#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

NHỮNG CHIẾC LÔNG GÀ

 
                             
                              


Bài đăng tặng L.D.T.N.Y.N.Đ.H.T.G.H.N.V.V.V.H.

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

PHẢI KHÔN NGOAN THẾ NÀO ...


TRƯỚC LÀN SÓNG TỤC HÓA VÔ LUÂN CỦA THỜI ĐẠI , 
PHẢI KHÔN NGOAN THẾ NÀO ĐỂ ĐƯỢC CỨU RỖI?

Chúng ta đang sống trong một thế giới điên loạn vì vô thần, vô luân , tôn thờ vật chất, tiền bạc và mọi thú vui vô luân vô đạo. Những người cầm quyền cai trị , dù là tư bản hay cộng sản, thì cũng chỉ quan tâm đến quyền lợi và địa vị của họ, của phe nhóm họ,  chứ không hề chú tâm gì đến phúc lợi của người dân và quan tâm đúng mức đến trách nhiệm duy trì và bảo vệ  luân lý, đạo đức, là nền tảng tinh thần vững chắc  cho mọi xã hội con người, khác xa loài vật, chỉ sống với bản năng và không có ý thức gì về luân lý, đạo đức.

Con người có lương tâm và ý thức đạo đức, nhưng lương âm này đã bị băng hoại cùng với ý thức đạo đức nên quá nhiều người ở khắp nơi  đã và đang đi vào con đường tội ác như giệt chủng ( racial genocide), khủng bố ( terrorism) mà bọn Hồi giáo quá khích ( ISIS) đang bách hại rất dã man  những tín  đồ thiểu số theo KitôGiáo và ngay cả  những người Hồi giáo khác,  không thuộc phe đảng của chúng, như thực trạng đang diễn ra ở Irak, Syria . Nạn giết hại trẻ nữ ( infanticide), (vì chính sách một con cho mỗi gia đình) rất dã man và tội ác,  vẫn tiếp tục diễn ra cách hợp pháp ở Trung hoa cộng sản và Ấn Độ trước sự làm ngơ của cả thế giới văn minh !

Mặt khác, vì quá  ham mê  tiền bạc  và tôn thờ  vật chất,  nên bọn tư bản  đen và đỏ nói chung , và cách riêng tập đoàn tài phiệt ở Mỹ  đã dùng tiền bạc để mua chuộc  giới  lập pháp để làm ngơ cho bọn chúng thi hành những sách lược kinh tài gian xảo  để vơ vét của cải, làm giầu cho bọn họ, bất chấp những  khó khăn của đa số dân lao động, không có tiền để mua bảo hiểm sức khỏe và nhân thọ khi về già.. Các bệnh viện tư ở Mỹ không  hề  chữa miễn phí hay giảm bệnh phí cho ai bao giờ. Chúng  hoạt động  vì mục đích kiếm tiền, làm giầu cho bọn kinh doanh tư bản  chứ không vì lợi ích và thương xót gì người bệnh tật.

Tệ hại hơn nữa, trên bình diện luân lý, đạo đức, chưa bao giờ con người ở khắp nơi lại làm những sự dữ ở mức ghê sợ như hiện nay : tệ trạng buôn người (human trafficking) – đặc biệt là buôn bán phụ nữ và trẻ em cho kỹ nghệ mãi dâm và ấu dâm (child prostitution)  rất  khốn nạn và tội lỗi  đang gia tăng  ở mức không thể  ngăn chặn được , khiến hàng triệu phụ nữ và trẻ em đang là nạn nhân rất đáng thương của bọn người đã mất hết lương tri và bản tính thiện, trong đó có một số cha mẹ đã bán con cái dưới tuổi thành niên cho bọn ma cô tú bà ở trong và ngoài Viêt Nam. Bọn người bất lương này, cùng với bọn đi tìm thú vui vô cùng khốn nạn - là thú  dâm ô và ấu dâm-  đang tạo hỏa ngục trần gian cho chính bọn chúng và cho các nạn nhân chẳng may sa vào hỏa ngục của bọn người đã mất hết lương tri này.

Chưa hết, ở nhiều nước có truyền thống Kitô giáo lâu đời  như Pháp, Anh, Đức, Ý, Tây Ban Nha, Canada  và Hoa kỳ, người ta đã cho tự do phá thai , li dị và hôn nhân đồng tình (same sex marriage) để đạp đổ mọi  nền tảng  và giá trị thiêng liêng của sự sống con người,  của truyền thống hôn nhân giữa người nam và người nữ  theo thánh ý của Thiên Chúa , Đấng đã tạo dựng con người có nam có nữ và truyền cho họ  sứ  mệnh  phải  sinh  sôi nẩy nở  thật nhiều, cho đầy mặt đất và thống trị mặt đất” ( St 1 : 28)

Trước những thực  trạng  rất  đáng buồn  nói trên của thế giới vô thần  và tục hóa ngày nay, là người tín hữu Chúa Kitô, chúng ta phải sống khôn ngoan thế nào để cứu mình và cứu người khác thoát khỏi nọc độc  của “ văn hóa sự chết” đang bao trùm thế giới  hiện nay ?

Nói đến khôn ngoan, ta phải nghĩ ngay đến Vua Salomon con vua Đavid , trong thời Cựu Ước xưa, là người chỉ xin Chúa cho được thần trí  khôn ngoan  để cai trị dân , và  đã ca tụng ơn quí trọng  này như  sau:

“ Vậy tôi nguyện xin, và Thiên Chúa đã ban cho tôi sự hiểu biết

Tôi kêu cầu và thần khí Đức Khôn Ngoan đã đến với tôi

Đức Khôn Ngoan tôi đã quí trọng còn hơn cả vương  trượng, ngai vàng

đối với tôi,  trân châu bảo ngọc chẳng sánh được với  Đức Khôn ngoan

Và vàng trên cả thế giới, so với Đức Khôn Ngoan

Cũng chỉ là cát bụi.

Và bạc, so với Đức Khôn Ngoan

Cũng chỉ là cát bụi. ( Kn 7: 7-9)

Nhà vua không xin Thiên Chúa cho ông được giầu sang, vinh hiển  mà  chỉ xin cho được  ơn hiểu biết và  khôn ngoan để cai trị một dân đông đúc “không đếm nổi”.  Thiên Chúa đã nhậm lời khẩn cầu của Vua Salômôn và phán bảo ông như sau:

“ Ta ban  cho ngươi một tâm hồn khôn ngoan minh mẫn, đến nỗi, trước ngươi chẳng một ai sánh bằng , và sau ngươi, cũng chẳng  có ai bì kịp.”  ( 1 V 3: 12)

Với ơn khôn ngoan hiếm có trên đây, vua Sa lô môn đã trỗi vượt hơn “ tất cả mọi người Phương Đông và hơn tất cả sự khôn ngoan của Ai Cập.” ( Sđd  5: 10) khiến người khắp nơi kéo đến để được nghe những lời khôn ngoan của Vua.

Đức khôn ngoan đó chính là phương thế  mà Thiên Chúa dùng để  điều khiển vũ trụ và sự sống của  con người trên trần thế này. Nghĩa là mọi trật tự trên trời dưới đất,  mọi sự sinh tồn  của vạn vật, từ loài người cho đến hoa lá cỏ cây và mọi loài động vật khác,  đều được  điều khiển  và quan phòng trong sự khôn ngoan tuyệt  đối của Thiên Chúa là Vua vũ trụ  là  Đấng Tạo Hóa toàn năng, thượng trí.

Cho nên, là tạo vật có lý trí và ý muốn tự do ( free will), con người – cách riêng người tín hữu Chúa Kitô-  được mong đợi sống sao cho phù hợp với sự khôn ngoan của Thiên Chúa để được hạnh phúc ngay  trong cuộc sống trên trần gian này , và nhất là được sống hạnh phúc vinh cửu với Chúa trên Nước Trời mai sau.

Nhưng muốn được khôn ngoan theo Chúa thì phải từ bỏ cái khôn ngoan của loài người.

Thí dụ cụ thể là trong Tin Mừng Thánh Matthêu, Chúa Giê su nói cho các môn đệ biết là Người sẽ phải chịu  nhiều đau khổ, bị phản bội, bị bắt bớ và bị giết  chết trên thập giá trước khi được sống lại vinh quang. Nghe thế, Phêrô, môn đệ  đã tuyên xứng Chúa là Đấng Kitô  trước đó, bèn kéo Chúa ra ngoài và thưa với Người rằng : “Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp những chuyện ấy.”

 Chúa đã trả  lời nghiêm khắc với Phêrô như sau: “  Xa tan, lui ra đằng sau Thầy. Anh cản lối Thầy ,vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa  mà là của loài người.” ( Mt 16:  22-23; Mc 8: 31-33)

Phêrô can ngăn Chúa vì đã hành động đúng theo khôn ngoan của loài người. Với khôn ngoan này, không ai muốn chịu sự gì khốn khó như  bệnh tật, nghèo đói, bị khinh chê, lăng mạ  hay hành hung. Ai cũng muốn được giầu có, danh vọng  và khỏe mạnh, trẻ mãi không già. Chính vì thế mà con người ở khắp mọi nơi và mọi thời đại, đã và đang mải mê  đi tìm tiền của,  danh vọng và mọi thú vui theo  đòi hỏi của  bản năng, dù là trái với luân lý đạo đức. Nghĩa là phải khôn ngoan để thu được càng nhiều  lợi lãi  về tiền bạc, của cải , danh vọng  và vui thú càng tốt.

Cụ thể ở Mỹ, thời ông  Bill Clinton còn  làm tổng thống,  để gây quĩ cho ông, ông đã dùng cả tiểu xảo là đặt  giá  5000 đôla  (năm ngàn) cho ai muốn vào ngủ một đêm ở Nhà Trắng (White House = Dinh Thổng Thống), và 10000 ( mười ngàn) đô cho ai vừa ngủ đêm và ăn sáng với Tổng Thống ! vậy mà  có biết bao người đã hưởng ứng để mua  cái vui và danh hảo huyền này !

Chưa hết, khi công nương Diana của Nước Anh ( bị tai nạn xe hơi chết ở Paris năm 1997)  đến viếng Nữu Ước, có người đã bỏ ra cả 100,000 ( trăm ngàn) đô la để chỉ xin được ngồi gần công nương trong bữa tiệc thành phố khoản đãi  bà dịp này !.( theo tiết lộ của báo chí Mỹ) .

Đó là danh vọng và lợi lãi mà biết bao người sống với khôn ngoan của con người đang đi tìm ở khắp nơi trên thế giới xưa và nay.

Và với não trạng này, thì sự kiện Chúa Giêsu sinh ra trong hang lừa máng cỏ giữa mùa đông giá lạnh và chết trần trụi trên thập giá là điều ô nhục , là điên rồ và thất bại  theo khôn ngoan của loài người. Nhưng theo Thánh Phaolô dạy, thì “cái điên rồ của Thiên Chúa còn hơn cái khôn ngoan của loài người, và cái yếu đuối của Thiên Chúa còn hơn cái mạnh mẽ của loài người.” ( 1 Cr  1 : 25)

Chính vì  Chúa Giê su  “điên rồ và dại dột” xét theo khôn  ngoan của con người, mà nhân loại được  tha tội  và cứu chuộc để có hy vọng  được sống hạnh phúc vĩnh cửu trên Nước Trời  mai sau.

Lại nữa , cũng chính vì không khôn ngoan theo kiểu của loài người, nên Chúa Giêsu “ Đấng vốn giầu sang phú quí, nhưng đã tự ý trở nên nghèo khó vì anh  em để lấy cái nghèo của mình mà làm cho anh  em được trở nên giầu có.” Trên Thiên Quốc như Thánh Phaolô đã dạy. ( 2 Cr 8:9). Đây là sự khôn ngoan dành riêng cho các tông đồ lớn nhỏ của Chúa ngày nay trong Giaó Hội  phải noi gương bắt chước để đừng thi nhau đi tìm tiền ở khắp nơi, và lơ là trong sứ vụ thiêng liêng là rao giảng và làm chứng cho Tin Mừng Cứu Độ của Chúa Kitô, Đấng đã sống khó  nghèo  đến nỗi “ không có chỗ  tựa đầu, trong khi chim trời có tổ và con chồn có hang.” ( Mt 8: 20)

Chưa hết, Mẹ Tê –rê- Xa ( nay là Chân Phước = Blessed) thành Calcutta  cũng đã chịu “ngu dại” theo khôn ngoan của con người để ôm lấy những người nghèo đói bệnh tật nằm vất vưởng ngoài đường phố để mang về săn sóc , thuốc men  và cho ăn uống trong Tu viện bác ái của Mẹ. Nhưng  sự  “dại khờ” của Mẹ đã chính phục được sự khâm phục  và yêu mến của biết bao người trên khắp thế giới,  và nhiều người  vô thần đã được ơn nhận biết Chúa qua gương  sống chứng nhân bác ái của Mẹ và các nữ tu của Mẹ

Trái nghịch với khôn ngoan  của Thiên Chúa  thể hiện nơi Chúa Kitô, Đức Mẹ . các Thánh, đặc biệt,  và cụ thể nơi  các anh hùng Tử Đạo, và  Mẹ Tê rê Xa…khôn ngoan của con người ở khắp nơi  là  say mê  đi tìm tiền của, danh vọng, tham ô hối lộ  và  ăn cắp của công để gửi tiền ra nước ngoài phong thân;  cũng như tìm     mọi cách để được sống lâu và trẻ mãi không già.   Cách riêng phụ nữ   đã và đang  thi nhau đi sửa sắc đẹp cho thân hình thêm  “hấp dẫn và quyến rũ” để làm giầu cho các viện thẩm mỹ ở trong và ngoài nước , mặc dù  có thể chuốc lấy tai họa cho mình. vì có  biết bao người đã chết và mang  bệnh ung thư  vì hậu quả sửa sắc đẹp .

Với những  người  sống theo khôn ngoan của thế gian để đi tìm tiền của, danh vọng và “sửa sắc đẹp” cho thân  xác có ngày phải chết  đi này,  xin  hãy mở tai  nghe lời khuyên dạy của Thánh Phao lô  sau đây:

“,,,,Nếu trong anh  em có ai tự cho mình là khôn ngoan  theo thói đời, thì hãy trở nên như điên rồ  để được khôn ngoan thật. Vì sự khôn ngoan của đời này  là sự điên rồ trước mặt Thiên Chúa, như  có lời chép rằng : Chúa bắt được kẻ khôn ngoan bằng chính mưu gian của chúng. Lại có lời chép rằng : tư tưởng kẻ  khôn ngoan,  Chúa đều biết rõ : thật chỉ như cơn gió thoảng ngoài.” ( 1 Cr 3: 18-20).

Như vậy , nếu muốn  sống theo khôn ngoan của Thiên Chúa để được cứu rỗi và vui hưởng hạnh phúc Nước Trời, thì “ đừng lo tìm cho có gì để ăn  có gì để uống  và đừng băn khoăn. Vì  tất cả những thứ đó, dân ngoại trên thế gian vẫn tìm kiếm; nhưng Cha của anh  em thừa biết anh  em cần những thứ đó, Vậy hãy lo tìm  Nước của Người , còn các thứ kia Người sẽ  thêm cho.” ( Lc 12: 29-31)..

Và cũng trong mục đích phải  tìm kiếm sự sang  giầu bền vững mãi mãi theo khôn ngoan của Thiên Chúa, mà  Chúa Giêsu đã  dạy các môn đệ xưa và tất cả chúng ta ngày nay là : “ hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh  em biết:  có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể  được.”( Lc 13: 24).

 Qua  cửa hẹp mà vào có nghĩa là đừng khôn ngoan theo người đời để đi tìm những của cải, danh vọng và vui thú chóng qua ở đời  này,  mà trái lại,    “hãy săm lấy những túi tiền chẳng bao giờ cũ rách, một kho tàng chẳng thể hao hụt ở trên trời, nơi trộm cắp không bén bảng, mối mọt cũng không đục phá.”. ( Lc  12: 33)

Sắm những báu vật ở trên trời, thể hiện qua nỗ lực sống theo đường lối của Chúa để được cứu rỗi  chính  là sự  khôn ngoan mà người tín hữu chúng ta phải kiếm tìm trên hết mọi sự , vì “ nếu người nào được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống ( mất linh hồn) thì nào có có lợi  gì ? hoặc người ta sẽ lấy gì mà đổi mạng sống mình ?” (Mt 16: 26; Mc  8: 36; Lc 9 : 25)

Thử hỏi : có ai được cả thế giới này làm lợi lãi đâu ?  Nhưng  dù có chiếm được mọi của cải , giầu sang  và vui thú  trên trần gian  này mà  cuối cùng mất linh hồn thì được ích gì ?

 Đó là sự ngu ngốc của một phú hộ kia , ngây thơ sống với khôn ngoan của người đời  nên đã  cho xây nhà lớn để tích trữ  của cải lương thực   để “cứ ăn chơi cho đã” . Nhưng Chúa bảo ông ta :   Đồ ngốc ! nội đêm nay , người ta sẽ  đòi lại  mạng  ngươi thì những gì ngươi sắm sẵn đó, sẽ về tay ai ?  Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình mà không lo làm giầu trước mặt Thiên Chúa thì số phận cũng như thế đó.” ( Lc  12:  20-21)

Đó là sự khôn ngoan mà Thiên Chúa muốn cho chúng ta tìm kiếm để sống  niềm tin có Chúa, có  hạnh phúc  đời đời đã dọn sẵn cho những ai  yêu mến Chúa trên hết mọi sự  trong trần thế này . Nói thế  không có nghĩa là chúng ta không được phép tìm tiền  bạc  để chi dùng cho những nhu cầu chính đáng của thân xác như cơm ăn, áo mặc, nhà ở và phương tiện di chuyển, bảo hiểm sức khỏe cho mình và cho gia đình thân thuộc. Ngược lại, chúng ta phải cố gắng làm việc cách lương thiện  để có phương tiện thỏa mãn những nhu cầu chính đáng nói trên.

Nhưng trên hết,  phải  sống  và trân quí  cái khôn ngoan mà tác giả sách Châm Ngôn đã viết như sau:

“ Hạnh phúc thay, người được  trí  khôn ngoan

Cũng như người được tài phán đoán

Vì được khôn  ngoan thì  hơn được bạc

Được hưởng lợi ích của khôn ngoan thì hơn được vàng

Khôn ngoan quý hơn cả  trân châu

Không bảo vật nào của con so sánh nổi.” ( Châm ngôn 3:  13-15)

Tóm lại, là người tín hữu Chúa Kitô sống trong một thế giới ngày một thêm tục hóa, phi nhân và vô luân hiện nay, chúng ta được mong đợi chê ghét cái khôn ngoan của người đời,  để đừng chậy theo  những lôi cuốn của thế gian  về danh lợi hư hèn, về tiền bạc phù vân  và nhất là  xa lánh , ghê tởm  thú vui vô luân vô đạo của bọn người đã mất hết lương tri  đang đi tìm thú vui “ấu dâm” rất khốn nạn và tội lỗi, khiến gây thương tật thể xác và trấn thương tinh thần  cho biết bao trẻ em đáng thương  bị bán làm vật mua vui rất  khốn nạn  cho bọn già trẻ, xồn xồn  đang  lao mình vào con đường hư mất đời đời này.

Phải sống cái khôn ngoan của Thiên Chúa để không những mưu ích  cho phần rỗi  của mình mà cũng để lôi kéo những người đang chạy theo khôn ngoan của con người  say mê tiền của, danh vọng và vui thú vô luân vô đạo trong khi  dửng dưng với người nghèo khó, người đau khổ là  nạn nhân của các chế độ tàn ác, bóc lột và bất công ở khắp nơi trên thế giới điên loạn hiện nay.

Lm Phanxicô Xaviê  Ngô Tôn Huấn
NGUỒN : http://www.conggiaovietnam.net/

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

NHỮNG BẢNG CHỮ HÀI


Nhà trường là  lò luyện đường.( (Ảnh chụp trên đường Nguyễn Tất Thành, TP Pleiku tháng 05.2012)
Ở Pleiku đây !







HÃY CẦU NGUYỆN CHO NINA PHẠM


 Nữ y tá gốc Việt Nina Phạm, 
người đầu tiên nhiễm Ebola tại Mỹ!
(trên 4 ngàn người đã thiệt mạng!)
Thiên An(NV)
DALLAS, Texas (NV) - Trường hợp bị lây nhiễm Ebola đầu tiên trong nội địa Hoa Kỳ vừa được xác định là một nữ y tá gốc Việt, Nina Phạm, 26 tuổi. Trả lời phóng viên Nhật Báo Người Việt, các giáo dân Giáo xứ Đức Mẹ Fatima, ở Fort Worth, Texas,  nơi gia đình Nina sinh hoạt vào mỗi Chủ Nhật, cho biết hiện "sửng sốt," và kêu gọi “hãy cầu nguyện cho Nina.”
* Dương tính với Ebola
Nữ nhân viên y tế Texas có kết quả xét nghiệm dương tính với Ebola mặc dù cô mặc đồ bảo hộ toàn thân khi săn sóc cho một bệnh nhân có tên Thomas Eric Duncan gốc Tây Phi.
Nina Phạm tốt nghiệp y tá bốn năm trước, tại trường Texas Christian University ở Fort Worth vào năm 2010. Cô hiện làm việc tại bệnh viện Texas Health Presbyterian Hospital ở Dallas, cũng là nơi cô và khoảng 50 nhân viên y tế khác tiếp xúc với bệnh nhân Ebola .
Một người thân của Nina Phạm, danh tánh chưa công bố, cũng đang được cách ly để chờ xét nghiệm.
Hiện tại, trưởng Trung Tâm Kiểm Soát và Phòng Ngừa Dịch Bệnh (CDC), Bác Sĩ Thomas Frieden, cho biết tình trạng của Nina Phạm là “ổn định.”
Theo tờ USA Today trích dẫn lời thị trưởng Dallas, ông Mike Rawlings, chú chó nhỏ loại Cavalier King Charles Spaniel của Nina Phạm hiện bị cô lập và theo dõi, nhưng giới hữu trách không có kế hoạch để giết nó. "Chú chó rất quan trọng với nhân vật và chúng tôi muốn đảm bảo an toàn cho nó."
Ở Tây Ban Nha, khi một y tá phát hiện nhiễm Ebola, giới hữu trách đã quyết định giết chú chó của người này vì theo một số nghiên cứu, chó là một trong các loài động vật có thể lan truyền khuẩn Ebola. Tuy vậy, hiện chưa có trường hợp nào xác minh điều này trên thực tế.

Bệnh viện Texas Health Presbyterian Hospital ở Dallas, nơi Nina Phạm và khoảng 50 nhân viên y tế khác tiếp xúc với bệnh nhân Ebola. (Hình: Getty Images)

* Giáo xứ xôn xao

“Khi giáo xứ vừa nhận được tin tức, mọi người vừa cảm thông cho hoàn cảnh của gia đình, nhưng nhiều người cũng sợ vì trong những ngày cuối tuần qua có tiếp xúc trực tiếp với mẹ của Nina,” Thầy Sáu Michael Hoàng Quý, phó tế giáo xứ Đức Mẹ Fatima ở Fort Worth, chia sẻ với phóng viên Nhật Báo Người Việt.
Ông cho biết gia đình Nina là một trong những gia đình Công Giáo thường xuyên sinh hoạt và đóng góp cho giáo xứ.
“Khi bà Ngọc, mẹ của Nina, nói chưa gặp con gái từ hồi Tháng Tám đến giờ, nên mọi người cũng bớt lo lắng...”
Theo lời ông Hoàng Quý, Nina và người em gái từng là học viên của lớp giáo lý Việt Ngữ cho đến khi lên đại học.
“Khi thấy hình của Nina lên báo là tôi nhận ra ngay. Hồi đó cô học với chúng tôi mỗi Chủ Nhật. Nina hiền và dễ thương lắm, năng động, hòa đồng, mọi người ai cũng thương mến.”
Hôm Thứ Hai, Giáo phận Fort Worth cũng ra thông cáo kêu gọi: “các giáo hữu cầu nguyện cho y tá bị nhiễm Ebola và cho gia đình và người thân của cô.”

Giáo xứ Đức Mẹ Fatima ở Fort Worth, nơi gia đình Nina sinh hoạt vào mỗi Chủ Nhật, bày tỏ sự "sửng sốt," và kêu gọi “hãy cầu nguyện cho Nina.”  (Hình: chụp từ Google Maps)
Ông Thomas Hà, một người cũng sinh hoạt tại giáo xứ Đức Mẹ Fatima, kể lại phút “sửng sốt” khi biết tin về Nina Phạm:
“Người Việt Nam tuy hay theo ngành y tế, nhưng số người Việt Nam ở đây cũng chỉ là số ít. Nước Mỹ văn minh vậy mà cũng không ngăn ngừa được Ebola, Nina thật không may khi là người đầu tiên mắc căn bệnh quái ác này.”
Ông Thomas nói mẹ Nina chính là người gọi cho hội đoàn của bà trong giáo xứ để báo tin. “Bà vừa kể, vừa khóc,” ông Thomas kể rằng gia đình rất đau buồn và không muốn tiếp chuyện báo giới.
Ông Thomas gọi Nina là “nữ anh hùng” khi là một trong những y tá giúp chữa trị cho bệnh nhân Ebola, ông Duncan. “Tôi đoán, với trái tim của cô, cô đã vượt qua những gì phải làm để giúp đỡ người đang cần.”
“Xin mọi người hãy cầu nguyện cho em Nina và gia đình,” những giáo dân tại Đức Mẹ Fatima trả lời phỏng vấn Nhật Báo Người Việt, như bà Đỗ Lựu, ông Thomas Hà và Thầy Sáu Hoàng Quý, kêu gọi.
Hiện gia đình của Nina Phạm vẫn từ chối trả lời báo giới. Từ hôm Chủ Nhật, trang Facebook của Nina không còn trên mạng.
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/articlefiles/196553-DP-Nina-Pham.jpg

               Một số cảnh sát ở Dallas đang đứng trước nhà một người bị tình nghi nhiễm Ebola. (Hình: Getty Images)

* Chưa rõ lý do nhiễm khuẩn

Bác Sĩ Thomas Frieden, trưởng CDC, trước đó có nói rằng “rõ ràng có sự vi phạm về thủ tục an toàn”, và rằng tất cả những ai săn sóc cho ông Duncan nay được xem đã có nguy cơ tiếp cận với dịch bệnh.
Tuy vậy, ông Frieden hôm thứ Hai vừa nói lời xin lỗi với nhân viên bệnh viện, và nói “sự vi phạm về thủ tục an toàn” không chứng tỏ sự thiếu cố gắng của các nhân viên và bệnh viện.
“Tôi xin lỗi đã làm mọi người nghĩ rằng tôi chỉ trích bệnh viện,” ông Frieden nói hôm Thứ Hai, “Tôi rất lấy làm tiếc là một nhân viên y tế đã bị nhiễm bệnh khi giúp bệnh nhân Ebola.”

Ông Friden nói hiện phía điều tra chưa rõ vì sao cô Nina Phạm bị nhiễm khuẩn. Ông khẳng định là các thủ tục về an toàn, như quần áo bảo hộ và mặt nạ, là hoàn toàn bảo vệ được các nhân viên y tế trong hàng thập niên qua. 

Toàn bộ sự việc bắt đầu khi bệnh nhân Duncan từ Liberia đến Hoa Kỳ để thăm gia đình vào hôm 20 tháng 9, và năm ngày sau thì đến bệnh viện xin được khám vì lên sốt và đau ở vùng bụng. Tuy ông có nói với y tá rằng ông đến từ Phi Châu nhưng vẫn được cho về nhà.
Chú chó cưng của Nina Phạm
Ông Duncan trở lại khám vào ngày 28 tháng 9 và bị giữ ở phòng cách ly vì tình nghi bị nhiễm Ebola. Ông qua đời vào hôm Thứ Tư.
Khi mới đặt chân đến Dallas, tuy không tỏ dấu hiệu bị bệnh nào nhưng ông Duncan đã từng tiếp cận với Ebola. 
Láng giềng ông ở Liberia tin rằng ông bị lây nhiễm khi giúp đỡ một phụ nữ mang thai cạnh nhà, người sau đó qua đời vì Ebola.
Về việc y tá Nina Phạm bị nhiễm bệnh khi chăm sóc bệnh nhân Ebola, Bác sĩ Thomas Frieden nói: “Việc xảy ra trường hợp nhiễm Ebola đầu tiên tại Mỹ đã thay đổi một số điều và không thay đổi một số điều khác. Nó không thể đổi sự thật về cách thức khuẩn Ebola lây nhiễm. Nó không thể đổi việc khuẩn Ebola có thể được chữa trị một cách an toàn. Nhưng nó rõ ràng thay đổi cách chúng ta tiếp cận nó.” 
Đồng thời, hiện có tin cho biết tại một bệnh viện khác có tên Baptist Medical Center, một bệnh nhân cũng đang được giữ trong lúc xác định xem có bị Ebola hay không.

Thông tin Mạng

Thứ Ba, 14 tháng 10, 2014

ĐI ĂN GIỖ CÓ QUÀ


Tối hôm qua Giỗ năm thứ 8 Bác Ninh-thời Thầy Hải Linh-, Bố của Tuấn, Tú, Thắng. Mình cùng Kiều sang nhà Thắng ăn Giỗ. Vì Kiều mắc đọc kinh kính Đức Mẹ Fatima,13.10 ở khu nên hai chị em sang trễ, bàn đã đầy anh em, trong đó vẫn có mặt mấy ca trưởng-ca viên  thân quen : Bố con Tân-Duy, Hoài, Hưng, Duy, Thành, Công,Tú , Trí...
Rượu hôm nay là rượu Đậu Nành. Thêm bia lon, ai không uống rượu thì uống bia. Mình chọn men Đậu Nành trong vắt, nghe tên thì hiền lành trắng trẻo mà uống vô cũng lừ lừ . Mồi là Cầy Tơ, Kiều sang mua thêm Rựa Mận Củ Chuối (mình  viết vậy có đúng không các chị nội trợ chuyên nấu đồ nhậu cho các đức ông chồng ?) mềm như bún, đen như mắm ruốc đun lâu. Món Rựa Mận này ở cửa hàng Mộc  Bảy Hiền đây, không ngon bằng nhà mình làm, không đẹp bằng. Ngày xưa hồi Ba mình còn sống, mẹ mình nấu Giả Cầy, Rưa Mận cho ông Cụ nhậu với bạn, Rưa Mậu mẹ nấu màu tím rịm ngon tuyệt vời, Giả Cầy thì con cái chen nhau chan cơm ăn, may mà mẹ luôn nấu dư dả cho cả nhà . 
Giữa bữa, Thắng tuyên bố : Hôm nay đi ăn Giỗ còn có quà mang về nha ! Ấy là báo tin cho chị Triều, mình đấy. Thắng vào nhà mang cái metronome này ra , vừa đi vừa tìm cái khăn lau bụi cho nó. Mình đón lấy món quà, cảm động thằng em có tình . Công bảo có năm chục ngàn đó cô Triều. Ô ! Sao mới toanh tà lòanh thế này ? Xem như  cu Công nói đùa cho vui, mà nói thật thì cũng chả ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới, là vì mình không nhắm đắt rẻ, mà quý là quý cái tình trong món quà. 
Mình hỏi sử dụng thế nào, không biết, mấy gã cười khen chị gái đơn sơ thật thà.
Thế gian này lạ thật, không biết thì nói không biết, có nói có không nói không mà mấy em !
Cám ơn Thắng, hôm nay chị rất vui vì đi ăn Giỗ còn được ôm quà về. 
Từ mai là cố đàn cho nhịp nhàng với toong toong toong !
ht.

TRIỆU CHỨNG EBOLA


                           
Sưu tầm mạng

TÌM HIỂU EBOLA

Theo Hồng Anh/Trí thức trẻ

EBOLA


Những cảnh tượng tang thương 
tại tâm dịch Ebola
Đại dịch Ebola đã cướp đi sinh mạng của hơn 4.000 người tính đến thời điểm hiện nay, nâng tổng số trường hợp mắc phải lên con số gần 8.400 người. Không chỉ gây ra hàng ngàn cái chết thương tâm, dịch Ebola còn để lại sự đau khổ, mất mát không nguôi cho những người ở lại.

                                  Nỗi đau đớn tột cùng của người dân tại tâm dịch Ebola.
 Trong hành trình tác nghiệp tại Liberia, hai nhiếp ảnh gia John Moore và Mohammed Elshamy đã ghi lại những cảnh tượng tang thương ở một ngôi làng nghèo Monrovia ở Liberia, nơi được xem là tâm dịch Ebola.
Khoảnh khắc đau đớn tột cùng của bà Sophia Doe (phải) khi người con gái lớn của bà vừa được hỏa táng vì Ebola.


Bà Sophia Doe và con gái lớn đang vật vã than khóc khi một đứa con khác bị đưa đi hỏa táng hôm 11-10.
Người đàn ông đau đớn gào lên khi thi thể vợ ông bị nhập vào số những người chết do Ebola.

Thi thể nạn nhân được mang đi hỏa táng đã gây ra những chấn động tâm lý rất lớn cho người dân Liberia, bởi trong quan niệm của họ người chết thường được mai táng.

                             Một thi thể nạn nhân Ebola được trùm chăn đặt trước cửa nhà

Đau khổ tột cùng hiện rõ trên khuôn mặt của người dân khi nhìn thi thể người thân chết vì Ebola.
                           
Một người phụ nữ đã ngất lịm đi vì không đủ sức chạy theo chiếc xe tải chở thi thể nạn nhân mang đi hỏa táng.

Trong ảnh, một người phụ nữ đang bò với theo thi thể em gái xấu số trước khi mang đi hỏa táng.

                    Cảnh tượng đau khổ và tuyệt vọng trước cái chết của những người thân
Hồng Anh (tổng hợp)

TƯỞNG DỄ MÀ SAO LẠI KHÓ VÔ CÙNG !?!



Chuyện về loài chim ó:
Nếu đặt một con chim ó vào trong một chiếc lồng với kích thước khoảng 2m x 25m nhưng hoàn không có nóc, tức là phần trên được mở toang, con chim này sẽ vẫn hoàn toàn bị cầm tù trong chiếc lồng đó. Ấy là vì con chim ó luôn bắt đầu bay “chạy đà” khoảng 3, 4m đầu tiên. Không có quãng đường để chạy theo thói quen, chim ó không thể bay lên và sẽ chấp nhận bị tù suốt đời trong một “nhà giam” nhỏ không có mái !
Câu chuyện con dơi:
Một con dơi thường bay ra ngoài kiếm ăn vào buổi tối. Nó là một sinh vật nhanh nhẹn, linh lợi và bay chính xác. Tuy nhiên nó không thể cất cánh mà lại thả người rớt xuống rồi mới bay. Nếu nó được đặt trên sàn nhà hoặc một mặt phẳng nào đấy thì nó chỉ có thể lê bước loanh quanh một cách vô vọng và tất nhiên không thể bay đi. Cho đến khi nó được rơi từ một độ cao nhỏ thôi thì nó mới có thể tung mình bay vào không trung.
Câu chuyện về con ong nghệ:
Con ong nghệ, nếu bị thả vào một cái ly lớn không đậy nắp, cũng sẽ ở mãi mãi trong đó cho đến chết. Nó không bao giờ nhìn thấy đường thoát ở phía trên mà chỉ cố gắng tìm cách nào đó thoát ra qua các mặt ngang bên cạnh hoặc qua... đáy ly.
Và câu chuyện về con người...
Trong rất nhiều trường hợp, con người cũng giống như con chim ó, con dơi và con ong nghệ ở trên. Ta vật lộn với tất cả các vấn đề rắc rối của mình mà không bao giờ nhận ra rằng rất có thể có một giải pháp ở rất gần trước mắt, vì từ lâu ta đã thường tự giam mình trong những cái lồng của thói quen, sự cố chấp, sự ích kỷ, tham lam... và sự lệ thuộc vào người khác...
Nhìn ngược lại có thể khiến bạn buồn bã. Nhìn quanh có thể khiến bạn lo lắng. Hãy nhìn lên cao, và nhìn tới phía trước, đó là cách sống lạc quan. Và tinh thần tích cực, nhiều hy vọng chính sẽ giúp bạn tìm ra giải pháp trong hầu hết các trường hợp.
Có một tác giả đã viết: “Khi không có giải pháp nào xuất hiện ngay trước mắt, thì con người rất dễ kết luận rằng không có một giải pháp nào cả. Nhưng thực tế đã chứng minh, từ lần này sang lần khác, rằng giả thuyết đó là sai lầm”.
Chỉ cần bạn nhìn lên cao hơn, rộng hơn tình huống hiện tại, rất có thể bạn sẽ thấy một lối đi ngay trước mắt mình.

KHUYẾT DANH, nguồn: 51Deal.vn
( Trích EPHATA 625)

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2014

NGƯỜI MẸ ĐIÊN


Đọc đi, chuyện thật cảm động!
NGƯỜI MẸ ĐIÊN

(Hãy đọc dù chỉ 1 lần bạn nhé !)

Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.

Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.

Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày.

Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.

Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?". Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...".

Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?". Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng.

Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.

Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi.

Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.

Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.

Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi." Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?

Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.

Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu.

Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...". Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!"

Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.

Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng. Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.

Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn". Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đồng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được...

" Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..."

Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...". Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc.

Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!"

"A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!" Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!"

Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!". Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.

Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...".

Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được.

Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói.

Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín.

Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra."

Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngăn bàn tay bạo lực của cha.

Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết.

"Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!". Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu.

Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.

Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.

27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì.

Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi.

Thím nói: "Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: "Mẹ mày có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!" Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả.

Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi...

Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..." Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!"

FB Mèo Lười

Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

MẶC ÁO CƯỚI


MẶC ÁO CƯỚI
ĐTGM. Ngô Quang Kiệt

Với tình thương yêu, Thiên Chúa dọn tiệc mời.
Đọc dụ ngôn tiệc cưới, tôi không khỏi ngỡ ngàng trước tình yêu thương của Thiên Chúa. Thiên Chúa mời con người đến dự tiệc cưới Con của Người. Điều đó chứng tỏ Thiên Chúa yêu thương con người.

Đó là một tình yêu nhưng không.
Thiên Chúa là vị vua cao sang. Ta chỉ là đám tiện dân hèn hạ. Sao Chúa lại mời ta. Theo lẽ thường ở đời người ta chỉ mời những người ngang vai bằng vế. Một bữa tiệc thường có mục đích củng cố uy tín của chủ nhân và ràng buộc khách mời vị vọng để khi hữu sự cần nhờ. Vua Trời mời tiện dân hèn hạ thì có lợi gì. Không những hèn hạ mà còn đui, què, mẻ, sứt nữa. Ta là những hạng rác rưởi của xã hội, chẳng có gì đền đáp cho chủ nhân. Chẳng đem lại một chút vinh dự nào cho chủ nhân. Thế mà Người vẫn mời ta. Rõ ràng là do tình thương của Người. Đó là tình yêu nhưng không. Người không mong ta có gì đền đáp. Người mời ta chỉ vì yêu thương ta mà thôi.

Đó là tình yêu chia sẻ.
Thiên Chúa tràn đầy vinh quang không còn thiếu thốn gì. Tại sao Người còn mời những con người hèn hạ vào Nước Trời làm gì cho thêm bận. Thưa vì Thiên Chúa là tình yêu. Tình yêu của Người vô biên nên Người khao khát chia sẻ. Người vô cùng tốt lành nên Người muốn thông ban hạnh phúc cho loài người. Tình yêu mãnh liệt khiến người nảy sinh những sáng kiến kỳ diệu. Cho Con Một mặc lấy bản tình loài người để nâng loài người lên. Mời gọi loài người vào hưởng hạnh phúc với Người. Nâng loài người hèn hạ lên bậc thượng khách trong tiệc cưới. Nâng loài người tôi tớ lên hàng con cái trong Nước Trời. Đưa nhân loại bơ vơ đầu đường xó chợ vào ngồi đồng bàn với hàng thần thánh trên trời.
Chẳng có gì có thể giải thích được thái độ của Thiên Chúa. Chỉ có tình yêu. Đó là một tình yêu vô cùng mãnh liệt và hoàn toàn vô vị lợi. Tình yêu muốn chia sẻ hết những gì mình có. Tình yêu hoàn toàn vì người mình yêu. Mong muốn mọi sự tốt đẹp cho người mình yêu.

Tôi phải mặc áo cưới tới dự.

Tình yêu Thiên Chúa tha thiết nhưng vẫn tôn trọng tự do. Trước lời mời gọi của Thiên Chúa, tôi có thể nhận lời hoặc chối từ. Khi dọn tiệc, Chúa mong tôi tới dự. Khi mở rộng cửa trời, Chúa mong tôi bước vào. Khi mời gọi, Chúa mong tôi trả lời. Khi bày tỏ tình yêu, Chúa mong tôi đền đáp. Tuy nhiên, nhận lời đền đáp đòi phải có điều kiện. Đến dự tiệc cưới phải mặc áo cưới.

Mặc áo cưới là mặc lấy nhân phẩm. Được mời vào dự tiệc cưới Con Vua, tôi không còn là phường rác rưởi của xã hội nữa. Tôi đã được Chúa trân trọng. Nâng lên hàng thượng khách, là khách mời của Vua. Mặc áo cưới ở đây là tự trọng, cư xử như người tự do. Chúa đã phục hồi nhân phẩm cho tôi, tôi phải trân trọng giữ gìn.

Mặc áo cưới là mặc lấy tình yêu. Vì yêu thương Chúa đã mời tôi vào chung hưởng hạnh phúc với Người trong tiệc cưới. Đáp lại, tôi phải có tình yêu mến đối với Người. Tình yêu đáp đền tình yêu. Mặc áo cưới là trân trọng tình yêu của Chúa, là muốn đáp lại tình yêu của Chúa.

Mặc áo cưới là mặc lấy Chúa Kitô (x. Gl 3,27). Được ơn cứu độ, ta trở thành em Chúa Kitô, vì thế ta phải noi gương Người mặc lấy tâm tình người con được Cha yêu thương và biết lấy tâm tình hiếu thảo đáp lại tình Cha. Mặc lấy Chúa Kitô cũng là mặc lấy con người mới là hình ảnh của Thiên Chúa công chính và thánh thiện (x. Ep 4,24).

Thiên Chúa yêu thương mời gọi ta vào hưởng hạnh phúc Nước Trời. Đáp lại, ta phải đổi mới đời sống cho phù hợp với Nước Chúa, với tình yêu của Chúa và với địa vị mới của ta.

Lạy Chúa, xin cho con biết mạnh dạn đáp lại lời Chúa mời gọi.

ĐTGM. Ngô Quang Kiệt

CHÚA NHẬT 28 TN/A


BÀI ĐỌC 1 :Is 25,6-10a
Đức Chúa sẽ đãi một bữa tiệc và sẽ lau khô dòng lệ trên khuôn mặt mọi người.
Bài trích sách ngôn sứ I-sai-a.
6 Ngày ấy, trên núi này,
Đức Chúa các đạo binh sẽ đãi muôn dân một bữa tiệc :
tiệc thịt béo, tiệc rượu ngon,
thịt béo ngậy, rượu ngon tinh chế.
7 Trên núi này, Người sẽ xé bỏ chiếc khăn che phủ mọi dân,
và tấm màn trùm lên muôn nước.
8 Người sẽ vĩnh viễn tiêu diệt tử thần.
Đức Chúa là Chúa Thượng sẽ lau khô dòng lệ
trên khuôn mặt mọi người,
và trên toàn cõi đất, Người sẽ xoá sạch
nỗi ô nhục của dân Người. Đức Chúa phán như vậy.
9 Ngày ấy, người ta sẽ nói : “Đây là Thiên Chúa chúng ta,
chúng ta từng trông đợi Người,
và đã được Người thương cứu độ.
Chính Người là Đức Chúa chúng ta từng đợi trông.
Nào ta cùng hoan hỷ vui mừng bởi được Người cứu độ.”
10a Vì bàn tay Đức Chúa sẽ lại đặt trên núi này.

ĐÁP CA : 
Tv 22,1-3a.3b-4.5.6 (Đ. c.6cd)
Đ. Này tôi được ở đền Người
những ngày tháng, những năm dài triền miên.
1 Chúa là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì.
2 Trong đồng cỏ xanh tươi, Người cho tôi nằm nghỉ.
Người đưa tôi tới dòng nước trong lành
3a và bổ sức cho tôi.
Đ. Này tôi được ở đền Người
những ngày tháng, những năm dài triền miên.
3b Người dẫn tôi trên đường ngay nẻo chính
vì danh dự của Người.
4 Lạy Chúa, dầu qua lũng âm u
con sợ gì nguy khốn, vì có Chúa ở cùng.
Côn trượng Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm.
Đ. Này tôi được ở đền Người
những ngày tháng, những năm dài triền miên.
5 Chúa dọn sẵn cho con bữa tiệc
ngay trước mặt quân thù.
Đầu con, Chúa xức đượm dầu thơm,
ly rượu con đầy tràn chan chứa.
Đ. Này tôi được ở đền Người
những ngày tháng, những năm dài triền miên.
6 Lòng nhân hậu và tình thương Chúa
ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời,
và tôi được ở đền Người
những ngày tháng, những năm dài triền miên.
Đ. Này tôi được ở đền Người
những ngày tháng, những năm dài triền miên.

BÀI ĐỌC 2 : Pl 4,12-14.19-20
Với Đấng ban sức mạnh cho tôi, tôi chịu được hết.
Bài trích thư của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Phi-líp-phê.
12 Thưa anh em, tôi sống thiếu thốn cũng được, mà sống dư dật cũng được. Trong mọi hoàn cảnh, no hay đói, dư dật hay túng bấn, tôi đã tập quen cả. 13 Với Đấng ban sức mạnh cho tôi, tôi chịu được hết. 14 Tuy nhiên, anh em đã chia sẻ với tôi, khi tôi gặp cơn quẫn bách, như thế là phải. 19 Thiên Chúa của tôi sẽ thoả mãn mọi nhu cầu của anh em một cách tuyệt vời, theo sự giàu sang của Người trong Đức Ki-tô Giê-su. 20 Xin tôn vinh Thiên Chúa là Cha chúng ta, đến muôn thuở muôn đời ! A-men.
Tung hô Tin Mừng x. Ep 1,17-18
Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Xin Thân Phụ Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta, soi trí mở lòng cho chúng ta thấy rõ, đâu là niềm hy vọng, mà ơn Người kêu gọi đem lại cho chúng ta. Ha-lê-lui-a.

TIN MỪNG :  Mt 22,1-14
Gặp ai, anh em cũng mời hết vào tiệc cưới.
 Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.
1 Khi ấy, Đức Giê-su dùng dụ ngôn mà nói với các thượng tế và kỳ mục trong dân rằng : 2 “Nước Trời cũng giống như chuyện một vua kia mở tiệc cưới cho con mình. 3 Nhà vua sai đầy tớ đi thỉnh các quan khách đã được mời trước, xin họ đến dự tiệc, nhưng họ không chịu đến. 4 Nhà vua lại sai những đầy tớ khác đi, và dặn họ : ‘Hãy thưa với quan khách đã được mời rằng : Này cỗ bàn, ta đã dọn xong, bò tơ và thú béo đã hạ rồi, mọi sự đã sẵn. Mời quý vị đến dự tiệc cưới !’ 5 Nhưng quan khách không thèm đếm xỉa tới, lại bỏ đi : kẻ thì đi thăm nông trại, người thì đi buôn, 6 còn những kẻ khác lại bắt các đầy tớ của vua mà hành hạ và giết chết. 7 Nhà vua liền nổi cơn thịnh nộ, sai quân đi tru diệt bọn sát nhân ấy và thiêu huỷ thành phố của chúng. 8 Rồi nhà vua bảo đầy tớ : ‘Tiệc cưới đã sẵn sàng rồi, mà những kẻ đã được mời lại không xứng đáng. 9 Vậy các ngươi đi ra các ngả đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc cưới.’ 10 Đầy tớ liền đi ra các nẻo đường, gặp ai, bất luận xấu tốt, cũng tập hợp cả lại, nên phòng tiệc cưới đã đầy thực khách.
11 “Bấy giờ nhà vua tiến vào quan sát khách dự tiệc, thấy ở đó có một người không mặc y phục lễ cưới, 12 mới hỏi người ấy : ‘Này bạn, làm sao bạn vào đây mà lại không có y phục lễ cưới ?’ Người ấy câm miệng không nói được gì. 13 Nhà vua liền bảo những người phục dịch : ‘Trói chân tay nó lại, quăng nó ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng ! 14 Vì kẻ được gọi thì nhiều, mà người được chọn thì ít’.”

Hoặc : Bài đọc ngắn Mt 22,1-10
Gặp ai, anh em cũng mời hết vào tiệc cưới.
 Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.
1 Khi ấy, Đức Giê-su dùng dụ ngôn mà nói với các thượng tế và kỳ mục trong dân rằng : 2 “Nước Trời cũng giống như chuyện một vua kia mở tiệc cưới cho con mình. 3 Nhà vua sai đầy tớ đi thỉnh các quan khách đã được mời trước, xin họ đến dự tiệc, nhưng họ không chịu đến. 4 Nhà vua lại sai những đầy tớ khác đi, và dặn họ : ‘Hãy thưa với quan khách đã được mời rằng : Này cỗ bàn, ta đã dọn xong, bò tơ và thú béo đã hạ rồi, mọi sự đã sẵn. Mời quý vị đến dự tiệc cưới !’ 5 Nhưng quan khách không thèm đếm xỉa tới, lại bỏ đi : kẻ thì đi thăm nông trại, người thì đi buôn, 6 còn những kẻ khác lại bắt các đầy tớ của vua mà hành hạ và giết chết. 7 Nhà vua liền nổi cơn thịnh nộ, sai quân đi tru diệt bọn sát nhân ấy và thiêu huỷ thành phố của chúng. 8 Rồi nhà vua bảo đầy tớ : ‘Tiệc cưới đã sẵn sàng rồi, mà những kẻ đã được mời lại không xứng đáng. 9 Vậy các ngươi đi ra các ngả đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc cưới.’ 10 Đầy tớ liền đi ra các nẻo đường, gặp ai, bất luận xấu tốt, cũng tập hợp cả lại, nên phòng tiệc cưới đã đầy thực khách.”

Copyrighted Works by Translation Group of The Liturgy of The Hours
NGUỒN : http://kinhthanhchomoinguoi.org/

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

HUYỄN HOẶC


Có một huyền thoại kể về một người câu cá tên là Aaron. Aaron sống ở bên bờ sông. Vào một buổi chiều, đang khi đi bộ về nhà, mắt nhắm mắt mở sau một ngày làm việc vất vả, anh mơ tưởng mình sẽ phải làm gì nếu giàu có. Đang khi bước đi, chân anh đá phải một cái túi da, trong lúc lơ mơ, anh nghĩ dường như đó là những hòn sỏi nhỏ. Đãng trí, anh nhặt cái túi lên và bắt đầu ném từng viên sỏi xuống mặt nước sông. “Khi ta giầu có”, anh nói, “Ta sẽ mua một cái nhà thật lớn”. Anh lại ném hòn sỏi khác xuống nước. Ném hết hòn này tới hòn khác rồi anh nghĩ, “Vợ ta và ta sẽ có những người đầy tớ phục vụ, đồ ăn dư giả với tất cả mọi sự sang trọng”. Và cứ như vậy xảy ra cho đến khi chỉ còn lại một hòn sỏi trong tay. Khi Aaron cầm nó trong tay và nhìn xuống, một luồng ánh sáng phát ra lấp lánh. Anh nhận ra rằng đây là một hòn ngọc quý giá. Anh ném xuống nước bao nhiêu viên ngọc quý đã có trong bàn tay, trong khi đó lại mơ tưởng những của cải không có thực ở tương lai.

CHUYỆN KỂ VỀ XA DIỄM


Con đã từng đến trong đời này, và con rất ngoan!

Đấy là lời nói cuối cùng của một em bé tám tuổi, và được khắc lại trên bia mộ em.
“Con đã từng đi qua cuộc đời này! Và con rất ngoan!”

Cha:

Cô bé Xa Diễm tám tuổi, đôi mắt đen lóng lánh và một trái tim thơ ngây non nớt, Xa Diễm mồ côi, cô bé chỉ sống trên đời vẻn vẹn 8 năm, câu cuối cùng cô nói là một lời thanh minh non nớt: “Con đã từng được sống! Và con rất ngoan!”. Xa Diễm hy vọng được chết vào mùa thu. Thân thể gầy gò của em giống một bông hoa nở theo mùa. Khi hoa vàng nở khắp mặt đất và những chiếc lá rơi chao liệng khắp nơi, em sẽ thấy cả những đàn nhạn di cư bay ngang trời xa.
Em tự nguyện bỏ điều trị, và dùng toàn bộ 540 nghìn Nhân dân tệ (gần 1,1 tỷ đồng tiền VN) để chia thành 7 phần, mang sinh mệnh chính mình chia ra thành những phần bánh hy vọng tặng cho bảy người bạn nhỏ đang chiến đấu giữa lằn ranh của sự sống và cái chết khác.
“Tôi tình nguyện từ bỏ điều trị”
Xa Diễm không biết ai là cha đẻ của mình, em chỉ có “cha” là người thu nhận em về nuôi nấng.
Ngày 30/11/1996 (20/10 âm lịch), “cha” Xa Sĩ Hữu phát hiện một hài nhi mới sinh bị vứt bỏ đang thoi thóp và lạnh toát trong đống cỏ bên chân một cây cầu nhỏ ở thị trấn Vĩnh Hưng, ngực hài nhi cài một mẩu giấy nhỏ, chỉ ghi vắn tắt “20 tháng 10, 12 giờ đêm”.
Khi đó, cha Xa Sĩ Hữu tròn 30 tuổi, nhà ở tổ 2, thôn Vân Nha, thị trấn Tam Tinh, huyện Song Lưu, tỉnh Tứ Xuyên. Vì nhà nghèo quá, không cưới được vợ, nếu cha nhận nuôi thêm đứa trẻ này, có lẽ càng chẳng báo giờ có cô nào chịu lấy cha nữa. Vì vậy, nhìn đứa trẻ còi như con mèo bé vừa khóc vừa ngáp ngáp thút thít, Xa Sĩ Hữu mấy lần nhặt lên rồi lại đặt xuống, bỏ đi rồi lại ngoái lại nhìn, đứa bé thân mình đầy bùn đất lạnh, tiếng khóc yếu ớt, nếu không ai cứu, chả mấy mà đứt sinh mệnh! Cắn răng, anh ôm đứa bé lên lần nữa, thở dài nói: “Thôi thì tao ăn gì, mày ăn nấy!”.

Đau đớn khi mất con
Xa Sĩ Hữu đặt tên cho đứa bé là Xa Diễm, vì bé sinh ra vào mùa thu, đúng mùa thu hoạch mùa màng hoa trái đủ đầy. Đàn ông một mình làm bố, không có sữa mẹ, cũng không có tiền mua sữa bột, đành bón con những thìa cháo hoa. Vì thế, Xa Diễm từ nhỏ đã còi cọc, yếu đuối, lắm bệnh, nhưng là một đứa trẻ vô cùng ngoan và hiểu biết. Xuân đi xuân lại, Xa Diễm như bông hoa nhỏ trên dây Khổ Đằng, lớn khôn dần, vô cùng thông minh và ngoan ngoãn.

Hàng xóm đều nói, những đứa trẻ bị bỏ rơi được nhặt về nuôi, bao giờ trí óc cũng khôn ngoan thông minh hơn người. Và mọi người đều yêu Xa Diễm. Dù em từ nhỏ đã hay bệnh tật liên miên, nhưng trong sự nâng niu xót thương của cha, em cũng lớn lên dần.

Những đứa trẻ số phận đau khổ thường khác người. Từ lúc 5 tuổi, em rất biết ý thức giúp cha làm việc nhà, giặt giũ quần áo, nấu cơm, cắt cỏ em đều biết làm thành thạo. Em biết thân phận mình không được như những đứa trẻ con nhà người khác, trẻ con hàng xóm có bố có mẹ, nhà mình chỉ có cha. Gia đình nhỏ này do hai bố con lụi hụi chống đỡ xây đắp, em cần phải thật ngoan thật ngoan, không để cha lo lắng thêm chút nào, hoặc giận em một lần nào.
Vào học lớp Một, Xa Diệm biết mình phải cố gắng. Em xếp thứ Nhất trong lớp, làm người cha mù chữ của mình cũng mở mày mở mặt với làng xóm. Em chưa bao giờ để cha phải thất vọng. Em hát cho cha nghe, kể những chuyện vui vẻ ở trường cho cha nghe, những phiếu bé ngoan hay hoa điểm tốt em đều dán lên vách tường. Đôi khi em bướng bỉnh ra những đề bài khó để bắt cha phải giải được… Mỗi lúc nhìn thấy cha cười, em đều vui sướng.
Dù con không có mẹ, nhưng con có thể sống vui vẻ cùng cha, đó là hạnh phúc!
Lần đầu tiên trong đời được uống sữa, ảnh chụp sau khi Xa Diễm quay lại bệnh viện với số tiền được quyên góp giúp đỡ.

Tháng 5/2005, Xa Diễm thường bị chảy máu cam. Một buổi sáng ngủ dậy định rửa mặt, đột ngột em phát hiện cả chậu nước rửa mặt đã biến thành màu hồng. Nhìn kỹ, là máu mũi đang nhỏ giọt xuống, không cầm máu được. Không còn cách nào khác, Xa Sĩ Hữu mang con đi tiêm ở bệnh xá địa phương, nhưng không ngờ, một vết mũi tiêm bé tí xíu cũng chảy máu mãi không ngừng. Trên đùi Xa Diễm cũng xuất hiện nhiều “Vết châm kim đỏ”. Bác sĩ nói, “Mau lên bệnh viện khám ngay!”, đến được bệnh viện Thành Đô, đúng lúc bệnh viện đang đông người cấp cứu, Xa Diễm không lấy được số thứ tự xếp hàng khám. Xa Diễm ngồi một mình ngoài ghế dài, tay bịt mũi, hai đường máu chảy thành hàng dọc từ mũi xuống, nhuộm hồng cả nền nhà, cha em cảm thấy ngại ngùng, chỉ biết lấy cái bô đựng nước tiểu để hứng máu, chỉ mười phút, cái bô đã lưng nửa.
Bác sĩ phát hiện ra, vội cuống quýt ôm Xa Diễm đi khám. Sau khi kiểm tra, bác sĩ ngay lập tức viết đơn Thông báo khẩn cấp bệnh tình của em. Xa Diễm mắc bệnh máu trắng (Bạch cầu cấp – acute leucimia).
Chi phí điều trị căn bệnh này vô cùng đắt đỏ, thông thường điều trị cơ bản đã cần 300 nghìn Nhân dân tệ (tương đương 600 triệu VND), Xa Sĩ Hữu choáng váng.
Nhìn con gái nằm trên giường bệnh, ông không thể chần chừ suy nghĩ nữa, ông chỉ có một ý nghĩ: Cứu con!
Lần cuối cùng bên cha
Vay khắp bạn bè họ hàng, chạy đông chạy tây tiền chỉ như muối bỏ biển, so với số 300 nghìn tệ cần có sao xa vời. Ông quyết định bán cái duy nhất có thể ra tiền là căn nhà xây bằng gạch mộc, gạch chưa nung của mình. Nhưng nhà thì quá rách nát, lúc đó không thể tìm ra ai muốn mua nó.
Nhìn gương mặt gầy gò xơ xác và đôi mắt u uất của cha, Xa Diễm có một cảm giác đau xót. Một lần, Xa Diễm kéo tay cha lại, chưa nói nhưng nước mắt đã trào ra: “Cha ơi, con muốn được chết…”
Đôi mắt Xa Sĩ Hữu kinh ngạc nhìn con gái: “Con mới 8 tuổi thôi, vì sao con lại muốn chết?”
“Con chỉ là đứa bé bị bỏ rơi nhặt về, ai cũng bảo số con bạc bẽo, giờ bệnh này không chữa được, cha cho con ra viện đi…”
Ngày 18/5, bệnh nhân tám tuổi Xa Diễm thay mặt người cha mù chữ, tự ký rành rọt tên vào trong cuốn bệnh án của chính mình: “Tự nguyện từ bỏ chữa trị cho Xa Diễm”.
“Em tự nguyện từ bỏ!”
Đứa trẻ tám tuổi tự lo hậu sự:
Hôm đó về nhà, một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn chưa từng vòi vĩnh cha bất cứ điều gì, đã đòi cha hai yêu cầu: Em muốn có một tấm áo mới, và em muốn được chụp một bức ảnh. Em giải thích cho cha: “Sau này, khi con không còn nữa, nếu cha nhớ con, cha có thể nhìn con ở trong ảnh”.
Ngày hôm sau, cha Xa Sĩ Hữu nhờ người cô đi cùng đưa cháu lên thị trấn, tiêu hết 30 tệ (60.000 VNĐ) mua một bộ quần áo mới, Xa Diễm tự mình chọn một chiếc quần cộc màu hồng phấn, người cô chọn cho Xa Diễm một chiếc váy trắng chấm đỏ, nhưng khi mặc thử Xa Diễm mặc thử, thấy tiếc rẻ nên lại cởi ra. Ba người đi đến tiệm chụp ảnh, Xa Diễm mặc bộ đồ màu hồng mới tinh, ngón tay đưa ra hình chữ V, cố gắng mỉm cười, nhưng cuối cùng cũng không kìm được để nước mắt chảy ra.
Em đã không thể đến trường nữa, em xách cái cặp đứng trên con đường nhỏ đầu làng, mắt ươn ướt.
Nếu không có một phóng viên tên là Truyền Diễm của tờ “Thành Đô buổi chiều”, thì chắc Xa Diễm sẽ chỉ như một phiến lá cây khô rụng xuống, lẳng lặng bị cuốn đi theo gió.
Cô phóng viên này sau khi biết tin từ bệnh viện, đã viết một bài báo, kể lại toàn bộ câu chuyện của Xa Diễm. Sau khi bài báo “Đứa trẻ 8 tuổi tự lo hậu sự” được đăng, cả thành phố Thành Đô đều bị cảm động, cả mạng Internet toàn Trung Quốc cũng cảm động, có một phong trào lan truyền trên khắp Trung Quốc, trong cả đời sống thật của thế giới người Hoa lẫn trên mạng ảo, những người có lòng tốt bắt đầu quyên góp để cứu sinh mệnh mong manh của cô bé. Trong vòng mười ngày, con số quyên góp từ toàn thể người Hoa đã lên tới 560 nghìn Nhân dân tệ, đủ để chi phí phẫu thuật, và hy vọng cuộc sống của Xa Diễm lại được thổi bùng lên từ bao nhiêu trái tim nhân ái. Sau khi tuyên bố kết thúc quyên góp, vẫn còn nhiều khoản tiền chuyển về tài khoản quyên góp. Các bác sĩ cũng cố sức, dốc hết sức lực và tài năng chuyên môn để cứu chữa cho Xa Diễm, tất cả hàng triệu người đều hy vọng thành công.
Tờ “Thành Đô buổi chiều” có đăng bài về em
Trên internet, nhiều lời nhắn gửi: “Xa Diễm, cô bé yêu quý của tôi, tôi hy vọng em sớm mạnh khoẻ rời bệnh viện, tôi cầu chúc cho em quay lại trường học, tôi mong mỏi em bình an lớn lên, tôi khao khát tôi sẽ được vui sướng tiễn em về nhà chồng…”
Ngày 21/6, Xa Diễm, cô bé đã từ bỏ trị liệu quay về nhà chờ thần Chết, đã lại được đưa về Thành Đô, vào bệnh viện Nhi. Tiền có rồi, sinh mệnh mỏng manh có hy vọng và có lý do để tiếp tục được sống.
Nhập viện lần thứ hai sau khi có tiền quyên góp, trong bộ quần áo mới cuối cùng.
Xa Diễm chịu đựng đợt hoá trị khó chịu. Trong cửa kính, Xa Diễm nằm trên giường truyền dịch, đầu giường đặt một chiếc ghế, ghế để một cái âu nhựa, thỉnh thoảng em quay người sang đó nôn. Sự kiên cường cửa đứa bé khiến người lớn cũng kinh ngạc. Bác sĩ Từ Minh, người điều trị chính cho em giải thích, giai đoạn hoá trị, đường ruột và dạ dầy sẽ phản ứng kích liệt, thời gian đầu mới hoá trị, mỗi lần Xa Diệm nôn đều nhiều, nửa âu, nhưng đến “ho” một tiếng cũng không. Trong lúc kiểm tra tuỷ xương khi nhập viện, mũi tiêm đâm từ ngực, em “không khóc, không kêu la, cũng không chảy nước mắt, đến động đậy cũng không dám”.
Từ khi ra đời cho tới lúc chết, em không có được một chút xíu tình yêu của mẹ. Khi bác sĩ Từ Minh đề nghị: “Xa Diễm, làm con gái bác đi!” mắt em sáng rực lên, rồi nước mắt tuôn xuống xối xả. Ngày hôm sau, khi bác sĩ đến đầu giường bệnh, Xa Diễm bẽn lẽn gọi: “Mẹ!”. Bác sĩ lặng đi một chút, rồi từ từ mỉm cười, ngọt ngào đáp lại: “Con gái, ngoan lắm!”
Tất cả mọi người đều chờ đợi một phép lạ, tất cả đều hy vọng giây phút Xa Diễm được trở về với cuộc sống. Rất nhiều người từ thành phố vào bệnh viện thăm em, trên mạng nhiều người hỏi thăm em, số mệnh của Xa Diễm làm mạng Internet xa lạ trở nên đầy ắp ánh sáng.
Trong phòng bệnh đầy hoa và trái cây, tràn đầy hương thơm.
Sau khi Xa Diễm mất, ông bố cũng không giữ lại đồng quyên góp nào
Hai tháng hoá trị, Xa Diễm qua được chín cửa “Quỷ môn quan”, sốc nhiễm trùng, bệnh bại huyết septicemia, tan máu, xuất huyết ồ ạt đường tiêu hoá… lần nào cũng “hung hoá cát”. Những liệu trình đều do các bác sĩ huyết học Nhi hàng đầu của tỉnh và Trung Quốc chuẩn đoán quyết định, hiệu quả rất khả quan. Bệnh máu trắng căn bản đã được khống chế. Tất cả đang chờ tin Xa Diễm lành bệnh.
Nhưng những bệnh tật đi theo những tác dụng phụ của hoá chất trị liệu rất đáng sợ. Và so với hầu hết những đứa trẻ bị bệnh máu trắng khác, thể chất Xa Diễm rất yếu ớt. Sau đợt phẫu thuật, sức khoẻ Xa Diễm càng kém.
Buổi sáng ngày 20/8, em hỏi phóng viên Truyền Diễm: “Dì ơi, xin dì cho con biết, vì sao mọi người quyên góp tiền cho con?”
“Bởi vì họ đều có lòng tốt!”
“Dì ơi, con cũng làm người tốt.”
“Bản thân con đã là một người tốt. Những người tốt sẽ giúp đỡ nhau, mới làm nên những điều càng thiện lương.”
Xa Diễm móc từ dưới gối ra một cuốn vở bài tập, đưa cho Truyền Diễm: “Dì ơi, đây là di chúc của con…”
Phóng viên Truyền Diễm kinh ngạc, vội vã mở vở ra, quả nhiên là những việc Xa Diễm thu xếp hậu sự. Đây là một đứa trẻ tám tuổi sắp về cõi chết, nằm bò trên giường bệnh dùng bút chì nắn nót viết ba trang “Di chúc”. Vì em còn nhỏ quá, còn nhiều chữ Hán chưa học nên chưa viết được hết, còn có những chữ viết sai. Xem có thể biết em không thể viết một mạch bức thư này, mà viết sáu đoạn. Mở đầu là “Dì Truyền Diễm”, kết thúc là “Tạm biệt dì Truyền Diễm”. Suốt cả bức thư, chữ “Dì Truyền Diễm” xuất hiện 7 lần, và 9 lần gọi tắt là Dì. Phía sau 16 chữ xưng hô này, tất cả là những điều “nhờ vả dì làm hộ” khi em lìa đời. Và còn cả lời muốn qua phóng viên “cảm ơn” và “tạm biệt” với cả thế giới.
“Tạm biệt dì, chúng ta sẽ gặp nhau trong mơ. Dì Truyền Diễm, nhà cha con sắp sập rồi. Cha đừng buồn, xin cha cũng đừng nhảy lầu. Dì Truyền Diễm xin dì trông coi bố con. Dì ơi, cái tiền của con cho trường con một ít ít, cảm ơn dì chuyển lời cảm tạ tới Hội trưởng Hội Hồng thập tự. Con chết xong, mang hết chỗ tiền còn lại chia ra cho những người mắc bệnh giống con, giúp họ đỡ bị bệnh hơn…”
Bức di chúc làm Truyền Diễm giàn giụa nước mắt, khóc không thành tiếng.
Con đã từng được sống, con rất ngoan
Ngày 22/8, vì đường tiêu hoá xuất huyết, dường như suốt một tháng trời Xa Diễm không được ăn mà chỉ sống bằng dịch truyền. Và lần đầu tiên em “ăn vụng”, em bẻ một mẩu nhỏ mì ăn liền khô bỏ vào mồm. Ngay lập tức đường ruột của em xuất huyết nghiêm trọng, bác sĩ y tá khẩn cấp truyền máu, truyền dịch cho em…
Nhìn Xa Diễm đau bụng lăn lộn, bác sĩ và y tá đều bật khóc. Tất cả mọi người đều muốn gánh đau cho em, nhưng, không thể làm gì được.
Tám tuổi. Xa Diễm đã thoát được cơn bệnh tật quái ác, và ra đi an lành.
Không ai chấp nhận sự thật. Phóng viên Truyền Diễm vuốt vuốt gương mặt bé xíu lạnh dần đi của cô bé, khóc không thành tiếng, gương mặt sẽ không bao giờ gọi cô là Dì nữa, cũng sẽ không bao giờ cười nữa.
Mạng TứXuyênonline , mạng 163 (mạng Internet nổi tiếng nhất TQ) ngập trong nước mắt, mạng Xinhuanet toàn nước mắt. “Đau lòng đến không thể thở được” sau đầu đề topic đó là hàng vạn lời nhắn cảm xúc của các công dân mạng TQ. Hoa viếng, điếu văn, một người đàn ông trung niên khẽ nói: “Con, con vốn là một thiên sứ nhỏ trên trời, con đã dang đôi cánh, thôi con cứ ngoan ngoãn bay đi..”
Ngày 26/8, tang lễ diễn ra dưới một cơn mưa nhỏ, Nhà tang lễ ở ngoại thành phía Đông của thành phố Thành Đô chật ních những người dân Thành Đô đi viếng với nước mắt rưng rưng. Họ đều là những “người cha, người mẹ” của Xa Diễm mà Xa Diễm chưa có dịp gặp mặt. Để đứa bé mới sinh ra đời đã bị vứt bỏ, đã mắc bệnh máu trắng, đã từ bỏ chữa trị, đã chết… không còn cô đơn nữa. Rất nhiều “Cha-mẹ” đội mưa tiễn theo sau chiếc quan tài bé nhỏ.
Bức ảnh trên đầu Entry trong blog Trang Hạ đã chụp bia mộ của Xa Diễm: Một bức ảnh Xa Diễm cười mím mím, tay cầm một bông hoa dại bé xíu. Mặt chính của bia chỉ ghi vỏn vẹn: ” Con đã từng được sống, con rất ngoan! (1996.11.30-2005-8.22)”
Mặt sau bia có ghi vài lời đơn giản giới thiệu thân thế Xa Diễm, câu cuối cùng là: “Trong những năm Em sống, Em đã được nhận những ấm áp của con người. Xin Em yên nghỉ, thiên đường có Em nên thiên đường càng đẹp đẽ.”
Theo đúng chúc thư, 540.000 Nhân dân tệ còn thừa lại chia thành những tặng vật chia cho những em bé khác bị mắc bệnh máu trắng. Bệnh viện còn ghi lại tên của 7 bệnh nhân Nhi này, Dương Tâm Lâm, Từ Lê, Hoàng Chí Cường, Lưu Linh Lộ, Trương Vũ Tiệp, Cao Kiện, Vương Kiệt. Những bệnh nhân này lớn nhất là 19 tuổi, nhỏ nhất là 2 tuổi, đều là những em gia đình quá nghèo, đang giãy dụa giữa sự sống và cái chết.
Ngày 24/9, ca phẫu thuật đầu tiên thành công dành cho bệnh nhân được nhận viện phí từ Xa Diễm, là cô bé Từ Lê ở bệnh viện Hoa Tây. Sau phẫu thuật, Từ Lê mỉm cười với gương mặt trắng xanh, nói: “Xa Diễm, hay yên nghỉ, về sau này, bia mộ của chúng tôi cũng sẽ ghi thêm một dòng như nhau: “Tôi đã từng đến trong đời này, và tôi rất ngoan!”

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket
(Trang Hạ tổng hợp từ các báo, tạp chí, phóng sự truyền hình của TQ)