#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

DỄ THƯƠNG CHƯA !


Trẻ em là những hình ảnh đẹp nhất trần gian. Dù chúng cười hay khóc, vui hay nhăn nhó, khuôn mặt trẻ thơ luôn biểu lộ cảm xúc thật mà ở người lớn chúng ta thường phải cố gắng, gọi là làm dáng để chụp ảnh.
Cũng có những em bé có năng khiếu làm người mẫu nhiếp ảnh, có những đứa trẻ xinh xắn, dễ thương từ bé, nhưng mọi trẻ em đều đáng yêu. Chúng ta không được làm đau chúng, dù chỉ bằng một cái lườm. ...

Hôm nay dậy trễ quá, điểm vội vài cái tít .


Thụt  một ván thôi mẹ sắp hô đi tắm rồi.


Mê tơi nuôn !

Không say không về nha bố ?


Rồi ! Thấy trời trăng !
Mẹ ơi, em bảo em muốn ăn kem.

Mẹ đẻ em ra mau đi, nhiều việc quá.
Ở nhà con vất vả lắm bố ạ.


Bù lúc Hai dành ăn với em nha.

Được, hoành tráng đấy!

Hết thời trọng nam khinh nữ rồi, đừng tự hào nhé  !


Nhà cháu hết tiền rồi chú ơi.

Mẹ ơi mở nước mau kẻo hết hứng.





Em kia ơi, đợi anh với.






Đứa nào dám đụng vô em !


Anh sẽ vẽ lên đầu nó.











Nghĩ tình đời thêm chán.


Những tấm ảnh trên mạng cũng cho thấy có một sự tương đồng nào đó giữa trẻ em với các con thú nhỏ.
Nhất là các chú cún. Rất dễ thương.Tiếc thay chú nhỏ đây chưa có ai đoái hoài tới, trông thật tội nghiệp!
Nhưng các bà mẹ của lũ chúng thì thật dữ dằn :
Chạm vào con vàng con bạc nhà bà là  chết với bà đấy.
                                           

Thằng hoang đàng đã về kìa, cho nó một trận thôi.




Có chú nào rảnh không, bế cháu lên coi !
( Ảnh Internet)

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

CPCĐ.số 15: GIĂNG SAO CÁC LOẠI

NHT. Khi luân chuyển file Audio trên đây đến bàn tròn Cà Phê Ca đoàn, một vài Bạn bè - nhạc sĩ, ca trưởng, người đệm đàn Phụng vụ...- đã hồi âm những góp ý tôi cho là tích cực như sau. Trước khi thuật lại những nhận định ấy, tôi xin giải thích vì sao tôi cho rằng các Bạn tôi tích cực, đó là vì tôi thấy họ tham gia chứ không phá bỏ. Hết lòng cám ơn các Bạn.
Bạn đọc sẽ tìm thấy trong những "còm" dưới đây có những ý kiến rõ ràng là  tán thành với bài nói chuyện của Đức Cha Khảm, như thư sau đây :
ĐC Khảm nói rất chí lý và ước gì lời phát biểu này cũng đến tai các vị trong BTN Saigon. Cho nên riết chúng ta làm mất đi chiều kích văn học trong thi ca mà chỉ vì đơn giản hóa vấn đề nên cho những gì trước đây viết là sai. Ai dè sửa lại nghe nó thô và mất tính chất hình tượng đâm ra bị nghèo nàn về mặt văn chương và thi ca . 
 Cũng may vẫn còn có một vị GM còn quan tâm đến điểm này và không biết ngài có nằm trong BTN để duyệt không ta? hi hi hi...
  Nhưng cũng có lá thư rất khiêm tốn, tự xét mình, đại khái nói  là viết Thánh ca mà không theo luật lệ gì hết, cũng chẳng thuộc Kinh Thánh, bạ đâu viết đó như nhạc tình ngoài đời, rồi cho rằng thế là mình bay bổng, thế là nhạc mình mang tính thi ca lãng mạn...làm tục hóa Thánh ca.
Thậm chí có thư than phiền chuyện có thật rằng  : ...vài gia đình (có người là ca trưởng CG VN) mà trên bàn thờ chỉ có tượng Đức Mẹ mà thôi. Có nhà khác thì tượng Đức Mẹ cao, đẹp đặt giữa bàn thờ, còn thánh giá nhỏ thì đặt dưới chân tượng Mẹ. Trước những bàn thờ này, mà bà con quây quần cùng hát "Trên con đường về quê mà vắng bóng Mẹ ...", nếu một người ngoại đạo nhìn vào thì có thể người ta không biết mình thờ Chúa hay thờ Mẹ. 
Với hai lá thư trên, hình như người nghe " hơi ngần ngại " khi thấy Đức Cha có vẻ nghiêng nghiêng về "tính thi ca". Quả thật là trong thời gian qua, dân viết Thánh ca cùng các Ca Trưởng chúng tôi đã phát hiện ra nhiều từ ngữ khó ưa trong một số bài Thánh Ca đã có ấn Cho Phép hát " Imprimatur", và chúng tôi đặt câu hỏi : "Vì sao ban Kiểm duyệt cho phép ?" Tôi biết anh em đang nói tới vấn đề có liên quan tới ý tưởng nằm trong bài nói chuyện của Đức Cha Khảm : Tính thi ca trong lời của một số bài Thánh ca"....Các Bạn muốn Lời Thánh ca phải thật Thánh Thiện. Đúng trước - Hay sau, ( phải theo Thần học, Tín lý, thơ thẩn tính sau!). Tôi đồng ý. Nếu như từ đầu, chị Trầm Hương viết là : "Chúa ơi, tình Ngài cao hơn Thái Sơn,"...nghe cũng ô kê đấy chứ. Tại ban Thánh nhạc để Đức Cha nghe ra rả bao nhiêu năm, mãi mới sửa, người không quen tai chữ "hơn" thôi. Nghe người bảo : "nghe nó vẫn không hay bằng ngày xưa nhỉ ",hay là "chán không chịu được", tôi cười thầm : Đúng là kiểu nhận xét đầy nghệ sĩ tính - ( Bởi thế, tạ ơn Chúa, vocation của Đức Cha Khảm không phải là ở trong ban Thánh Nhạc, hi hi !)
Tuy nhiên, cùng lúc, khi nhận được một số thư của mấy ông bạn nhạc sĩ Công Giáo tâm sự, tôi cũng cảm thông ...rớt nước mắt, và thấy bài Đức Cha nói cũng ...chí lý.
Ví dụ thư sau đây của nhạc sĩ Thế Thông :
Hi các bạn,
TT cũng có bài viết với Fanxicô vào năm 1977. Đó là bài  TÌNH YÊU THIÊN CHÚA.  Nhiều người một thời đã nêu ý kiến đề nghị cấm bài này vì chỉ vì TYTC như trăng như sao. Hì hì. Rất may mắn là các vị ....chẳng bảo sao nên nó vẫn sống.
TT
Một bài Thánh ca nổi tiếng có "tính thi ca" như Tình Yêu Thiên Chúa  đã có " tiền án"  "vào tù ra khám" như thế đấy.
Lại thêm một ý kiến táo bạo "đốc" vào như sau  :
Bài Tình Yêu Thiên Chúa mà bị cấm chỉ vì sự so sánh “Tình yêu Thiên Chúa như trăng như sao....” chắc có lẽ rất nhiều bài thánh ca trong kho phải bỏ đi hết và lúc đó chắc cũng khá nhiều bài thơ công giáo cũng phải xem xét lại á?
 Đúng thật là khi viết nhạc đời không bị gò bó vào một khuôn thước và tâm hồn cũng không bị giới hạn. Trong khi đó viết thánh ca phải vắt chân lên trán đắn đo từng lời từng chữ vì bị ám ảnh các vị có thẩm quyền sẽ xem và như tên cảnh sát rình xem mấy ông này viết có đúng thần học, tín lý và luân lý v.v... không? hi hi hi... như thế cũng là hình thức cảm xúc tự nhiên đã bị giới hạn rồi. Giống như đứa bé từ nhỏ cứ hay bị nhát ma hay hù bị mẹ mìn bắt nên tới lớn cứ bị ám ảnh sợ hãi về hình ảnh đó thì làm sao tự nhiên được?  
 Nói túm lại viết nhạc đời tha hồ bay bướm loãng moạng còn thánh ca thì được bay mà bay trong lồng thay vì bay giữa trời bao la ka ka ka... còn nếu dám to gan viết thánh ca loãng moạng chắc có ngày toi mạng luôn ke ke ke...
Còn "em" này thì không đòi hỏi gì hết. Ém coi bộ không xét Tín lý,Thần học, nhưng xét điều trọng đại hơn :
 Cám ơn chị Triều gởi cho nghe chia sẻ của DC Khảm . Cái nhìn của riêng em, em đã chia sẻ tuy biết rằng nó khác người, thậm chí sẽ bị đem ra bắn :-( .
Nếu nghĩ sâu hơn , thật ra Chúa không bao giờ bắt mình phải thế này, thế kia .Điều răn của Chúa chỉ có mến Chúa, yêu người mà thôi .
Điều răn của Chúa chỉ có thế thôi ! 
Thôi thế thì thôi, mình cũng chỉ biết lắng nghe, thật thà ghi  những  thật thà. 
Biết rằng mỗi ý kiến đều  giới hạn trong một khía cạnh, nhưng giả như vừa rồi, xóm nhà lá không sôi nổi với những từ trong Thánh ca như : "say sưa", "đê mê", "ái tình", "ân ái", mắt ngó mắt, tay trong tay".....thì tôi cũng chỉ âm thầm nghe Đức Cha giảng để tự an ủi, bởi cũng có lần bài mình, vì cho hoa cỏ, chim muông vào mà bị "phê " là ....rối đạo. Khổ nỗi, cái file mp3 này của Tuấn gửi cho đúng lúc quá.
Chả nghe ai khen nhạc mình, chỉ nghe có con bé kia  thỏ thẻ bên tai :
Em vẫn thích bài TYTC từ nhỏ ...
Em ơi, em phải ghi rõ ra là Tình Yêu Thiên Chúa của Thế Thông, để ..mừng cho anh í một cái vì đã có can đảm lấy Giăng Sao "đưa con lên cao"....mà bài ấy vẫn còn...sống.
Mời Bạn, cà phê gần nguội  rồi.....
Còn ối các loại " giăng sao" trong Thánh ca, ....Kể sao hết !
Nhạc Hải Triều cũng ....đầy ra đấy !Nhưng đừng ai xét nét rồi báo cáo lên...Trên nhé, chết mất, để cho mình  còn rong chơi, lang thang, tha thẩn thoải mái  tí chứ ! He he !

Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

TÔI XIN GIỚI THIỆU

Hôm nay là Lễ kính Mình Máu Thánh Chúa.
Chớm sang "tháng Sáu trời mưa", mùa Lễ Trọng, hoa vẫn còn ngút ngát trong nhà thờ.
Thầm cám ơn chị cắm hoa, chị L..
L. rất siêng năng, âm thầm, lại khéo tay, có con mắt nghệ thuật, cắm hoa khá đẹp.
Hôm nay Chúa được bảy bình
sáu bình ở dưới tình hình hơi đông...
Không biết Chúa có ngộp thở ?
Chắc không sao, vì đó là tấm lòng con cái dâng lên, hoa tươi, lòng thành, xin Chúa vui nhận.
Những dịp lễ Trọng, trong các nhà thờ vẫn thường đầy hoa đẹp như trong ảnh chụp trên đây.
Rất trang trọng, rất hoành tráng (dùng chữ này là nhiễm nặng mất rồi...)
Có điều lạ lắm, sáng nay trên một lẵng hoa có gắn một bảng chữ. Nho nhỏ, hình tròn, nền trắng, chữ đỏ.
Lại gần sẽ đọc được, hiểu được,
nhưng vấn đề mình muốn nói ở đây là nó là một bảng chữ.
Như ...quảng cáo.
Ngoài đời, ngành "prồ" bây giờ người ta hay làm vậy. Xem ti vi ắt thấy, ví dụ ngay dưới cái bàn cho "người kỳ diệu" Nick đứng diễn thuyết phải có tên nhà tài trợ rõ ràng, làm sao cho máy quay chiếu liên lỉ vào đấy, mọi người dán mắt vào, không ai có thể quên cái tên ấy.
Thế cho nên, muốn cho mọi người biết, phải viết chữ.
Vậy hôm nay, trên cung thánh, cũng có ...giới thiệu gì đó ....nghĩa là phải ra chữ người ta mới hiểu được, chứ không lẽ ông trùm bà quản cứ phải đứng nói "Tôi xin giới thiệu, hôm nay lễ Mình Máu Thánh Chúa".
Cũng thế cho nên, hôm nay cái bảng chữ ấy làm mình không thích.
Không thích.
Cho nên không muốn gõ nữa....
Hơ hơ !

Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

MONG ƯỚC NGÀY 1/6

CHÚC CÁC BÉ VUI CHƠI - ht. -
Ước gì các cháu vui chơi
tung tăng hoa cỏ giữa trời thênh thang
trên môi các cháu hát vang
lời ca chíp chíu như đàn chim non
Ước gì các cháu ăn ngon
mặc quần áo đẹp lon ton đến trường
thầy cô bố mẹ yêu thương
đêm về ngon giấc trên giường say mơ
Ước gì thật cũng như thơ
cháu tôi hạnh phúc tôi nhờ niềm vui
mong tương lai cháu rạng ngời
ông bà sung sướng mỉm cười thỏa thuê
Ước gì phố xá phủ phê
đèn hoa thắp sáng tận quê nhà mình
tự do hạnh phúc đinh ninh
không còn xa ngái hòa bình an vui
Tất là quyền các cháu tôi...
ht.


Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

GIÃ HOA


KHÚC HÁT DÂNG HOA - Hải Triều
(Video của Nhóm Sống Vui Thánh Ca)
Cảm phiền : Nếu video bị ngắt quãng, xin vui lòng click xem ở YOUTUBE (vô chữ YOUTUBE dưới màn hình).

HƯƠNG XA

Con chẳng có gì dâng 
mẹ trông cuối phố dáng tần ngần
thôi nhờ hoa thỏ thẻ


 Nỡm già nghiêng cong cớn 
mảnh sân khô hồng lên chút duyên
trúc đào ơi ơn nhé
Chen lưng hoa tím em tìm
môi ai kết ván ú tim tuyệt vời
Miên man suốt nẻo hành trình
tím tôi phơn phớt cho mình tìm nhau
Im thinh trời Xuân muộn
vắng nhành mai khan quê nhà ấy
 hồng lui mái hiên buồn


Nắng ấm lan thềm hoa
nhà ai rực rỡ hương trinh bạch
 xanh xanh mảng xuân tình

Hoa nào i ì héo
hái bỏ đi thôi kẻo hoa tàn
 nỗi bạn đường xa 
                                                                   Mùa ơi dẫu thắm bạt ngàn
                                                                 cớ sao len lén rúc vàng tim tôi

(Ảnh : QUILE)

SAO TÔI DẠI QUÁ VẬY ?

Có một lần, tôi mang niềm ân hận, nhẹ nhàng nhưng sâu thẳm, sâu thẳm vô cùng.
Chuyện dẫu là ký ức thời thơ ấu xa xưa, tôi vẫn nhớ như in. Để tôi kể Bạn nghe :
 Hồi đó, tôi chừng lên chín, gia đình tôi ở căn nhà gỗ sơn màu nâu đỏ, dưới dốc chùa Bà Sám, thuộc quận Đơn Dương, tỉnh Tuyên Đức, cách đập Đa Nhim 3 cây số,  xê xế đó có con đường mòn đi tắt vào Dòng Châu Sơn.
Thời gian ấy, mẹ tôi cho một cô ở trọ chung nhà . Cô có đứa con trai nhỏ chừng 2 tuổi. Nó tên là Vũ. Thằng nhỏ này làm sao không biết mà suốt ngày khóc lóc mè nheo mẹ nó : "Mẹ thương con, mẹ thương con". Từ sáng đến lúc đi ngủ, nó chỉ nói một câu đó làm tôi nhức đầu. Tôi ghét thằng Vũ lắm. Cô mẹ nó thì luôn ngọt ngào với nó. Cô không bao giờ quát la con. Mỗi câu "Mẹ thương con" của  Vũ thốt ra tôi nghe bực mình, nhưng mẹ nó luôn dịu dàng đáp lại : "Ừ, mẹ thương con". Hai mẹ con họ luôn sống trong tình thương dạt dào, âu yếm, không ai có thể dứt bỏ, chia lìa . Tôi nhận thấy, dù đang bận làm việc gì đó lắm, mẹ Vũ vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe con trai  kêu réo, nỉ non, thống thiết. Tôi nhớ chẳng bao giờ cô quát nín đi. Cô cứ để cho con cô khóc, làm như con cô có khóc thì cô mới có dịp nói cho con biết mình thương nó. Tôi nhớ giọng cô luôn nhẹ nhàng, cảm thông, yêu dấu, điều này lại càng làm tôi khó chịu, vì cứ phải nghe thằng Vũ lải nhải một câu hoài. Sao nó không nói câu khác cho tôi nhờ.Tôi ganh tị với tình thương mẹ nó dành cho nó.Mẹ thương con, mẹ thương con, ừ mẹ thương , mẹ thương. Trời ơi, nghe hoài mệt quá.
Nhiều năm sau....
 Một lần, nhân nghe mẹ kể những chuyện xửa xưa, tôi nhắc chuyện này.
Mẹ tôi bảo, hồi ấy, bố Vũ bỏ đi xa, mẹ nó còn trẻ không biết làm gì, mẹ tôi cho ở nhờ, không lấy tiền nhà. Thằng Vũ hay khóc vì nó bị bệnh hiểm nghèo, nó đau liên miên trong người.
Vũ và mẹ nó chỉ ở nhà tôi một thời gian ngắn.
Ít lâu sau, Vũ chết.
 Nghe mẹ kể, tôi lặng người.
Từ ấy, mỗi khi nhớ lại chuyện này, tôi thương bé Vũ vô cùng.
Tôi cũng thương mẹ nó.
Bây giờ, để đem chuyện cũ ra suy, tôi vẫn lặng người, ứa nước mắt khi nghĩ về tình thương Thiên Chúa dành cho loài người. Cũng y như thế. Tình Yêu là thế. Chúa như mẹ hiền, luôn thương từng người trong chúng ta như mẹ Vũ thương Vũ vậy.
Còn loài người thì như tôi, thuở nhỏ, chứng kiến rõ ràng tình Mẫu Tử của mẹ con người ta ngọt ngào như thế mà chỉ biết ghen tị, ganh ghét. Đã không biết phụ cô chăm sóc em bé, không hỏi han, chia sẻ, chỉ biết đứng ngoài nhìn vào rồi bực tức, ghét bỏ....Ấy là thái độ của tôi ngày ấy, vô can đối với lân cận, hình ảnh của một tâm hồn vô lo, ấu trĩ.
Cũng vậy, biết Chúa yêu loài người, Chúa yêu từng người, nhưng loài người hình như không ai thiết tha với Chúa như Vũ đối với mẹ Vũ.
 Tôi cũng vậy. Thật vô cùng dại dột. Dại dột vô cùng.
Sao mình không  bám lấy Chúa?
 Sao mình không mè nheo suốt ngày để Chúa phải bỏ việc ở bên mình, ừ, Cha thương con.
Chúa có thể thua một người mẹ trần gian về tình thương con cái sao ?
Vì sao tôi không nói hoài : Chúa thương con, Chúa thương con, Chúa thương con, Chúa thương con, Chúa thương con, Chúa thương con, Chúa thương con .
Vì sao tôi không khóc lóc suốt ngày?
Vì sao vậy ?
Vì tôi không thiết tha với Chúa.
Vì tôi không bám víu vào Chúa.
Vì tôi không đau trong người.
Tôi đâu có cần tình thương của Chúa.....
Tôi đâu có cần Chúa chăm sóc, lo lắng cho tôi.
Tôi đâu có muốn nghe câu dỗ dành trìu mến kia  :  "Ừ, mẹ thương , mẹ thương ".
Trời ơi,
vì sao tôi dại quá vậy ?

Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

TÍNH TOÁN VỚI THÁNH

Trên mạng người ta chú thích dưới bức ảnh này đại khái là em bé thèm mẹ, em lấy phấn vẽ mẹ lên nền nhà rồi nằm vào trong lòng mẹ phấn ấy.
Ai chả làm được cái ảnh này, nhưng để nghĩ ra được ý tưởng như tác phẩm muốn nói thì thật hay.Tôi thấy cảm động, bởi tính tôi yêu con nít. Song, nghĩ lại, thực tế còn vô vàn vô số trẻ như vầy thì trái tim mình còn nhỏ bé quá, mình chưa đi đến đâu để gọi là cảm thông với những buồn phiền, nhớ thương của các cháu mồ côi.
Sáng nay đi Lễ nhận ra trong nhà thờ có quá nhiều hoa tươi. Lẵng, bình, lọ, cứ là chi chít, chật ních, em nào em nấy to khủng, lộng lẫy huy hoàng ....Chúa được 6, Đức Mẹ 5. Ấy là  Đức Mẹ Im-ma-cu-la-ta đứng trên hang đá Lộ Đức, còn Đức La Vang, áo tứ thân, ôm Con, được những 7. Thánh Giuse âm thầm  thường chỉ được hưởng hoa giả bằng ni-lông, hôm nay cũng ngát thơm  1 bình hoa thật. Các tượng đứng ngồi chung quanh tường hôm nay, nhờ hồng ân Tháng Đức Bà cũng được thơm lây.
Thoạt đầu giận lắm, nghĩ sao Đức Phanxicô lên mà còn hoang phí thế này, chợt nhớ ra à tháng Hoa.
Đoàn Con Hoa xúng xính áo dài khăn đống i ỉ í i ì i mấy khúc, dâng cả lên Đức Bà, xong sau đó các bà các cô cắm hoa nhà thờ mang xuống, phân chia, sắp xếp lại, như nhà trai về thì nhà gái bưng mâm quả xuống nhà dưới chia cau trầu cho họ hàng.
Thảo nào, hôm Chúa Nhật lễ ra thấy góc nhà xứ đầy những xô, những nước, những lá cùng hoa, gần bằng một hàng hoa ngoài chợ. Khéo nhà thờ mua cả chuyến hàng của cô bán hoa cũng nên.
Thế thì, ...tốn tiền lắm đấy nhỉ ! ( mình bắt đầu tính toán rồi đây! Hư quá, nhưng vào vấn đề buộc phải).
Một bông hoa Hồng cho là 2.000, Ly Ly phải 5.000, Cát Tường tươi lâu hơn, giá đắt hơn. Một lẵng hoa các loại, bé nhất, đơn giản nhất thì 200.000, to phải 500.000, một bình hoa cắm nghệ thuật Ikebana cần  tương đương hoa đẹp và chọn lọc như thế.
Vậy cộng cả bàn thờ Chúa, Mẹ, các Thánh, có lẽ phải mua hết cả hàng  cô bán hoa thật.
Xin phép Đức Bà cho con suy nghĩ vớ vẩn về chuyện mua hoa :
Phải chi mỗi bình hoa chỉ be bé xinh xinh thôi, còn tiền để dành cho quỹ giúp trẻ mồ côi, chắc trên trời ...không phiền. Mẹ nhỉ.
Ai bảo Chúa, Mẹ chê hoa dại nào?
Ai ?


Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

CHÚA YÊU AI ĐƠN SƠ

Bo vẽ
To đầu mà nhiều khi như trẻ con. Không phải đâu, rằng thì là đã đến tuổi già, người ta vẫn bảo ai già quá tính tình sẽ trở lại thành con nít. Nghe thật là thích. Mình già lắm rồi nên rất thích làm trẻ con, có cái đáng yêu của trẻ con chứ không phải là kiểu cưa sừng làm nghé. Cưa sừng làm nghé là khác, là điệu, là rởm, là tưởng còn bé lắm đấy hả, là ma-ri-sên phốc.
Trẻ con nhảy cò cò, nhảy dây, đánh đu chả ai gán cho chúng những chữ ấy.
Trẻ con tắm mưa, hét toáng giữa sân, chả ai bảo chúng khùng, còn thấy dễ yêu.
Còn mình, mình càng ngày càng thích đơn sơ này, giản dị này, thật thà này...đấy ai nghĩ sao thì nghĩ, đừng nhìn mình đây bằng con mắt ối giời, đừng nhếch mép cười nhạt.Mình già thật mà! Già chát luôn.
Mới năm ngoái , mình còn chọn cho đủ 5 tuýp màu để vẽ một bức tranh. Bảo phải sặc sỡ mới nổi.
Mới đầu năm nay còn khoe bạn ạ, mình mới may cái áo có hoa văn như tháp Chàm í, trông lạ lắm.
Hay mới tháng trước chứ đâu, mình còn tìm ảnh đại diện blog cho thật nên thơ, gõ họ và tên blogger lên đầy đủ cho thật oách. Mất bao nhiêu lần đăng-xóa, đăng-xóa, mất bao nhiêu thì giờ chỉnh sửa, toàn chọn màu Tím, đại khái là muốn cho mọi người biết tôi cũng thơ lắm đấy , "yêu màu tím hoa Sim" đích thị là người của "thơ dzăng", "nghệ thực" rồi. Còn đi siu tầm ảnh hoa nọ hoa kia, hoa Giấy nhà hàng xóm có không đăng, phải ra tận Bãi Dâu chụp cơ. Hoa nhà tím có, vàng có, trắng có, Bằng Lăng, Hoàng Anh, Nguyệt Quế thơm ngát, không, thấy nhà người  bên Mỹ có Oải Hương, Oải Hiếc gì đấy cũng ham, chớp chớp...
Không! Nay tôi đã già rồi, tôi thích thành trẻ con.
Đơn sơ giản dị thôi, càng đơn sơ giản dị càng tốt.
Thế, Đen -Trắng thôi nhỉ. Nhưng thiên hạ nhìn vào tưởng bảng Cáo Phó.
Phải màu Xám vào mới hay ! Tuổi trẻ, có một thời gian dài ơi là dài, mình rất chuộng hai màu Xám và Trắng. Ngày còn bé, 12 tuổi, được ba cho đi  học vẽ tại nhà Họa Sĩ Thịnh Del ở đâu như đường Hồng Thập Tự, nhớ là gần rạp gì đoàn Kim Chung hay diễn đó, bây giờ nó là đường gì nhỉ ?
Lần đầu tới nhà ông thầy, thấy sao thầy già mà trẻ con quá, tay vịn lên lớp học trên gác lửng thầy cho sơn 3 màu : Trắng, Hồng, Xanh nhạt. Nói chung thì nhẹ nhàng, mát mắt, dễ thương. Nhưng thấy cứ làm sao í, nhà họa sĩ chứ có phải nhà giữ trẻ đâu mà thầy chơi màu Mẫu giáo thế.
Lớn hơn một tí tuổi, đọc No man is an island của Thomas Merton, mình mê gam Xám- Trắng.
Bìa sách là phải Xám-Trắng-Đen mới là sách ...hay, nhiều tư tưởng thâm thúy,cao siêu.
Ấy là quyển 1. Sang đến quyển 2 cùng tên, nhà xuất bản đổi màu bìa thành gam Nâu-Cà phê sữa.
Từ đấy thấy Nâu cũng hấp dẫn ghê, tại vì ....tư tưởng Thomas Merton tuyệt vời.
Trở lại vườn yêu, mình vốn vẫn chấm màu Tím hoa Sim. Thấy nên thơ sao đâu ! Biển cũng phải là biển Tím cơ. Thủy triều Xanh của người ta cũng cho vào M.O. Picture chuyển sang Tím mới chịu được.
Đùng một cái, thấy biển, sóng, thủy triều, hoa, thứ gì chuyển sang Tím cũng vô duyên tệ.
Vô duyên quá đi, chịu không nổi.
Nhìn thấy chán.Chán những gì mình đã làm. Không ngờ trước giờ mình rởm thế nhỉ. Thì ra cái gu nghệ thuật của mình nhí nha nhí nhố quá thể. Sao không ai nhắc cho mình, góp ý cho mình?
Chả trách ai được, trách mình thôi.
Hôm nay mình thay đổi rồi.
Lâu lâu thay đổi cho đầu óc, trí tuệ nó quang ra một tí.
Thay đổi xong chợt nhận ra, ôi ta lại vẫn là ta xưa thôi.
Xám-Trắng-Đen, kể cũng đơn sơ, giản dị nhỉ.
Thôi được rồi, giá tí Hồng phấn vào thì xinh hơn đấy, nhưng sợ  ra blog của Mẫu Giáo.Các cô nhà Trẻ lại mò vào truy cập địa chỉ " cách lườm trẻ thành công" hay "cách nấu cháo cho bé mất hàng tiền đạo" thì Hải Triều'blog thua !HT' rất yêu trẻ nhưng không thích nấu ăn. Hoặc là các Sơ, đơn sơ cứ tưởng đây là trang dành cho con nít học Giáo lý Khai tâm thì nhầm luôn. HT' không qua khóa Giáo lý viên nào, chỉ viết linh tinh, đừng tin.
Nếu tôi còn trẻ, sẽ chọn màu Hồng.
Giờ thì chỉ thích giản dị thế này.
Chúa yêu trẻ em tại vì chúng đơn sơ, không màu mè.
Mình muốn giống trẻ em kiểu ấy.
Hi ,Chúa, yêu con nhé Chúa.

Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

MỘT CÂU TRẢ LỜI


- Tại sao mỏ chị Diệc dài và hai chân chị ấy cao kều, còn của em lại nhỏ xíu?Một hôm, chú Gà Con cứ bám riết lấy anh Gà Trống to tướng mà hỏi :
- Lui ra!
- Tại sao anh Thỏ lại có những hai cái tai dài còn em thì ngay cả một cái vành tai ngắn nhất cũng không có?
- Đừng quấy rầy nữa! 
- Vì sao Mèo Con có cả một bộ lông đẹp thế mà em thì chỉ có mấy cái lông lơ thơ thế này? 
- Thôi đi! 
- Tại sao anh Chó Con biết ngoe nguẩy đuôi còn em thì chẳng có tí đuôi nào cả? - Thôi im đi! 
- Tại sao anh Dê Con có sừng mà em thì ngay cả một cái sừng xấu nhất cũng chẳng có? 
- Thôi đi! Lui ra! - Anh Gà Trống tức điên lên. 
- Lúc nào cũng lui ra... lui ra! Tại sao người lớn ai cũng trả lời những câu hỏi của trẻ con, còn anh thì lại không? - Gà Con trách móc. 
- Tại vì em không hỏi mà chỉ có ganh tỵ! - Gà Trống trả lời nghiêm khắc.
Và đó hoàn toàn là sự thật!
Hi!Hai sưu tầm và minh họa

ảnh động ht.

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

IMPRIMATUR, Ký 21.5.2013


NHT. Sau BÊN CHÂN CHÚA, Thánh Ca Hải Triều tiếp tục bằng những tập nhỏ. 
Đây là Mục Lục tập đã được ký Imprimatur đợt 1.
Quý Anh Chị Em đọc và rút những bài hát (pdf) có tên sau đây trong web Nhạc Đoàn Lê Bảo Tịnh (tại đây) hoặc tại khoẻn vườn riêng nhỏ bé không then cài của HT. trọ trong web Dinh' brothers (tại đây).
Kính tặng làm quà,


DANH SÁCH NHỮNG BÀI THÁNH CA 
ĐÃ ĐƯỢC PHÉP HÁT TRONG PHỤNG VỤ :

01.   CHÚA BẢO VỆ CON – ý (Tv 3)                                              
02.   CON YÊU DẤU -  với (Mt 17,5)                                                             
03.   CHÚA LÀ THÀNH -  cảm hứng (Tv 17,2-3)                                        
04.   DÂNG LỄ VẬT                                                                                      
05.   NGƯỜI TA SỐNG  – ý (Mt 4,4b)                                                          
06.   KÊU CẦU CHÚA  -  (Tv 6)                                                                    
07.   NGAY TỪ SỚM  - (Tv 5)                                                                      
08.   NGUYỆN CHÚA TỂ                                                                                
09.   NHƯ CHA HẰNG SỐNG  - (cảm hứng Ga 8,57)                                
10.   XIN CHÚA XÉT SOI -  ý (Tv 7)                                                              
11.   NGỢI KHEN CHÚA -  ý (Tv 9)                                                                
12.   XIN TỎA ÁNH TÔN NHAN  -   ý (Tv 30,17.20)                            
13.   THIÊN CHÚA  THẾT TIỆC  - cảm hứng (Tv 144,15&18.20)              
14.   XIN ĐỨNG LÊN -   ý (Tv 10)                                                          
15.   CA MỪNG CHIẾN CÔNG
        (The Battle belongs to the Lord- Jamic-Owens-Collins) ; Lời Việt Hải Triều
16.   CA NGỢI THÁNH DANH
       ( Praise The Name Of Jesus - Roy Hicks,Jr); Hòa âm & lời Việt Hải Triều
17.   CHÚA CHIÊN NHÂN HIỀN
        ( The Lord Is My Shepherd- Brian Boniwell). Lời Việt Hải Triều      
18.   CHÚA NGỰ ĐÂY
        ( The Lord Is Present In His Sanctuary -Gail Cole). Lời Việt Hải Triều  
19.   ĐÂY ĐẤT THÁNH
       (Holy Ground-Christopher Beatly) . Lời Việt Hải Triều       
20.   KHÉP MI
       ( Komm, susser Tod- Joan Sebastien Bach). Lời Việt Hải Triều      
21.   HOSANNA -( Hosanna-Cunl Tuttle) . Lời Việt Hải Triều                  
22.   KHÔNG AI LÀ MỘT HÒN ĐẢO
        (No Man Is An Island- Joan Whiteney&Alex Kramer,hâ:Cát Minh). Lời Việt Hải Triều
23.   NGỦ NGOAN NHÉ CHIM CÂU
        ( Dors,Ma Colombe-Noel Alsacien, hòa âm:J.Noyon) Lời Việt Hải Triều      
24.   NHẤT CHÚA GIÊSU
        ( JESUS, Name Above All Name- Naida Hearn) Lời Việt Hải Triều                   
25.   NHỊP NÔI
        (Berceuse-J.Brahms-hâ: Juan Martini) Lời Việt Hải Triều                  
26.   THÁNH
        ( Holy, Holy, Holy- Peter Scholtes) Lời Việt Hải Triều      
27.   THUỘC VỀ CHÚA
        (My Hands Belong To You- Ane Weber-Frank Hernander) Lời Việt Hải Triều  
28.   TRONG ĐÊM ĐÔNG
        (Away In A Manger- J.R. Murrey) Lời Việt Hải Triều                       
29.   VỀ ĐÂY PHỤNG THỜ
        ( Come Wordship The Lord -J.M.Talbot) Lời Việt Hải Triều      
30.   VINH CHÚC CHÚA CHIÊN
        (Glory To The Lamb - Larry Dempsey) Lời Việt Hải Triều                  
31.   XUẤT HÀNH 15
        (Exodus 15 - Frank Gallio) Lời Việt Hải Triều      
32.   TẬN CÙNG THÂM TÂM
        ( Aus meines Herzens Grunde - Joan Sebastien Bach) Lời Việt Hải Triều      
33.   CẢM TẠ CHÚA
        (Ich dank'dir,lieber Herre -J.S.Bach) Lời Việt Hải Triều      
34.   TỪ NƠI CAO VỜI
       (Ach Gott, vom Himmel sieh' darein - J.S.Bach) Lời Việt Hải Triều      
35.   ĐÂY NGUỒN ƠN CỨU ĐỘ
        (Es ist das Heil uns kommen ger - J.S. Bach) Lời Việt Hải Triều      
36.   DÒNG BABYLON
       ( A Wasserflussen Babylon -J.S.Bach) Lời Việt Hải Triều      
37.   CHÚA KITÔ, NGUỒN SỐNG 
       (Christus,der ist mein Leben- J.S.Bach) Lời Việt Hải Triều      
38.   CHÚA GIÁNG INH NƠI BÊ LEM
       ( Puer natus in Bethlehem-J.S.Bach) Lời Việt Hải Triều      
39.   GIÊSU, LỜI HẰNG SỐNG
       ( O Herre Gott, dein gottlich Wort -J.S.Bach) Lời Việt Hải Triều    
40.   CHÚA CHỊU TÁNG TRONG MỒ
       ( Christ lag in Todesbanden -J.S.Bach) Lời Việt Hải Triều      
41.   CON THIÊN CHÚA ĐANG ĐẾN 
       ( Gottes Sohn ist kommen -  J.S. Bach) Lời Việt Hải Triều      
42.   PHÁO ĐÀI VĨ ĐẠI
       ( Ein'feste Burg ist unser Gott -.J.S.Bach) Lời Việt Hải Triều                
43.   LÒNG KHAO KHÁT
       ( Herzlich tut mich verlangen -J.S.Bach Lời Việt Hải Triều
44.   CA KHEN TÔN VINH BA NGÔI
       ( Sei Lob und Ehr'dem hochsten Gut -J.S.Bach ) Lời Việt Hải Triều
     
  Nihil Obstat : Lm. Roco Nguyễn Duy, ký ngày 20.5.2013
    Imprimatur : Gm. Phêrô Nguyễn văn Khảm, ký ngày 21.5.2013                         
  

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

ĐINH CÔNG HUỲNH



Thưa Quí Cha cùng tất cả ACE Gia Đình Nhạc Sĩ và Bạn đọc thân mến,  
 Có lẽ mỗi đời sống nơi con người của chúng ta, ai cũng mang trong mình một "thánh giá" để rồi chúng ta tin tưởng rằng, đó là thánh giá Chúa gửi đến. Thánh giá nặng hay nhẹ là tuỳ thuộc vào Ngài muốn và chọn để gửi đến cho "thích hợp" nơi mỗi người chúng ta. Có người nhận thánh giá qua nhiều góc cạnh khác nhau trong đời sống. Người thì âm thầm bị đau khổ trong hôn nhân, trong gia đình, vợ, chồng, con cái, người thì công việc, đời sống nghèo nàn, người thì gánh mang, đỡ nặng và chịu bệnh tật, đau yếu ... thậm chí sống trong đau đớn suốt cả cuộc đời.
 Đôi lúc suy nghĩ; Chúa sao lại "cắc cớ" thế ? Đã tạo nên hình hài và thổi hơi thở, rồi cho ta có sự sống, Ngài còn hứa cho ta có sự sống dồi dào nữa cơ mà! Nhưng sao Ngài lại "thử thách" con người đến thế nhỉ !? Để trả lời cho câu hỏi mang tính thần học này, xin các cha trong diễn đàn gia đình nhạc sĩ này giải bày và thông suốt cho chúng con. 
 Tuy nhiên, chúng ta là phận phàm, thân xác yếu đuối và tội lỗi ... chỉ biết phó thác, cậy trông để xin Ngài thứ tha và hết lòng tin tưởng vào bàn tay quan phòng của Chúa, vì: "một sợi tóc trên đầu rơi xuống cũng là Thánh Ý nhiệm mầu của Ngài". Quan trọng là chúng ta đã cộng tác, chia sẻ con đường Thập Tự với Đức Giêsu và vác thánh giá đã đi được bao xa rồi ? Hay vì thánh giá Chúa trao nặng quá, ta đã bỏ lại bên vệ đường để thoát thân và cho nhẹ vai gánh? Nhưng mà ... nếu mãi vác thánh giá thì ta được những gì ?
 Xin mời quí cha cùng quí ACE trong gia đình nhạc sĩ và bạn đọc hãy nghe tâm sự về cuộc đời vác thánh giá của người anh em chí tình bên cạnh chúng ta. Đó là Nhạc sĩ Đinh Công Huỳnh:
Nếu như còn ở VN, có lẽ em đã chết rồi anh Tùng ạ, và nếu có chữa được thì nhà em cũng khánh tiệt mà cũng chưa chắc đã chữa được bệnh của em.
 Huỳnh bị bệnh gì mà ghê gớm thế ?
 Dạ, em bị nhiễm trùng đầu gối và sau thời gian thuốc men, chạy chữa, nhưng đầu gối không những không bớt đi mà càng nhiễm độc nặng hơn. Bác sĩ bảo đã đến thời kỳ bị ung thư đầu gối và không thể chữa được nữa. Thời gian tới sẽ lây lan đến tất cả các xương trên cơ thể và như thế khó mà qua khỏi .
 Được sinh ra và sống trong một gia đình đạo hạnh, Huỳnh đã có một tấm lòng đạo đức ngay từ tấm bé, luôn siêng năng lần hạt và không bao giờ bỏ đi một thánh lễ nào, nhất là ảnh hưởng qua gương sống đạo của ba mẹ và gia đình.
 Khi nghe tin như thế thì tâm trạng của Huỳnh thế nào ?
 Với sự nghẹn ngào qua hơi thở mà tôi thoáng nghe được trong đường phone viễn liên, Huỳnh trả lời:
 Thật sự khi nghe bác sĩ bảo em bị ung thư, lúc bấy giờ với em cũng bình tĩnh thôi, có lẽ vì em còn quá trẻ để thấu hiểu mức trầm trọng có thể dẫn đến sự chết vì những cơn bệnh ung thư. Người mà bị choáng váng đến ngất xỉu khi nghe tin ấy, đó chính là mẹ em.
 Bà như thế nào ?
 Sau khi nghe bác sĩ nói nguyên nhân của căn bệnh và sự nguy hại của tính mạng nếu chuyển qua ung thư, mặt mẹ em tái nhợt, 2 bàn tay run lên bần bật vội choàng lấy và ôm em vào lòng, mẹ chỉ thốt lên được lời: "xin Chúa thương cứu con của con với, Chúa ơi!" rồi khóc oà lên. Bởi hơn ai hết, mẹ biết rõ một khi ai đã bị ung thư thì khó mà qua khỏi và sự chết sẽ phải đến, chỉ là thời gian thôi.
 Chắc lúc đó Huỳnh cũng xúc động lắm, phải không ?
 Vâng, em cũng đã bật khóc theo mẹ. Em khóc không phải vì em sợ chết mà vì thấy thương cho mẹ quá sức. Mẹ nuôi em đến ngày khôn lớn, giờ đây em hiểu và thấu được tình thương bao la trời biển và lòng xót xa, quặn đau của mẹ khi ôm em trong lòng mà nghĩ rằng, một mai kia sẽ không bao giờ nhìn thấy con mình. 
 Những lời tâm sự mà Huỳnh kể ra, thật sự đã làm lòng tôi chùng xuống. Sau một lát, Huỳnh vội vàng nói tiếp:
 Và chính lúc này đây em mới bắt đầu cảm thấu được đâu là sự chết chóc và chia lìa. Em thấy mình biết sợ và ý thức được giá trị của sự sống và đau xót vì phải chết. Tâm hồn em bấn loạn đến độ căng thẳng và bản năng sinh tồn giờ đây em thấy mình đang chơi vơi!
 Tôi lắng đọng tâm hồn để hiểu được cái nội tâm nơi con người đang sống của Huỳnh, đồng thời hiểu được sự tỉnh táo mà Huỳnh đang cảm nhận vì biết mình sẽ chết. Một vài giây phút thinh lặng, Huỳnh tâm sự tiếp:
 Chính mẹ của em mới là người có tất cả cảm giác đau khổ và chia ly này hơn cả chính em.
 Vâng, làm sao mà không xúc động, căng thẳng khi nghe cái tin động trời như thế được. Ngoài các thánh tử đạo hiên ngang chết vì lý tưởng, còn chúng ta là người phàm, có tất cả các cảm giác, mà cái cảm giác biết mình sẽ chết và chờ chết mới là điều khốn nạn!
 Trong thời gian này, chắc Huỳnh phải nghỉ học ?
 Em phải nghỉ học thôi anh ạ. Mỗi ngày ở nhà, em miên man suy nghĩ về cuộc đời và những ngày vắn vỏi còn lại cuối cùng của đời mình. Em lê gót và một mình lang thang trong nhà để gậm nhấm những xót xa của người sắp ngã gục đó chính là em. Em đi từng phòng và cố tìm để nhìn những hình bóng qua những bức ảnh ba mẹ và các anh chị em của em. Vâng, họ đang mỉm cười với em, nhưng hồn em sao lại tê dại đến thế. Em thẫn thờ và đôi mắt nhắm nghiền để xua đuổi những ý nghĩ đó. Không chịu đựng được cảm xúc bởi em biết sẽ sắp xa họ vĩnh viễn, em cố đi ra phía trước hiên nhà như đi trốn cái sự thật và hy vọng cảnh vật bên ngoài làm giảm hay quên đi cái đau khổ đang giày xéo và miên man trong dòng suy nghĩ. Nhưng oái ăm thay! Chính những lúc mình muốn chạy trốn, lại là lúc không thể thoát ra được. Chiếc xe đạp mà mẹ mới mua cho em đang dựng phía trước hiên nhà kìa. Nhìn chiếc xe đạp và nhìn lại cái chân của mình đang bị ung thư và đang dần mất đi đầu gối. Đầu óc em quay cuồng và nghĩ rằng đời nào mình có lại đôi chân bình thường để nhảy lên chiếc xe và đạp đi đó đây. Không chịu đựng được những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, em vội tìm về phòng, gục đầu trên gối và khóc nức nở. Cái giường, chiếc gối quen thuộc với hơi hám của mình qua bao năm tháng, còn cái chăn kia nữa kìa, nó đã từng phủ cho mình được ấm khi mùa đông về, và ... rồi mai kia dưới lòng đất lạnh ... Ôi!... Em không thể chịu đựng được chính mình và em đã hét lên ngây dại như một người điên.
 Kể đến đây, Huỳnh đã nức nghẹn, và tôi nghe tiếng sụt sùi trên phôn, còn tôi thì không thể cầm được nước mắt và cảm thấy thương và tội nghiệp cho Huỳnh quá.
 Hãy tự đặt mình vào số phận của Huỳnh lúc bấy giờ để biết được cảm giác đau đớn về thể lý, nhất là nỗi đau đớn đến tê dại của tinh thần. 
Rồi mai đây Huỳnh sẽ chết đó là điều bác sĩ đã nói và khẳng định, và nếu có chữa trị được thì cũng phải cưa đi một cái chân và sẽ loại bỏ những khúc xương nào trong cơ thể bị nhiễm trùng.
 Ôi căn bệnh quái ác và oan nghiệt! Sao lại gắn và trao cho một cậu con trai mà mái tóc hãy còn xanh và chỉ vừa chớm tròn lứa tuổi đôi mươi với nhiều mộng ước của tương ai ?
 Tôi không muốn khuấy động để gợi lại nơi Huỳnh những cảm giác đau đớn đã qua mà Huỳnh đã chịu và gánh lấy, tôi nhẹ nhàng vỗ về và nói:
 Chắc lúc bấy giờ Huỳnh cậy trông vào Chúa lắm phải không ?
 Như đúng phải lúc để Huỳnh tỏ bày và nói cho tôi nghe sự phó thác vào bàn tay của Chúa trong thời gian nằm chờ chết đó. Huỳnh khiêm tốn e ấp trả lời:
 Em được ba mẹ luôn dạy dỗ và nhắc nhở con cái sống đạo đức và mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, nhà em luôn quây quần để đọc kinh tối. Có lẽ nhờ thói quen này, nên em luôn sống trong cầu nguyện, nhất là khi con người em gần chết thì sống thánh thiện ra. Chính lúc này đây, em chỉ biết trông vào tình thương nơi lòng thương xót của Chúa. Em phó thác tất cả cho Chúa và em thầm cầu nguyện rằng: Lạy Chúa, nếu một ngày con còn được sống, con sẽ làm theo Thánh Ý Chúa muốn trong cố gắng tối đa có thể, dù con có phải bại liệt đôi chân. Lời nguyện này em thường lập lại gần như mỗi ngày trong thời gian em nằm chờ chết, trong thời gian chữa trị và ngay cả đến bây giờ.
 Quả thật! Con người khi vào đường cùng hoặc gặp sự bế tắt, hoặc biết mình sẽ chết thì sẽ sống rất tốt lành. Chính vì thế và hơn ai hết, Đức Cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận đã nói và khuyên chúng ta: "Hãy sống mỗi ngày như ngày cuối cùng của đời mình" là thế.
 Thiên Chúa luôn sống động và Ngài có cách riêng để đặt để lên vai và gửi thánh giá lên mỗi thân phận của mỗi một con người. Vấn đề là chúng ta có bao giờ tìm hiểu chính bản thân và nhận diện những dấu chỉ qua những biến cố xảy ra trong đời sống của chính mình để hoán cải hay biến đổi ... Biết đâu Ngài muốn nhắn gửi hay thức tỉnh đến chúng ta một điều gì đó chăng ?
 Vâng thưa anh, ý Chúa thật nhiệm mầu và tình thương của Ngài thì quá bao la. Cùng trong thời gian này, gia đình em nhận được tin mừng vì có giấy được xuất ngoại theo diện đoàn tụ ở nước ngoài.
 Tạ ơn Chúa! Như vậy bệnh ung thư của Huỳnh được chữa trị rồi, phải không ?
 Rất hớn hở, Huỳnh cao giọng:
 Đúng thế! Trong cái xui lại có cái hên anh ạ. Sau khi gia đình em đến được đất nước Đan Mạch, em được đưa đi chữa trị ngay. Bác sĩ đã phải cưa đi đầu gối và vất bỏ đi một phần thân thể của em. Họ cho em nằm viện và chịu chữa trị đến 3 năm. Lúc này tóc tai em rụng hết, mặt mày xanh le léc, da dẻ nhăn nheo, nhợt nhạt vì bị hoá trị (chemo therapy) Mấy đứa em ruột vào thăm và còn chọc em trông giống như một ông cụ trong khi em chưa tròn 20 tuổi. Chúng nó còn bảo: "chỉ cái hàm răng của anh là còn trẻ thôi".
 Tôi vui cười qua cái đùa rất tếu của mấy đứa em của Huỳnh và qua giọng nói dí dỏm, Huỳnh cao hứng nói tiếp:
 Ba Mẹ em lúc này đã hiện lên nổi vui mừng ra mặt. Mỗi ngày mẹ vẫn đến để chăm sóc em và luôn thầm cám ơn Chúa vì tin tưởng chính Chúa đã cứu chữa em. Mẹ luôn nói và nhắc nhở với em điều này, mãi đến bây giờ mẹ vẫn nói thế.
 Thế, trong thời gian nằm viện để chữa trị, Huỳnh có cảm nghiệm và đánh động gì không ?
 Có chứ anh! Em cũng tin tưởng Chúa đã cứu chữa em và gia đình em. Em nghĩ Chúa đã nghe và nhậm lời trong nỗi đau cùng cực của mẹ em khi ôm em vào lòng với bàn tay run lên bần bật và chỉ biết van lên lời: "Chúa ơi, xin thương và cứu con của con với". Chính lời cầu xin tha thiết của mẹ, nên em tin tưởng Chúa không thể làm ngơ được.
 Tôi cho đó là một phép lạ nhãn tiền Chúa ban cho Huỳnh và gia đình đấy.
 Vâng, em hoàn toàn tin tưởng như thế. Nếu còn ở VN, xem như giờ này em đã đi đong và xanh cỏ rồi còn gì. Anh biết đấy, mặc dù đã được chữa dứt căn bệnh ung thư xương chân của em, nhưng em phải trở thành một phế nhân. Chân của em giờ này đâu có co lại được nữa, suốt đời chân phải của em phải thẳng đuồn đuột, thậm chí ngay cả khi ngủ, vì họ gắn một thanh sắt trong chân từ trên xuống để nối lại cái chân của em cho được liền lạc. Vì đầu gối chân của em đâu còn nữa.
 Mặc dù đã có "niềm vui trong giờ tuyệt vọng", nhưng tôi vẫn nghe được chất giọng có pha chút nghèn nghẹn rồi Huỳnh xót xa nói tiếp:
 Anh Tùng biết đấy: Những bước đi của em và mãi đến suốt đời, chỉ là những bước đi âm thầm phía sau của cuộc đời thôi anh ạ, vì em đâu có thế đi nhanh để ngang hàng với người ta được. Đời em mê nhất là được chạy trên sân cỏ để lừa trái banh, đế đưa và suýt trái banh vào gôn. Nhưng than ôi! Giờ đây ngay cả bước đi cà thọt từng bước một của em cũng không vững và nhiều khi sơ ý, em lại thường bị ngã, những lúc đó em buồn và tủi thân lắm. Lứa tuổi đẹp nhất của đời con trai, em không có khoảnh khắc nào, có chăng chỉ là những ảo tưởng, những mơ mộng, huyền hoặc để tự vỗ về và an ủi trong âm thầm, xót xa và cay đắng ... 
 Tôi thinh lặng để lắng nghe và trân trọng nỗi chua xót tận đáy lòng của Huỳnh, người mà tôi lấy làm quý mến ngay những giây phút ban đầu khi nhận email của Huỳnh cách đây đúng một năm gửi đến để xin những bài hát thánh ca của tôi cho đăng lên trên website của Huỳnh. Qua nhiều lần trao đổi trên email và qua những cuộc đàm thoại trên phôn, hai anh em chúng tôi trở thành thân thiện và gần gũi nhau, mặc dù mỗi đứa ở mỗi phương trời. Chính những sự thân thiện và hiểu được tấm lòng, tôi đã mời Huỳnh cộng tác để giúp tôi kêu gọi ACE Nhạc sĩ hải ngoại qui tụ thành lập Gia Đình Nhạc Sĩ ngày hôm nay là thế.
 Sau những giây phút nghẹn ngào tâm sự và nói lên những khao khát cùng những thua thiệt về bệnh hoạn của mình, Huỳnh đoán được vì vô tình đã làm tôi xót xa và buồn cho Huỳnh. Rất nhanh trí thay vì tôi an ủi, nay Huỳnh nắm chủ động lại đi an ủi tôi bằng câu chuyện vui khi chọn cái tên địa chỉ email của Huỳnh. Huỳnh kể lại sau đây:
 Anh Tùng thấy không, khi biết mình đã bị què đi một chân và không muốn ai ăn hiếp đến em, nên em đã chọn cái tên để làm địa chỉ email và để hù doạ thiên hạ chơi! Nhất là mấy thằng Tây to con trong lớp em í ... kungfumester@gmail.com Ka,ka,ka ...
 Tiếng cười rất sảng khoái vang lên và quả thật tôi cũng phá cười theo. Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhận được email này, tôi đã tự hỏi và phân vân: Ông này ngon thiệt! Sự phụ môn Võ Ta không phải vừa đâu, nhất là ngang nhiên tự tin dùng Master Kungfu để lấy làm tên địa chỉ email của mình. Ông võ sĩ này khi giận và nếu nhảy lên đá song phi chắc đời mình tàn ngay!
 Huỳnh phấn khởi vừa cười vừa nói:
 Ngay cả ông cha Nhạc sĩ Tứ Đẳng Thái Cực Quyền Đạo Phêrô. Nguyễn Mộng Huỳnh, cũng ngao ngán Sư phụ Võ Ta Vincente. Đinh Công Huỳnh này mà! hi, hi...
 Hiện tại cơn bệnh hiểm nguy của Huỳnh đã được chữa trị và qua khỏi sau khi định cư tại Đan Mạch. Tuy nhiên như Huỳnh nói: "chân của em không thể đi đứng bình thường như mọi người được nữa, mà chỉ là những bước chân âm thầm phía sau của cuộc đời". Phía sau cuộc đời của Huỳnh giờ đây còn có thêm những bước chân luôn đồng hành với Huỳnh đó là Cẩm Linh và 2 cháu là Diệu Yên & Khải Hoàn.
 Cẩm Linh là người vợ hiền hoà, hiểu biết, thông cảm và nhất là đạo đức được Chúa gửi đến để sớm hôm, để yêu thương và gầy dựng mái ấm với Huỳnh. Gia đình anh chị giờ đây nô nức tiếng cười vang của hạnh phúc với 2 cháu. Mái ấm là căn apartment (chung cư) 1 phòng chỉ vừa đủ chỗ cho vợ chồng và 2 đứa con. Một mình Cẩm Linh đi làm, còn Huỳnh vì cái chân nên không thể đi làm được. Chính vì vậy, Huỳnh quyết định ghi danh đi học và đã lấy văn bằng tốt nghiệp ra trường với nghành chuyên môn là Classic Guitar.
 Sau khi ra trường, Huỳnh đã cố gắng lê đôi chân âm thầm bước phía sau cuộc đời đi xin việc làm đó đây từ các trường học, các trung tâm và ngay cả các nhà thờ để kiếm thêm nguồn lợi tức giúp vợ trang trải chi phí trong đời sống thường nhật, nhưng...
 Người ta khó nhận em lắm anh Tùng ạ. Phần, vì em không phải là người bản xứ, nhất là nhìn thấy sự chậm chạp và dị tật trên đôi chân, nên rất khó để em có được việc làm.
 Tôi đồng ý và rất thông cảm cho Huỳnh. Dù như thế nào, họ cũng chỉ nhìn mình bằng một con mắt ở một góc độ giới hạn qua lăng kính đã bị hàng rào lưới kẽm gai B40 chận lại. Con kia còn lại, họ cũng lạnh lùng treo con mắt đó trên bìa ranh giới của ý thức hệ, để rồi chúng ta khó có thể vượt qua hoặc được sự công bằng một cách nào đó trong đời sống chỉ vì mình là mũi tẹt, da vàng ... Chưa nói đến sự ưu tiên nếu ta không chịu khó và cố gắng gấp đôi trong mọi lĩnh vực ở xứ người, huống chi là Huỳnh, phải không bạn ?
 Mặc dù đời sống rất vất vả và eo hẹp tài chánh ... Và để giữ đúng lời hứa với lòng mình trong những ngày tháng mang bệnh. Sau khi được chữa lành, Huỳnh đã hăng say tham gia những công việc nhà Chúa. Huỳnh đã vào ca đoàn và hăng say phục vụ. Chưa hết; để cảm nghiệm ơn Chúa cứu sống, Huỳnh đã sáng tác Thánh ca để cao rao tình Chúa qua âm nhạc, đế tôn vinh và tạ ơn Chúa bao la, diệu kỳ ...
 Ngoài ra, Huỳnh còn lập thêm một website, là nơi có nguồn cung cấp các bài hát thánh ca, tạo điều kiện thuận lợi cho các ca trưởng, ca đoàn muốn tìm bài hát một cách dễ dàng nhất. Điều nổi bật nơi Huỳnh là sự hy sinh, bỏ thời gian để chép lại cả ngàn ngàn bài thánh ca của tất cả các Nhạc Sĩ Công giáo trên website này. 
 Quả đúng như vậy và trong âm thầm, Huỳnh đang giữ đúng lời hứa với Chúa để làm theo thánh ý của Ngài.
Tôi nghĩ: Có lẽ Chúa muốn vậy! Nghĩa là muốn đôi chân của Huỳnh chậm lại trên các con đường ở trên mặt đất, để đôi tay của Huỳnh có thời gian vươn xa ở trên mạng. 
 Đúng vậy, nếu bấm vào http://www.dinh.dk/, chúng ta sẽ thấy được mục đích và vì sao Huỳnh phải làm những công việc không công và không lương như thế. Âu, cũng là một ơn gọi mà có lẽ Chúa đã chọn Huỳnh từ trong bào thai.
 Trong mùa Phục sinh vừa qua, tôi có nhận 2 bài hát viết về lòng thương xót của Chúa mà Huỳnh sáng tác và gửi tôi để chia sẻ, đồng thời cảm nghiệm Chúa nhậm lời và ban ơn cứu chữa Huỳnh. Huỳnh cũng có email nói cho tôi một tin vui là mới đây có 1 trường đại học bên Na Uy đã nhận đơn xin việc và cho một việc làm là mỗi tuần, Huỳnh đến dạy đàn cho trường này. Mặc dù hiện tại họ chỉ cho dạy ít giờ, nhưng cũng đủ tiền để mua sữa và học phí cho con và tôi xin dừng lại phần 1 ở đây, mai mốt tôi sẽ viết tiếp phần 2 "Những Bước Chân Phía Sau Cuộc Đời".
Xin các cha cùng ACE gia đình nhạc sĩ và bạn đọc giải lao mấy phút và xin mở bài hát: Thánh Mẫu La Vang có đính kèm của Huỳnh để thưởng thức. Đây là bài hát thứ 9 tôi muốn giới thiệu trong cuốn CD BÊN MẸ LA VANG.
 Văn Duy Tùng
**********************************************
-- Huỳnh có cho phép cô đăng bài của anh Văn Duy Tùng viết về Huỳnh trên blog không ?
HT
Da vo tu di co. Dau phai bai cua chau dau ka ka ka... chau tu y cho phep luon ka ka ka...
 H.
À ừ cô quên nhỉ, đáng lẽ phải xin tác giả bài viết.
Cô cũng có một chứng từ na ná như Huỳnh, nhưng Huỳnh là phần xác, cô là phần hồn.
Hồi bé, cô rất ghét Đạo, tâm hồn cô bị khuyết tật.
Khi cô 19 tuổi ,Chúa mới chữa, gắn cho tinh thần cô một thanh sắt Đức Tin.... 
Kakakaka,
HT