và nhọc nhằn của thân xác.
Vượt qua đêm tăm tối cô đơn trong đời sống thiêng liêng.
Vượt qua những khắc khoải của niềm tin.
Vượt qua những thành kiến con có về người khác…
Chính vì Chúa đã phục sinh, xin ban cho con sức mạnh và ơn can đảm để “vượt qua”, dù phải chịu mất mát và thua thiệt.
Ước gì con biết noi gương Chúa Giêsu Phục Sinh, luôn gieo rắc khắp nơi bình an và hy vọng, tin tưởng và niềm vui. Amen
(Tổng hợp từ R. Veritas)
Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014
LẠI CƯỜI VUI
Mới làm quen với bài tập làm văn miêu tả, những bài văn của học sinh lớp 2 khiến cho nhiều người không nhịn nổi cười.
Đề: Tả ông nội
Nhà em có nuôi một ông nội, ông nội suốt ngày chẳng làm gì cả chỉ trùm chăn ngủ, đến bữa ăn ông ló đầu ra hỏi: Cơm chín chưa bây?
Đề: Miêu tả về bố
Bố em có một hàm răng vàng, hàm răng vàng luôn chỉ bảo em những điều hay lẽ phải.
Đề: Tả cây chuối
Nhà em có cây chuối rất to, chiều nào em cũng leo lên cây chuối ngồi hóng mát. Khi em leo lên, cành chuối rung rinh.
Đề: Tả người thầy em yêu quý nhất
Thấm thoắt đã ba mùa hoa ban nở, thầy giáo phải tạm biệt chúng em để về xuôi. Cả làng cả bản đứng tiễn thầy vô cùng ngậm ngùi. Riêng em đứng nhìn theo thầy cho đến khi thầy xa dần, xa dần, đến khi nhỏ bằng con chó em mới quay lại bản.
Đề: Tả anh bộ đội
Anh bộ đội cao khoảng 1,20 m, súng AK dài 1m rưỡi.
Đề: Tả buổi chào cờ đầu tuần
Sáng thứ hai tuần nào cũng vậy, trường em lại tổ chức chào cờ. Đầu tiên là thầy hiệu phó phụ trách lao động lên mắng mỏ một tí. Sau đó đến lượt thầy hiệu trưởng lên mắng. Khi thầy hiệu trưởng mắng, cái cục ở cổ thầy cứ chạy đi, chạy lại.
Đề: Tả cây bàng
Ở cạnh nhà em cách một quán phở có một cây bàng. Cây bàng đã sống trên 10 năm nên nó đã già và nó đã biến thành cây đa.
Đề: Em hãy tả một con vật mà em yêu thích nhất
Nhà em có một con chim chích bông, nó nhỏ và xinh, lông nó màu vàng óng, em thấy nó không ngừng nhảy và mổ mồi. Em rất yêu con gà của ông em.
Đề: Tả con trâu (của một học sinh thành phố)
Nhà em có nuôi một con trâu. Nó đáng yêu lắm. Hàng ngày, mẹ xích nó ở góc hiên. Trên cổ nó có đeo một cái nơ màu hồng thật xinh xắn. Nó ăn rất ít cơm. Nó có khuôn mặt trái xoan thanh tú.
Đề: Tả một buổi học
Tùng tùng tùng, tiếng trống vang lên báo hiệu đã đến giờ vào lớp. Không còn cảnh nô nghịch, chạy nhảy nhốn nháo nữa. Các bạn, ai ai vào vị trí của người đó. Sách vở để ngay ngắn trên bàn. Cô giáo bước vào lớp. Học sinh đứng dậy chào cô. Cô mặc chiếc áo dài hoa rất đẹp. Tóc cô thẳng mượt thả đến ngang lưng. Cô đặt chiếc cặp đen lên bàn và cất tiếng dịu dàng: "Hôm nay có ai đóng tiền không?"
Đề: Tả con lợn nhà em
Con lợn nhà em đầu tròn như quả bóng da, người nó hình cái hộp các-tông còn cái đuôi thì giống cái chân chống xe máy!
Đề: Tả đêm giao thừa
Em bước ra sân để chuẩn bị thắp hương giao thừa. ánh trăng tròn vằng vặc soi rõ khu tập thể, làm những chiếc lá sáng lên loang loáng…
Đề: Tả con gà trống nhà em
Chú trống choai nhà em lớn nhanh như thổi, càng lớn chú càng giống gà mái...
(Bài viết chưa được kiểm chứng về độ chính xác của thông tin)
Nguồn : (tại đây)
QUYỀN
Ảnh Google Image |
Chẳng lẽ cùng là con người được Thượng Đế tạo dựng, ban tặng trí khôn, trí hiểu, chúng ta cản nhau quyền phát biểu ư ? Như thế thật bất công, trừ khi chúng ta chửi bậy, chửi đổng.
Ai đó sử dụng hai mẫu tự tắt Đ.M. (có nghĩa chửi bậy) để bảo là "nói tiếng Đan Mạch".Tôi nhớ có người đã đề nghị chúng ta không nên dùng chữ như thế vì là xúc phạm đến người Đan Mạch. Tôi cho rằng đề nghị đó đúng, vì chửi bậy, cách này cách khác, là thói xấu, dơ miệng. Ấy là không kể tới lời nói vu khống, làm chứng gian, tội rành rành với Trời với người.
Còn chửi đổng là hèn.
Thế thôi, còn thì ai nấy cứ việc phát biểu. Ai thích gì thì cứ nói, tuy nhiên, mình phải luôn nhớ lời sách vở, người xưa dạy qua biết bao nhiêu câu Châm ngôn quý báu về Lời Nói. Mục này (tại đây), cho tôi răn tôi, không tặng Bạn. Tôi ngại Bạn đã từng đọc, từng nghe và chúng chỉ trượt qua, như lời Bạn đã nói :
"Hanh dong cua ban, nhung con nguoi ban giao du, giai thich con nguoi va tinh cach cua ban, chu khong phai la nhung bai viet that hay, duoc copy tu nhung suy tu cua nguoi khac, nhung bai viet do toi da tung doc va cung da tung nghe nhieu trong cuoc doi roi, no chi truot qua thoi, chu khong de lai dau an, tru phi chinh ban va toi da tung trai nghem qua chinh cuoc song cua ban than minh. "Loi noi lung lay, guong bay moi loi cuon va moi lam cho nguoi khac TIN ban" Hay HANH DONG de chung minh con nguoi cua minh chu khong phai noi cho nhieu , viet cho hay ma chang lam gi ca.
Một khi thích mới sưu tầm, từng trải nghiệm mới thấm thía. Vui thì giữ, chán thì bỏ. Bạn ơi, tôi không tốt sẵn như bạn, tôi phải sưu tầm để tự răn tôi. Tôi vẫn cố gắng hành động, cố gắng làm mỗi ngày đấy chứ, chỉ tại tôi yếu đuối, hay lỗi lầm thôi, Bạn hãy bằng lòng để cho tôi mượn những bài viết hay, những suy tư của người khác, v.v. để học hỏi và để sống tốt hơn chứ ? Cám ơn Bạn. "Cố gắng sống tốt hơn" là quyền chính đáng của bất cứ ai Bạn ạ.
PHÓNG CHIẾU
Có một quan sát thế này: Khi ta sống trong tội lỗi, mình thường cảm thấy dễ dàng có khuynh hướng xét đoán người khác hơn và khó nhìn thấy những điều tốt đẹp nơi tha nhân hơn. Tại sao? Có lẽ một trong những từ đơn giản được tâm lý học ngày nay thường dùng để giải thích khuynh hướng này là: “phóng chiếu”. Hầu như lúc nào trong ta cũng tồn tại một khuynh hướng phóng chiếu lên người khác những gì đang diễn ra bên trong mình. Nhưng tại sao ta lại làm thế? Bởi vì, sâu xa trong tiềm thức hoặc vô thức, ta muốn bảo vệ chính mình. Bảo vệ mình bằng cách nào? Bằng cách tấn công người khác. Và, ta thường hay biện hộ cho việc làm này nhân danh một “thiện chí hay thiện ý” nào đó. Đáng buồn nhưng rất có thật! Ví dụ, khi trong ta tồn tại một nỗi sợ hãi sẽ bị người khác phát hiện ra mình và đoán xét mình, ta thường có khuynh hướng tưởng tượng ra điều gì đó về tha nhân trong đầu, rồi sau đó thể hiện nó ra ngoài bằng lời nói hoặc hành động. Rất khó thấy nhưng vô cùng tai hại!
Bạn có nghĩ rằng những kẻ kết án người phụ nữ tội nghiệp trong Tin Mừng hôm nay cũng có vấn đề này không? Rất có thể ! Họ muốn giết chết chị, và đồng thời cũng muốn gài bẫy và tiêu diệt Đức Giêsu, nhân danh hạnh phúc của xã hội. Chúng ta biết phần còn lại của câu chuyện diễn ra như thế nào! Nhưng điều quan trọng hơn cho tôi và bạn là: câu chuyện này được viết lại cho chính chúng ta để nhờ đó ta suy ngẫm cho cuộc đời hiện tại của mình. Chúng ta hãy cầu nguyện cho mình biết hết sức cẩn thận trong việc đánh giá tha nhân, cho mình biết cách thanh tẩy tâm hồn để trở nên giống Chúa Giêsu: chan chứa yêu thương, cảm thông, dịu dàng, tha thứ và nhân hậu.
Joseph Viet, O.Carm.
(trích "Ném đá", Nguồn : (tại đây)
IM LẶNG CÓ THẬT LÀ VÀNG ?
ht. Mến tặng Thanh Mai Nguyen Ngoc bài sưu tầm này :
Tục ngữ Việt Nam có câu "im lặng là vàng", "một điều nhịn, chín điều lành" hay "dĩ hòa vi quý". Bản chất của những lời răn này là dạy con người ta tiết chế cảm xúc, biết hành xử vừa phải, đúng mực, đúng lúc, đúng chỗ, đúng đối tượng. Đáng tiếc thay, "một bộ phận không nhỏ" trong chúng ta đang vận dụng lời răn này một cách sai lệch. Đó là sự im lặng tuyệt đối trước sự thật, im lặng nhu nhược trước cái ác hay im lặng nhẫn nhục trước bất công.
Phải chăng, ban đầu thói quen này xuất phát từ sự cả nể, tâm lí xuê xoa, ngại va chạm? Phải chăng, đâu đó không ít trong chúng ta quan niệm rằng "nói ra chẳng phải đầu cũng phải tai" trong khi "chẳng được lợi lộc gì"? Để rồi vì thế, lựa chọn im lặng được đưa ra để khỏi mất lòng ai, tránh mâu thuẫn, thù oán.
Phải chăng đó là biểu hiện của sự bất lực hay một tâm thế phản ứng tiêu cực với cái sai, nơi mà người ta lựa chọn im lặng thay vì hùa theo nó. Liệu ta có thể hài lòng khi lựa chọn im lặng trước khuyết điểm của đồng nghiệp và tự nhủ chỉ cần ta không tung hô họ đã là đủ. Liệu có lúc nào trong chúng ta cùng tự nhủ "mình nhường để người khác nói", để rồi cứ im lặng chờ đợi trong… im lặng? Có lúc nào đó chúng ta tự biện hộ cho việc im lặng của bản thân mình như một sự "hy sinh thầm lặng" cho sự bình yên của chính bản thân và gia đình chúng ta?
Hãy cứ dành thời gian lắng nghe câu chuyện từ những bàn nhậu, quán cà phê hay quán trà chanh "chém gió" bên vỉa hè, tôi tin chúng ta sẽ được nghe thôi thì cơ man là những bất công, bất bình, phản biện được người ta lôi ra với bạn hữu. Người ta hăng say, hằn học, hậm hực, day dứt, chì chiết, mỉa mai một ai đó, một quyết định sai nào đó đã được đưa ra ở cơ quan mình dù cho khi quyết định ấy được đưa ra, họ hoàn toàn im lặng, họ giơ tay biểu quyết và thực tế, họ là một phần của quyết định đó.
Đã đến lúc chúng ta cần phải đối diện với sự thật rằng, im lặng trước cái sai này chính là mầm mống nuôi dưỡng cho sự xuất hiện của những cái sai khác. Đã đến lúc chúng ta không thể trốn tránh được thực tế nghiệt ngã rằng im lặng có thể cho ta sự yên ổn tạm thời, nhưng dần dần nó sẽ xói mòi lương tâm, làm thui chột ý chí phản biện, tinh thần hướng thiện, sức mạnh đấu tranh cho cái đúng của không chỉ bản thân ta mà cả của những người quanh ta. Sự yên ổn ấy, đáng tiếc thay chắc chắn sẽ không kéo dài lâu. Nó sẽ mau chóng qua đi và trả lại cho ta những mất mát, tổn thương với cấp số nhân so với chút yên bình giả tạo.
Hãy bắt đầu phá vỡ thói quen im lặng bằng những lời nói, việc làm cụ thể để bảo vệ lẽ phải, bảo vệ những sự thật mà trái tim bạn luôn gọi tên. Hãy bắt đầu từ việc ca ngợi những giá trị tốt đẹp, cốt lõi, hướng thiện được hun đúc bởi cả cộng đồng, được rèn trải qua nhiều thế hệ. Hãy bắt đầu bằng việc lên tiếng bảo vệ, đứng về phía những người/ nhóm người thiệt thòi, yếu thế. "Một cánh én" khó lòng làm nên được "mùa xuân", cũng như một tiếng nói sẽ chẳng bao giờ vang xa được đến tận cùng gốc rễ của sự thật. Hãy bắt đầu bằng việc thôi cho ta thói quen thỏa hiệp với cái sai, hãy nhìn thẳng vào cái sai nhưng đừng với tâm thế hằn học, nhỏ nhoi, cực đoan và bạo lực. Hãy kiên trì, mềm dẻo cảm hóa cái sai với niềm tin một lúc nào đó chính cái sai cũng lên tiếng, hòa vào bản giao hưởng của Chân - Thiện - Mỹ, phá vỡ sự im lặng vốn ngự trị bấy lâu nay.
Nguồn : (tại đây)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)