|
Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013
TIẾNG HUẾ
Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013
KHÔNG CHÍNH CHỦ RỒI EM ƠI
THẾ LÀY NÀ THẾ LÀO ?
Toà Giám Mục Bắc Ninh thông báo:
Giáo phận Bắc Ninh không có Linh mục Nguyễn Quốc Hiếu
TÒA GIÁM MỤC BẮC NINH
TP. BẮC NINH – VIỆT NAM
Tel: +84 (241) 382 1438
Fax: +84 (241) 382 4843
Email: tgmbn@yahoo.com
Bắc Ninh, ngày 28.3.2013
THÔNG BÁO
V/v: Giáo phận Bắc Ninh không có Linh mục Nguyễn Quốc Hiếu
Trong chương trình thời sự tối ngày 26 tháng 3 năm 2013 của đài truyền hình Trung ương VTV1 có đoạn phóng sự “Chức sắc tôn giáo góp ý sửa đổi Hiến Pháp 1992,” có dòng chữ chú thích “Linh mục Nguyễn Quốc Hiếu, Chủ tịch Ủy ban đoàn kết Công giáo tỉnh Bắc Ninh” làm cho nhiều người ngộ nhận ông Nguyễn Quốc Hiếu là linh mục của Giáo Phận Bắc Ninh.
Vì vậy, Văn phòng Tòa giám mục Bắc Ninh xác nhận và thông báo giáo phận Bắc Ninh không có linh mục nào tên là Nguyễn Quốc Hiếu.
Lm. Đaminh Nguyễn Xuân Trường
Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013
Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013
TẠM BIỆT ĐAN SĨ
Ora et Labora |
thật vui khi được đi đây đó cùng cha hay nói cách khác được cha đồng hành ít ngày. Con muốn thổ lộ niềm vui như thế vì nói thật với cha , HT. ít khi có dịp công kênh các linh mục lên đài lắm. Cha xem, trên đời này giáo dân chúng con đếm được mấy linh mục tốt lành thánh thiện ? Có là chưa đủ mười đầu ngón tay. Sảng thì nói thế thôi chứ cũng biết mình hồ đồ, nhưng hồ đồ có cái lý của nó cha ạ.
Cha còn nhớ hôm cha gặp gỡ anh em làm CD Về thăm mẹ đấy, các chúng xổ ra ào ào như trả thù còn gì !, nào chỉ HT ba hoa nói quá. Cha biết không, vừa thoát khỏi đàn em ngang tàng bạo miệng với cha, con lại dính ngay đoàn lữ nhạc Lờ - Bờ - Tờ. Họ nói ấy à, không phải chỉ một lần đâu, lần nào họ cũng nói... thế. Ức chế lâu ngày mà ! Cho nên, như lời một bài hát : "được gặp cha là con rất vui, ối ối trời trời ơi, mặt cha giống như mặt trời ...", con thấy vui khi có cha làm bạn, một linh mục đan sĩ, không tiền, không điện thoại ( cho nên chắc chắn không dan díu vấy tình) chỉ có một cái Luật Dòng to để trước mặt. Lỡ làm gì lệch lạc cũng phải kính úy Bề Trên, mượn cháu cái Di động trình bày cuống quýt.
Cha cứ việc thiếu thốn như thế, con khuyến khích.
Đi tu phải sống nghèo, hễ em cháu nó chiều thì phải biết từ chối. Con đã thấy cha từ chối nhiều lần và con bằng lòng. Cha cũng đã nghe con nói hoài : Các em đừng làm hư cha. Không phải đùa nhưng thật là thế. Càng được chiều chuộng, các cha càng hư. Cha nào ra xứ, trước sau thế nào cũng hư. Cha nào không hư là thánh. Bởi vì ngoài xứ có nhiều con người nhà quê chân chất, vốn kính trọng các Đấng các Bậc, các ngài muốn gì được nấy. Bởi vì ngoài xứ trời sinh có nhiều bà góa, quý bà vô cùng đáng quý nhưng cũng có dăm bà cung phụng cha để lập công trước mặt người thế cùng là trước mặt Đức Chúa Lời, thì là làm hư các cha. Bởi vì ngoài xứ các con chiên sợ cha xứ như chiên sợ cọp, như dân sợ vua. Thờ phụng sót một cái là nhà mày có đứa chết, cha không cho đưa quan tài vào nhà thờ. Đấy, bố con, em con chết như thế đấy. Thôi cha ạ, chuyện buồn đã bảo quên, lâu lâu nó lại nổi lềnh bềnh trong tâm tưởng. HT. ít có cơ hội khen lao các cha là thế, nhưng có những linh mục mình " Vừa gặp cha là con mến ngay" ( lời 1 bài hát) , bởi nhìn thấy cách ăn nết ở nơi vị ấy đích thưc là chân tu, nhìn mặt khờ khờ nhưng đầy đủ : Vâng lời, Trong sạch, Khó nghèo, Vui vẻ, Hồn nhiên, Thật thà, Đơn sơ, Hiền lành, Đạo đức, Thánh thiện, Yêu người ( cái giống thế gian nó đòi hỏi nhiều nơi Tu sĩ ) . Người phàm đòi tu sĩ phải sống cao cả, tốt lành hơn họ, hơn một tí cũng được nhưng là phải hơn. Thương thay, thực tế không như ý muốn.
Vậy "trong giây phút chia ly"(lời ca cổ), thân mến chúc cha vui khỏe, vẫn luôn là một đan sĩ đơn sơ thánh thiện, giáo dân thương, đừng để họ rủa sả, chê bai, họ có lý của họ, đừng ai nói sao giáo dân cứ nói xấu các cha. Không xấu mà tự dưng họ nói xấu mình được a, cha nhỉ ?
Cha cứ trồng rau, làm giá, làm đậu hũ, vắt sữa bò, lái xe đi giao hàng v.v. . Cha mà ra xứ là vô vàn cám dỗ. Cha E-Lờ ơi, làm tôi nhà Chúa còn hơn làm vua thế gian, đột quỵ một cái méo mồm, vua hay thủ tướng cũng phải ru rú trong nhà, đố dám lên ti vi phát biểu, huống hồ là một ông cha xứ, có giỏi cũng chỉ làm vương làm tướng trong cái khoảnh nhà xứ thôi, có muốn ra oai quát mắng một ông lão 80 tuổi thằng nọ thằng kia cũng chỉ một lần, dám lần nữa không con chiên nó vả cho. Ấy là con chiên còn non dại, gặp phải con chiên nào đanh đá một tí , cha xứ biết thế nào là lễ độ ngay thôi.
Xin lỗi cha. Con không dám dạy cha. ( con muốn dạy ông cha kia cơ).
Các cha ở trong nhà Dòng thì cứ Ora et Labora, bấy nhiêu chữ đủ nên thánh, con tin cha sống được vì thấy cha không tha thiết của cải đời này, ra đi một chỉ mong trở về nhà Dòng cho đúng phép Bề Trên cho. Tốt , tốt, très bien. Người ta bảo bạn cứ cho tôi biết bạn chơi với ai tôi sẽ nói cho bạn biết bạn là người thế nào. Đi với cha, gặp các bạn của cha, con thấy các vị ấy rất tốt, chân tu và dễ mến.
Chúc cha không bị làm chức to. Cha nào rại rột " placet" nhận làm Bề Trên tóc bạc sớm, kém đẹp trai ....kha kha kha !
Cha về nhà Dòng bình an.
Mong gặp lại Đan sĩ của Chúa.
HT
THỨ NĂM THÁNH
Trong ngày thứ Năm Thánh chuẩn bị lòng tham dự Thánh Lễ Tiệc Ly vào cuối giờ chiều, bạn suy niệm điều chi ? Thoạt tiên, tôi đặt câu hỏi ấy với chính tôi. Và tôi thấy trống trải, vô vị, bởi tôi đã không hứng thú đón nhận những lời giảng của cha xứ trong ba ngày Tĩnh tâm vừa qua. Tôi luôn là một con chiên hay lo ra, hơn nữa, một giáo hữu hay khó chịu với các cha mỗi khi nghe chuyện đồn tệ về các ngài. Vậy nên bạn thấy đấy, nghĩ ra được câu tự vấn trên đã là phúc cho tôi lắm lắm. Tôi ngồi co chân lên ghế, tay bưng ly cà phê đen nóng, vừa nhâm nhi vừa suy nghĩ, muốn viết ra điều gì đó răn mình để sau một ngày Thánh hữu ích, đỡ xấu hổ với lòng.
Tiệc Ly - "The Last Supper" Leonard de Vinci
Một giờ trôi qua, cà phê đã cạn tới giọt cuối, cán muỗng dài chông chênh muốn đổ, tôi như nó, vẫn "mênh mênh mang mang", nhẹ hõm...Toan post một bài trên mạng cho xong, bài "Tiệc huynh đệ thánh thiêng" của Lm. Jude Siciliano, OP. nhưng đọc thấy cũng không xi-nhê cho lắm, kéo xuống cuối bài thấy tác giả kết bằng một danh ngôn của Trung Hoa. Nghĩa là của người ...Tàu. Người Tàu, chỉ có lý do vậy thôi mà tôi bôi một phát đen hết từ đầu tới cuối bài đoạn choọc ngón giữa vô " Backspace". Mất trắng ! Chưa thấy ai quá khích như tôi. May thay còn lại bức ảnh Tiệc Ly của Leonard de Vinci ở trên cùng chưa bị xóa. Tôi dòm vô, tìm Juda, xem Juda có cầm túi tiền không. L.de Vinci vẽ mắt Juda trắng dã nhưng tôi nhớ về sau anh ta có hối hận và tôi thấy tội nghiệp quá. Tay môn đệ giang hồ này đã bị thế gian nguyền rủa muôn đời, có khác gì hai tên trộm cướp nọ. Nhưng biết đâu số phận Juda sẽ lành ! Ai dám nói dữ ? Có những kẻ theo Chúa, hai mí mắt cúp cụp, hai ngón tay xỏ lỗ mũi, đọc kinh như vẹt, nhưng coi chừng ! Ai dám nói lành ?
Vậy tôi mới suy rằng : Hôm nay thứ Năm Thánh, hãy tự răn mình :
1. Hãy cầu nguyện cho người ...Tàu, cho dân lành và nhất là cho những tên chóp bu ác độc chuyên quyền tham vọng cướp bóc.
2. Hãy thôi quá khích vì quá khích bây giờ là đồng nghĩa với ngồi tù.
3. Giỡn hoài ! Thôi, hãy giữ cho tâm hồn luôn bình an, thanh thản, không nhìn mặt xấu mà quay ngược lại về hướng tốt để chỉ nhìn thấy điều tốt, người tốt, mặt tốt. Cướp cũng tốt, bởi nó còn tương lai. "Que sera sera"!
Lạy Chúa,
nhưng xin thương xót chúng con. Dân lành Việt Nam con đang ở trong bầu trời mù xám ....Lạy Chúa, Chúa biết rõ, con đang dối lòng đó ...
Lúc này đây con không thể bằng yên khi nghe tin Trung cộng mưu chiếm đoạt đất nước con. Con không thể vui khi còn bao đồng bào con đang phải tù tội, cô đơn, khổ sở, chết dần chết mòn. Con không thể cười khi trên mặt báo chí đầy rẫy những bất công, bạo hành, bạo lực.
Vì sao Lời Chúa dạy chúng con hãy yêu thương nhau lại bất lực như thế ?
Và con muốn khóc.Cho nước mắt tràn qua ngày mai luôn, bởi biết rằng vì hận thù, tội lỗi mê muội của chúng con mà ngày mai Chúa chịu chết .
Ngày mai Chúa chết ! Vì nhân loại chúng con. Tội quá chừng Chúa ơi !
Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013
HÃY MỈM CƯỜI
Khi tất cả mọi chuyện đau buồn đổ lên đầu bạn, hãy mỉm cười để đón nhận nó, vì chỉ có như thế, bạn mới có thêm dũng khí để bước tiếp con đường đời mà mình đã chọn… Khi có một chuyện thật vui đến với bạn, hãy mỉm cười để đón nhận nó, để niềm vui, niềm hạnh phúc được nhân đôi, để mọi người có thể vui cùng niềm vui của bạn…
Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013
MỘT NGƯỜI CON NGOAN
Khanh chụp với mẹ Quý |
Trở lại bên nhà HIV, nhỏ Khanh bữa nay bức xúc tâm sự nhiều. Nó nói : Con nói cô Triều nghe, con nè, không sợ đứa nào nghe. Con ở cái nhà này là vì tình con thương mẹ ( mẹ Quý), bởi sao , bởi mẹ thương con, cái tình thương đó không có ai thay thế nổi, cũng không có ai làm được như mẹ. Mấy người đi tu, mấy bà sơ đồ cũng không bao la như dzậy. Nè, con nói cô lên mạng đi, tìm báo Công An, ngày 13 tháng 7 năm 2011 ( hay 2001 mình quên mất, mà về nhà cũng không biết đường tìm link báo cũ), đó! có bài nói về con đó : Quách Phương Khanh, giang hồ An Giang không sợ ai nghen .
Nghe hắn nói, mình chăm chú ngắm, con nhỏ này nói thiệt chứ không giỡn. Khanh giờ là một anh Khanh, đầu đinh, mặt gầy guộc sương gió, hai cánh tay nát đầy sẹo, vết tích của bao nhiêu lần dao lam tự cứa vì uất ức hoàn cảnh...
Nói thật, mình muốn ôm nó vào lòng.....
Nghĩ, nếu là linh mục chủ tế, thứ Năm Thánh này mình sẽ quỳ xuống rửa chân cho Khanh.
Khanh ngồi nơi bàn ăn,ngỏ ý muốn đọc thuộc lòng cho mình ghi lại bài thơ nó sáng tác. Khanh bảo con cất trong tim, bao lâu nay chờ gặp nhà báo sẽ nhờ đăng. Để con lấy giấy bút, cô ghi nghen. Nè, ghi đi, sự khao khát của một người mẹ, xung quanh mẹ bao nhiêu là bạn trẻ. Chữ cô đẹp quá.
Thôi mà, đừng nịnh, đọc tiếp đi cô về đăng blog cho mày.
Và hôm nay mình xin đăng bài thơ này của giang hồ hảo hớn họ Quách vào đây như lời đã hứa với hắn.
SỰ KHAO KHÁT CỦA MỘT NGƯỜI MẸ
Xung quanh mẹ bao nhiêu là bạn trẻ
Thiếu học hành bởi cuộc sống bon chen
Đêm từng đêm lang bạt khắp vỉa hè
Tìm cơm áo qua đôi tay gầy yếu đuối
Xung quanh mẹ bao nhiêu là bạn trẻ
Sống lang thang thân côi cút không nhà
Không mẹ cha không tình thương ấp ủ
Sống lạc loài giữa xã hội điêu ngoa
Với bất công của cuộc sống chất chồng
Với sa ngã trước cuộc đời rộng mở
Tuổi trẻ ta với may mắn hiện thời
Sống đúng nghĩa đứng phía ngoài chân lý
Ước mơ mẹ chỉ là niềm tin và khao khát
Mong thực tế các con sống bình đẳng.
QUÁCH PHƯƠNG KHANH tặng mẹ Quý
Bạn đọc biết đấy, mình mến Khanh nên tôn trọng nguyên văn lời bài thơ trên do Khanh đọc cho "nhà báo" ( he he !) viết ra giấy, không góp ý, không sửa đổi gì hết. Chỉ có điều ghi tên tác giả thôi chứ không nói rõ như Khanh dặn là giang hồ giang hiếc gì, bởi, cứ nhìn cách Khanh ân cần, tận tâm phụ giúp mẹ Quý chăm sóc anh em bệnh nhân trong nhà như thế thì ghi chú dưới tên Khanh là "một người con ngoan" mới đúng.
** Bạn đọc nào tìm được bài báo Công An viết về Khanh, vui lòng gửi cho mình xin để tặng lại Khanh nhé. Xin liên lạc e-mail Hải Triều: trieuthanhca@gmail.com
Cảm ơn bạn .
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)