Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013
MÌNH MỚI NGU THẬT
Hai phụ nữ cùng nhau vào nhà thờ cầu nguyện.
Bà áo cánh đen chắp tay vái Chúa một cái rồi kính cẩn, tha thiết thưa : Lạy Chúa, Chúa biết đấy, cái bếp nhà con đã xuống cấp quá rồi, con muốn sửa lại mà không có tiền. Xin Chúa ban cho con, cách này cách khác, tùy ý Chúa, dư chút đỉnh càng tốt, đề phòng phát sinh.
Bà áo bông sặc sỡ nguýt bạn một cái, đồ ngu. Sao không xin đổi luôn cái nhà cho rồi. Sửa cái bếp xong tới lượt căn trên hư, nói chung nhà bà quá đát rồi, xin thì xin một thể đi.
Bà kia nghe nó chửi mình ngu, nóng mặt, quên mất hiện tại mình đang ở nơi linh thiêng, bèn sừng sổ sao bà nói tôi ngu bà ? Chúa là Cha nhân từ biết rõ những điều có ích cho ta, cần tới đâu xin tới đó. Ngài ghét ai tham lam.
Tôi đâu có nói bà tham. Đó là tính theo khoa học, theo sự khôn ngoan. Không phải Chúa ban cho con người trí thông minh và sự khôn ngoan đó sao? Bà ngu bà mới xin chút chút, xin nửa vời. Coi tôi nè, hồi đó mới về hưu, buồn chết cha, tôi xin Chúa cho công việc gì làm đỡ buồn. Đúng một tháng sau, con dâu mang cháu tới gửi, nó trả cho hai triệu, má coi chừng nó dùm, mỗi tháng con gửi biếu má chút tiền, tối cháu ngủ, má binh xập xám với mấy bác kia.
Bà áo đen nghe, ngẫm nghĩ, đoạn chép miệng, cũng ngu thật, nhưng, phải chi tôi biết chơi bài như bà, đây suốt ngày lo ba bữa cơm, hỏi bà tôi không dòm cái bếp thì dòm cái gì ?
Thì ra hai ái nữ của Chúa rất thực tế, chứ không như mình đây.
Sáng dậy, như người ta tập thể dục cho dãn xương sống, khỏe đôi chân chút đi. Không, ngồi ngay vào vị trí khuya hôm qua, nệm ghế còn chưa kịp nguội, mắt lom lom, tay lóc chóc.
Đã bẩu, ngày nào cũng chỉ chừng ấy tin tức thôi, mê gì ? đọc gì ?
Cái gì nó có thì nó vẫn có mấy chục năm nay không thay đổi thì bây giờ đổi thay sao được ?
Nhìn cái cây sầu đâu ngoài sân xem, bố mày để cho thằng cháu họ giời ơi mang từ Bắc vào giồng đến nay nó vẫn y như thế, có khác gì đâu nào. Nó chỉ cằn cỗi già nua đi thôi quan ạ. Tao bẩu nhổ đi, giồng cây khác, không nghe, cứ bảo kỷ niệm. Kỷ niệm với chả kỷ nung. Con cái nhà chỉ giỏi nỏ mồm hay cãi.
Mẹ đừng mắng nữa, con biết rồi. Mẹ ra sa lông ăn giầu đi, để yên con đang truy cập.
Lại lom lom, kích kích, kéo lên kéo xuống. Thế thôi! Sao vẫn như hôm qua nhẩy ! Bao giờ viết xong Hiến pháp nhẩy ? Ôi giời, cứ hết ông này nói, lại đến ông kia nói, nói đi nói lại, sao trên mạng họ nói nhau khỏe thế ? Mà sao có cái gọi là suy thoái đạo đức nào ở đây nữa ? Phải có thì mới suy mới vượng chứ trước giờ có đâu ! Đại biểu quốc hội mà lên mạng ăn nói kém cỏi, vô giáo dục quá...
Thôi, không ngồi nữa, xuống hãm chè rỗi !
Thì ra hai bác gái kia có phúc bởi biết dùng thời giờ Chúa ban mà đi nhà thờ, chứ như mình đây mới ngu thật.
Cứ vừa lướt vừa lẩm bẩm không có gì mới, vẫn vậy, vẫn thế. Thì thế! Làm sao mà mới được. Mất thì giờ. Ngu quá !Nguyên mấy cái trong History cứ tưởng hay lắm, ngày nào cũng mở, mong có gì mới, tháng ba mươi ngày ngu cả ba mươi.
A! Tháng Hai này não mình có khá hơn đấy, vì là tháng thiếu, chỉ có hai tám ngày thôi.
Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013
NGƯỜI TỊ NẠN HẠNH PHÚC
Mình muốn gọi anh là "một người tị nạn hạnh phúc", bởi vì trong tâm tư riêng mình, đã tị nạn, người Việt Nam chẳng ai hạnh phúc , để có thể có người nhất, có người nhì. Thật là hạnh phúc cho Anh Đỗ và thấy ấm lòng khi ngắm cặp mắt và nụ cười hồn nhiên hiếm có của một đồng bào ta, một thế hệ sau ta . Cám ơn Trời, còn có một người Việt Nam hạnh phúc nơi tha phương.
Thôi hãy tạm quên nỗi buồn chung, ta xem Anh Đỗ cho ...dzui :
VIDEO - PHẦN 1 :(tại đây)
ANH ĐỖ 'người tị nạn hạnh phúc nhất' (Credit: ABC)
Phim của Anh Đỗ vượt qua ‘Sunday Night’, ‘Seven News’, và cả ’Underground - The Julian Assange Story’ về số lượt người xem, đứng đầu trong xếp hạng các chương trình vào tối chủ nhật rồi.
Đây là kết quả‘ngoài dự đoán’ - nhà phân tích truyền thông Steve Allen phát biểu trên tờ The Australian.
‘Anh Does Vietnam’ là hành trình về quê của Anh Đỗ. Anh về Việt Nam, đi từ Bắc chí Nam, khám phá lại vùng đất nơi anh sinh ra với một cách nhìn rất cá nhân, vui nhộn.
Trong một thông cáo báo chí, Anh Đỗ cho biết lý do anh thực hiện cuốn phim hai phần này: ‘Vài năm trước, gia đình tôi cùng về lại Việt Nam. Chúng tôi đã thu hình rất nhiều băng video. Gần đây, tôi xem lại và thấy chúng rất vui nhộn, không chỉ bởi các thành viên trong gia đình tôi khá vui tính mà bởi vì người Việt Nam sẵn có năng khiếu hài hước. Bởi vậy, tôi nghĩ đến việc trở lại và khám phá đất nước này cùng đội ngũ làm phim của kênh 7.’
‘Trong cuộc hành trình về quê này, tôi đã tìm câu trả lời cho một câu hỏi, rằng cuộc đời tôi sẽ ra sao nếu tôi không đến Úc và không trở thành một diễn viên hài. Thực sự đó là một sự kiện làm thay đổi cả số phận. Tôi đã hình dung lại cuộc đời và tuổi thơ của cha mẹ tôi. Kết thúc hành trình, sau nhiều khám phá, với không ít nụ cười và cả những giọt nước mắt, tôi cảm thấy hạnh phúc với những gì mình đang có. Có thể, tôi sẽ bị cho là hơi quá lời, nhưng tôi nghĩ chuyến đi đã làm tôi tôi lạc quan hơn.’
Với hai phần của phim, chúng ta có dịp khám phá Việt Nam qua đôi mắt của Anh Đỗ. Từ chuyện anh thử hành nghề xích lô ở Sài Gòn, chuyện đi lại ở thành phố “không bao giờ ngủ”, rồi những câu chuyện sinh hoạt đời thường trên đường phố, chuyện tập thể dục dưỡng sinh buổi sáng, đến khám phá những bản sắc của văn hóa cổ truyền Việt như võ cổ truyền, các phiên chợ. Qua những thước phim vui nhộn, ta khám phá cảnh sắc, hương vị và vẻ đẹp Việt Nam tiềm ẩn. Qua bộ phim, mỗi khán giả hẳn đã có thể tự tìm ra câu trả lời, rằng tại sao Việt Nam là một trong những điểm đến rất thu hút với khách du lịch gồm đủ lứa tuổi ở châu Á.
Phải chăng vì thế mà phim thu hút một lượng khán giả không nhỏ?
Anh Đỗ sinh ra ở Việt Nam. Anh là tác giả cuốn tiểu sử tự thuật 'The Happiest Refugee' (Người tị nạn hạnh phúc nhất),miêu tả cuộc hành trình đến Úc bằng thuyền khi còn là một đứa trẻ hai tuổi. Cuốn sách đã đoạt nhiều giải thưởng, đáng chú ý nhất là giải'Book Industry Awards' (Giải thưởng của ngành công nghiệp sách) do Hiệp hội các Nhà xuất bản Úc trao tặng. Anh Đỗ cũng từng tham gia dàn dựng chương trình truyền hình 'Thank God You’re Here' (tạm dịch: Tạ ơn Chúa, chúng ta ở đây) và 'Good News Week' (tạm dịch: Tuần tin mừng).
"Anh Does Vietnam"- Phần 2 :
Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013
XUÂN TƯỞNG, TÁC GIẢ LỜI THIÊNG
Thức & Thế ở Lâm Đồng tặng mình Tuyển tập nhạc của Xuân Tưởng vì nghe mình kể, một hôm xưa, có lần trong buổi họp, "cả và" ban Thánh nhạc Saigon ngơ ngác hỏi : Xuân Tưởng là ai ? Tác giả bài thánh ca LỜI THIÊNG nổi tiếng trong giới ca đoàn, giờ ở đâu? Còn, mất ? Hồi đó, HT cũng "hô..ông biếc!"
Nay, với món quà hữu duyên thiên lý này, mình xin thưa trình cùng Quý Bạn sinh hoạt Thánh Ca,
Xuân Tưởng là đây :
Nhạc sĩ XUÂN TƯỞNG
Tên gọi : Antôn Trần văn Tường
Sinh ngày 12 tháng 06 năm 1952, tại Nga Sơn, Thanh Hóa.
- Học tiểu chủng viện Simon Hòa Đà Lạt 1963-1971
- Phục vụ cộng đoàn M'Lon,Thạnh Mỹ, Đơn Dương. Lâm Đồng 1970-1971.
- Học Đại chủng viện Minh Hòa, Đà Lạt 1971-1975.
- Phục vụ cộng đoàn Thanh Xuân, Bảo Lộc 1975-1977.
- Phục vụ cộng đoàn Thánh Tâm- Lộc Phát, Bảo Lộc 1977-1978.
- Tạ thế ngày 05-04-1981 tại Tp.Hồ Chí Minh.
- An táng tại Nghĩa trang Giáo xứ Thanh Xuân, Bảo Lộc, Lâm Đồng.
Ngày Giỗ thầy Xuân Tưởng, tại Thánh Mẫu, linh mục Cát Hạnh đã gửi " Lời tạ từ 30 năm cũ" vào Tập nhạc này với những dòng nhớ bạn như sau :
"....nhớ về một thời đã qua với Xuân Tưởng, Cát Hạnh và Djã Thảo, tưởng chừng như ánh sao băng của tuổi hai mươi, khi "Ba chàng ngự lâm" thuở nào cùng kết ước "Vườn đào". Vậy mà hôm nay ba mươi năm trôi qua rồi, đúng là thời gian ngút ngàn. Xuân Tưởng( Antôn Trần văn Tường) đã ra đi thật xa và cũng mười lăm năm rồi, Djã Thảo (Giuse Phạm Ngọc Bích)* cũng không còn nữa. Trên cõi đời này, giữa mịt mù sương khói dương gian, chỉ còn lại một người, một mình tôi đem thương nhớ về".
Cát Hạnh
Giỗ Xuân Tưởng lần thứ 30 ( 05.04.1981* 05.04.2011)
(trích Dâng Chúa một đời **)
Trong tập Thánh ca Xuân Tưởng, chúng ta còn có thể gặp lại thủ bút của nhạc sĩ yểu mệnh này qua những dòng thư gửi bạn, viết trong khi lâm bệnh :
Cầm " Dâng Chúa một đời" trên tay, mình nghe văng vẳng tiếng cộng đoàn hát bài "Lời thiêng":
"Bàn tay con nâng lên cao
dâng Chúa hết những ý nghĩ
dâng Chúa trót xác thân con
Tương lai còn dài Chúa dắt con đi sợ gì những nỗi gian nguy.
Đời con qua như mây bay
con tiến bước giữa thế giới
khao khát sẽ mãi không ngơi
Cho con một lần thấy Chúa trong con nghe lời Chúa ru trong hồn".
Thật chính xác ! Xuân Tưởng giờ đâu còn gặp "những nỗi gian nguy". Xuân Tưởng đã "một lần thấy Chúa" rồi! Ôi, thầy Tường ôi, thầy Tường ôi, nghe Chúa ru ra sao, ra sao, ra sao ....?
. Ảnh trong bài chụp từ Tuyển tập DÂNG CHÚA MỘT ĐỜI - Xuân Tưởng
. Để có bài đăng này, NHT. xin gửi lời cám ơn cha Cát Hạnh, đồng thời cám ơn tấm thịnh tình của hai Bạn Thức & Thế.
. Xin một lời hợp nguyện cho Linh Hồn ANTÔN Xuân Tưởng (1950-1981).
----------------------------------------------------------------------------------------
* Cha Bích (1950-1996): Phó Xứ giáo xứ Thánh Tâm, Lộc Tiến. (chú thích trong Dâng Chúa một đời)
** Gồm 44 bài Thánh ca của Xuân Tưởng.
Nay, với món quà hữu duyên thiên lý này, mình xin thưa trình cùng Quý Bạn sinh hoạt Thánh Ca,
Xuân Tưởng là đây :
Bìa sau của Tuyển tập (ảnh HT.) |
Tên gọi : Antôn Trần văn Tường
Sinh ngày 12 tháng 06 năm 1952, tại Nga Sơn, Thanh Hóa.
- Học tiểu chủng viện Simon Hòa Đà Lạt 1963-1971
- Phục vụ cộng đoàn M'Lon,Thạnh Mỹ, Đơn Dương. Lâm Đồng 1970-1971.
- Học Đại chủng viện Minh Hòa, Đà Lạt 1971-1975.
- Phục vụ cộng đoàn Thanh Xuân, Bảo Lộc 1975-1977.
- Phục vụ cộng đoàn Thánh Tâm- Lộc Phát, Bảo Lộc 1977-1978.
- Tạ thế ngày 05-04-1981 tại Tp.Hồ Chí Minh.
- An táng tại Nghĩa trang Giáo xứ Thanh Xuân, Bảo Lộc, Lâm Đồng.
Ngày Giỗ thầy Xuân Tưởng, tại Thánh Mẫu, linh mục Cát Hạnh đã gửi " Lời tạ từ 30 năm cũ" vào Tập nhạc này với những dòng nhớ bạn như sau :
"....nhớ về một thời đã qua với Xuân Tưởng, Cát Hạnh và Djã Thảo, tưởng chừng như ánh sao băng của tuổi hai mươi, khi "Ba chàng ngự lâm" thuở nào cùng kết ước "Vườn đào". Vậy mà hôm nay ba mươi năm trôi qua rồi, đúng là thời gian ngút ngàn. Xuân Tưởng( Antôn Trần văn Tường) đã ra đi thật xa và cũng mười lăm năm rồi, Djã Thảo (Giuse Phạm Ngọc Bích)* cũng không còn nữa. Trên cõi đời này, giữa mịt mù sương khói dương gian, chỉ còn lại một người, một mình tôi đem thương nhớ về".
Cát Hạnh
Giỗ Xuân Tưởng lần thứ 30 ( 05.04.1981* 05.04.2011)
(trích Dâng Chúa một đời **)
Trong tập Thánh ca Xuân Tưởng, chúng ta còn có thể gặp lại thủ bút của nhạc sĩ yểu mệnh này qua những dòng thư gửi bạn, viết trong khi lâm bệnh :
Cầm " Dâng Chúa một đời" trên tay, mình nghe văng vẳng tiếng cộng đoàn hát bài "Lời thiêng":
"Bàn tay con nâng lên cao
dâng Chúa hết những ý nghĩ
dâng Chúa trót xác thân con
Tương lai còn dài Chúa dắt con đi sợ gì những nỗi gian nguy.
Đời con qua như mây bay
con tiến bước giữa thế giới
khao khát sẽ mãi không ngơi
Cho con một lần thấy Chúa trong con nghe lời Chúa ru trong hồn".
Thật chính xác ! Xuân Tưởng giờ đâu còn gặp "những nỗi gian nguy". Xuân Tưởng đã "một lần thấy Chúa" rồi! Ôi, thầy Tường ôi, thầy Tường ôi, nghe Chúa ru ra sao, ra sao, ra sao ....?
. Ảnh trong bài chụp từ Tuyển tập DÂNG CHÚA MỘT ĐỜI - Xuân Tưởng
. Để có bài đăng này, NHT. xin gửi lời cám ơn cha Cát Hạnh, đồng thời cám ơn tấm thịnh tình của hai Bạn Thức & Thế.
. Xin một lời hợp nguyện cho Linh Hồn ANTÔN Xuân Tưởng (1950-1981).
----------------------------------------------------------------------------------------
* Cha Bích (1950-1996): Phó Xứ giáo xứ Thánh Tâm, Lộc Tiến. (chú thích trong Dâng Chúa một đời)
** Gồm 44 bài Thánh ca của Xuân Tưởng.
ĐẦU XUÔI ĐUÔI KHÓC
Có một người đàn ông ngang tàng nhưng ngay thẳng, ghét hối lộ tham nhũng, luôn hãnh diện vì vợ mình là một phụ nữ đảm đang quán xuyến. Vào tay bà mọi sự khó khăn trở nên dễ dàng. Đặc biệt khi phải đối diện với những khó khăn khi vào nhà xứ, điều mà với tính tình khí khái ương ngạnh, ông không vượt qua nổi. Quá tín nhiệm vào mối giao hảo của nội tướng đến nỗi ông cho rằng chỉ việc đi nhà thờ vào mỗi Chúa nhật là tốt rồi, khi chết cứ theo vợ, thế nào cũng được thánh Phêrô mở cửa Thiên Đàng cho vào.
Giờ chỉ còn lo một việc là có thể bà ấy còn sống mà Chúa gọi mình về trước thì sao ? Chẳng lẽ khuyên vợ nên ăn nhiều đồ Trung cộng để ung thư chết sớm ? Lại nếu vợ chết rồi nhưng còn đang ở Luyện ngục đền dăm ba tội thì mình bỗng ngã lăn quay ra theo, bấy giờ ai dẫn mình vào chầu Thánh Cả ?
Suy nghĩ mông lung lắm, hồi sau ông lấy hết can đảm bàn bạc với vợ nỗi ưu tư này, sợ hiền thê bù lu bù loa sao đang sống sờ sờ thế này mà nói chuyện chết chóc cho xúi quẩy. Dù sao cũng phải giữ nhân đức nhịn nhục cho nó, tích đức nuôi con, đồng thời Chúa thương gọi hai linh hồn cùng một lúc cho có đôi. Nghe tỉ tê, chị vợ cười xòa, tưởng chuyện gì, nhà đừng lo em đã chuẩn bị hết rồi. Đầu xuôi đuôi sẽ lọt.
Thế nào ?
Bà vợ ghé tai chồng thì thà thì thào một lúc lâu, ông chồng gục gà gục gặc, còn nhăn nhó, bán tín bán nghi vì hậu quả chưa rõ, nhưng nhắm chừng trước nay chuyện gì vợ mình lo cũng thu vén tối đa, thành công mỹ mãn, thôi đành để vợ tính.
Thật ra người vợ chỉ biết tần tảo làm lụng, kiếm tiền cho chồng con có cuộc sống ấm no thôi. Còn cái khoản đầu xuôi đuôi lọt ấy là do khi có việc cần vào nhà xứ, lối nào, bà đều biết cách vào an toàn mau chóng. Cái phong bì chỉ đáng năm trăm bạc lẻ, mà giúp ta dễ chịu biết bao. Hỏi a, kiếm được nhiều tiền để mà làm gì, chết có mang theo được đâu nà !
Chúa rất nhân từ, không muốn bà vợ lún sâu trong vòng kiềm tỏa của sự hối lộ, Người chủ trương chống tham nhũng ra mặt. Người động lòng thương hai vợ chồng, bèn gọi họ về sớm, lại cùng về một lúc, thế là trọn đời được ơn Chúa " ban cho có đôi" như lời bài hát tác giả Phanxicô viết cho các đám cưới.
Hai vợ chồng đang lơ lửng thì gặp một linh mục tốt lành bay vèo ngang. Cha thoáng thấy mặt người quen, bèn dừng lại, nét mặt khẩn trương, mở lời nhắn nhe riêng người phụ nữ vài câu thống thiết. Thôi anh chị về sau, tôi về trước, còn phải mau cầu bầu cho các anh em linh mục của tôi. See ya again.
Cha dứt câu, người phụ nữ liền mở trí mở lòng, nước mắt chảy ra.
NHT.
Giờ chỉ còn lo một việc là có thể bà ấy còn sống mà Chúa gọi mình về trước thì sao ? Chẳng lẽ khuyên vợ nên ăn nhiều đồ Trung cộng để ung thư chết sớm ? Lại nếu vợ chết rồi nhưng còn đang ở Luyện ngục đền dăm ba tội thì mình bỗng ngã lăn quay ra theo, bấy giờ ai dẫn mình vào chầu Thánh Cả ?
Suy nghĩ mông lung lắm, hồi sau ông lấy hết can đảm bàn bạc với vợ nỗi ưu tư này, sợ hiền thê bù lu bù loa sao đang sống sờ sờ thế này mà nói chuyện chết chóc cho xúi quẩy. Dù sao cũng phải giữ nhân đức nhịn nhục cho nó, tích đức nuôi con, đồng thời Chúa thương gọi hai linh hồn cùng một lúc cho có đôi. Nghe tỉ tê, chị vợ cười xòa, tưởng chuyện gì, nhà đừng lo em đã chuẩn bị hết rồi. Đầu xuôi đuôi sẽ lọt.
Thế nào ?
Bà vợ ghé tai chồng thì thà thì thào một lúc lâu, ông chồng gục gà gục gặc, còn nhăn nhó, bán tín bán nghi vì hậu quả chưa rõ, nhưng nhắm chừng trước nay chuyện gì vợ mình lo cũng thu vén tối đa, thành công mỹ mãn, thôi đành để vợ tính.
Thật ra người vợ chỉ biết tần tảo làm lụng, kiếm tiền cho chồng con có cuộc sống ấm no thôi. Còn cái khoản đầu xuôi đuôi lọt ấy là do khi có việc cần vào nhà xứ, lối nào, bà đều biết cách vào an toàn mau chóng. Cái phong bì chỉ đáng năm trăm bạc lẻ, mà giúp ta dễ chịu biết bao. Hỏi a, kiếm được nhiều tiền để mà làm gì, chết có mang theo được đâu nà !
Chúa rất nhân từ, không muốn bà vợ lún sâu trong vòng kiềm tỏa của sự hối lộ, Người chủ trương chống tham nhũng ra mặt. Người động lòng thương hai vợ chồng, bèn gọi họ về sớm, lại cùng về một lúc, thế là trọn đời được ơn Chúa " ban cho có đôi" như lời bài hát tác giả Phanxicô viết cho các đám cưới.
Hai vợ chồng đang lơ lửng thì gặp một linh mục tốt lành bay vèo ngang. Cha thoáng thấy mặt người quen, bèn dừng lại, nét mặt khẩn trương, mở lời nhắn nhe riêng người phụ nữ vài câu thống thiết. Thôi anh chị về sau, tôi về trước, còn phải mau cầu bầu cho các anh em linh mục của tôi. See ya again.
Cha dứt câu, người phụ nữ liền mở trí mở lòng, nước mắt chảy ra.
NHT.
Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013
KINH VÔ HÌNH
Tetsugen, một sinh viên môn Thiền, quyết thực hiện một công trình lớn: in bảy ngàn bản kinh Phật, vốn cho tới lúc ấy, mới có bản văn bằng tiếng Tàu.
Anh rảo khắp nước Nhật để quyên góp tiền bạc cho dự án của mình. Một vài người giàu tặng anh tới cả trăm đồng vàng, nhưng phần lớn anh nhận là những đồng xu nhỏ của những người làm nông. Tetsugen biểu lộ một lòng biết ơn như nhau đối với người cho, không kể ít nhiều.
Sau mười năm đi đây đi đó, cuối cùng anh đã quyên đủ số tiền cần thiết cho dự định. Đúng lúc đó, nước lũ sông Uji dâng cao khiến cho hàng ngàn người không cửa không nhà cũng như không thức ăn. Tetsugen liền đem tất cả số tiền quyên góp cho dự án mình ấp ủ bấy lâu để để trợ giúp dân nghèo.
Rồi anh lại quyên góp để gây vốn. Phải mất nhiều năm, anh mới có đủ số tiền cần thiết. Một cơn dịch lan tràn khắp đất nước, và thế là Tetsugen lại đem tất cả số tiền đã gom để giúp những người khốn khổ.
Rồi một lần nữa anh lại lên đường gom góp và hai mươi năm sau, ước mơ kinh Phật xuất bản bằng tiếng Nhật cuối cùng trở thành hiện thực.
Bản in cho lần xuất bản đầu tiên của kinh Phật hiện được trưng bày tại tu viện Obaku, Tokyo. Người Nhật kể cho con cháu họ rằng, Tetsugen đã xuất bản kinh Phật cả thảy ba lần, hai lần đầu là những bộ kinh vô hình, vượt trổi lần thứ ba.
( trích Taking flight- Anthony de Mello. M.A. dịch)
Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013
MỘT NHÀ SƯ TỒI
Đêm giá lạnh mùa đông, một người đàn ông dáng khổ hạnh lang thang gõ cửa một ngôi đền, xin trú ẩn. Ông ta đứng run rẩy dưới màn tuyết lạnh trông thật thảm hại, nên nhà sư trụ trì lưỡng lự, dù rất muốn để ông ra đi nhưng lại bảo : “Được, ông có thể ở lại, nhưng chỉ qua đêm. Đây là đền chùa chứ không phải trại tế bần. Sáng mai ông phải đi”.
Nửa đêm, nhà sư nghe có tiếng răng rắc khác thường. Ông chạy vội vào chùa và thấy một cảnh tượng không thể tin được. Kẻ phàm tục ấy đang sưởi ấm bên một đống lửa đốt ngay trong điện.
Tượng Phật bằng gỗ biến đâu mất.
Nhà sư hỏi : “Tượng Phật đâu?”.
Kẻ lang thang chỉ vào đống lửa và nói : “ Không thì con chết cóng mất, thầy ôi”.
Nhà sư sửng sốt kêu lên : “Ông điên rồi sao? Ông không biết ông đã làm gì? Đó là tượng Đức Phật! Ông vừa đốt tượng Đức Phật”.
Ngọn lửa tàn dần. Người lữ khách nhìn chằm chằm vào ngọn lửa rồi lấy gậy khơi đống tro.
“Ông còn làm cái gì nữa đây?”, nhà sư la lên.
“Con tìm cốt Phật, đấng mà con đã đốt cháy".
Lâu sau, nhà sư mách lại vụ việc cho một thiền sư.
Vị cao tăng dạy: “ Ngài là một nhà sư tồi, bởi ngài đã coi một đức Phật chết trọng hơn là một đức Phật sống”.
( Trích Taking Flight- A.de Mello,S.J.)
Thứ Tư, 20 tháng 2, 2013
NGƯỜI ĐẸP
Ca tụng cô gái đẹp có gương mặt kiều diễm, ngoai hình hấp dẫn v.v… là khen cái đẹp chóng phai,hữu hạn, ngầm chứa khổ đau, sớm nở tối tàn không có chi đáng tán dương.
Chẳng có vẻ đẹp nào ở diện mạo một hoa hậu là đúng tiêu chuẩn cả,đẹp hay không là ở chỗ :
Giữ gìn trang nghiêm giới hạnh là thân đẹp.
Ăn ở hiền hòa, thủy chung là nết đẹp.
Thấy người ta ngã mà nâng lên, đó là cử chỉ đẹp.
Thấy người ta đói cho ăn, rách cho mặc, nghèo túng mà giúp đỡ, đó là tấm lòng đẹp.
Phụng dưỡng cha mẹ già, chu cấp người cô quả cô độc, tôn quý các bậc hiền thánh đó là tâm hồn đẹp.
Thấy người ta lâm nguy, sợ hãi mà nói lời an ủi giúp đỡ, đó là ngôn từ đẹp.
Không một tà niệm nảy sinh, đó là ý đẹp.
Thấy người ta u tối, kém hiểu biết, mà khai mở trí tuệ, cho học hành chữ nghĩa, đó là trí tuệ đẹp“.
Trên đây là những lời đẹp được sưu tầm đây đó,
phần mình, như đứng giữa vườn hoa nếu được hỏi thích hoa nào nhất,
mình sẽ trả lời,
thích Đức THÀNH THẬT KHIÊM NHƯỜNG nhất . Đây là vẻ đẹp khả ái dành cho mọi người, không phân biệt giới tính, chức vụ, sang hèn, giàu nghèo, trẻ già , tu tục.
NHT.
Chẳng có vẻ đẹp nào ở diện mạo một hoa hậu là đúng tiêu chuẩn cả,đẹp hay không là ở chỗ :
Giữ gìn trang nghiêm giới hạnh là thân đẹp.
Ăn ở hiền hòa, thủy chung là nết đẹp.
Thấy người ta ngã mà nâng lên, đó là cử chỉ đẹp.
Thấy người ta đói cho ăn, rách cho mặc, nghèo túng mà giúp đỡ, đó là tấm lòng đẹp.
Phụng dưỡng cha mẹ già, chu cấp người cô quả cô độc, tôn quý các bậc hiền thánh đó là tâm hồn đẹp.
Thấy người ta lâm nguy, sợ hãi mà nói lời an ủi giúp đỡ, đó là ngôn từ đẹp.
Không một tà niệm nảy sinh, đó là ý đẹp.
Thấy người ta u tối, kém hiểu biết, mà khai mở trí tuệ, cho học hành chữ nghĩa, đó là trí tuệ đẹp“.
Trên đây là những lời đẹp được sưu tầm đây đó,
phần mình, như đứng giữa vườn hoa nếu được hỏi thích hoa nào nhất,
mình sẽ trả lời,
thích Đức THÀNH THẬT KHIÊM NHƯỜNG nhất . Đây là vẻ đẹp khả ái dành cho mọi người, không phân biệt giới tính, chức vụ, sang hèn, giàu nghèo, trẻ già , tu tục.
NHT.
Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013
BÁO VIẾT VỀ BẠN QUÝ CỦA TÔI
Nhóm bạn CMC ở Bãi Dâu. ĐỖ QUÝ chống nạnh, áo đen có hoa, đứng ngoài cùng, bên phải ảnh. |
Đây là một bài, trích ( (tại đây)
" Nếu tôi sợ lây bệnh Siđa thì chắc tôi đã không làm những việc này, mà nếu có lây cũng có sao đâu, gần 60 tuổi, sống mấy năm nữa chết là được rồi. Nhưng ngay cả đứa con trai út của tôi mới 17 tuổi, hằng ngày nó vẫn ăn ngủ cùng mấy người bệnh đó có thấy sao đâu..." ( lời chị Đỗ thị Quý)
Người mẹ và "đàn con HIV"
Khi tôi dẫn về nhà hai người mang bệnh cho ở chung, con tôi có đứa đã phản đối kịch liệt: "Mẹ buồn cười thật, nhà không ở thì cho mướn, tự nhiên đưa mấy đứa Sida về ở, rồi lỡ bị lây thì làm sao".
Bà Đỗ Thị Quý
"Nếu tôi sợ lây bệnh Sida thì chắc tôi đã không làm những việc này, mà nếu có lây thì cũng có sao đâu chứ, tôi gần 60 tuổi rồi, sống mấy năm nữa chết là được rồi. Nhưng ngay cả đứa con trai út của tôi mới 17 tuổi hằng ngày nó vẫn ăn ngủ cùng mấy người bệnh đó có thấy sao đâu…", bà Đỗ Thị Quý (khu phố 6, thị trấn Củ Chi, huyện Củ Chi) chia sẻ khi chúng tôi hỏi về nỗi lo lây nhiễm bệnh khi hằng ngày bà vẫn tiếp xúc, chăm sóc cho những người đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ.
Người đàn bà không sợ… căn bệnh thế kỷ
Chúng tôi đến thăm nhà bà Quý vào một sáng chủ nhật, căn nhà diện tích khá lớn nhưng trong nhà mọi vật dụng đều đơn giản, nổi bật là dãy giường tầng sơn màu trắng, ngay ngoài sân có mắc ba bốn chiếc võng, một bàn ghế đá, mọi người đang ngồi uống nước, chuyện trò khá rôm rả.
Mới nhìn vào ai cũng thấy căn nhà bình thường như bao căn nhà khác ở thị trấn Củ Chi này nhưng chắc sẽ không ít người bất ngờ khi biết rằng ngoài bà Quý (56 tuổi) và cậu con trai út thì sáu, bảy người còn lại đều mang căn bệnh chết người được bà Quý đưa về nhà mình nuôi dưỡng với sự thương yêu đùm bọc hết lòng, tất cả họ dù ở nhiều lứa tuổi nhưng đều gọi bà Quý là mẹ xưng con một cách rất thân thương.
Trên đường tìm đến nhà bà Quý, trong đầu chúng tôi luôn không khỏi thắc mắc, điều gì đã khiến cho người đàn bà này mạnh dạn đưa về nhà mình nuôi dưỡng, chăm sóc những người bệnh mà hầu như ai nghe tới cũng có phần e sợ, hơn nữa bà lại còn để con ruột của mình sống chung với những người bệnh?
Ngồi ngay bên bàn xỏ hột nút - công việc giản đơn hằng ngày của những người bệnh trong nhà, bà Quý nhỏ nhẹ cho biết về "cơ duyên" gắn bó với những người bệnh: "Thực sự cũng không phải do tôi có ý định này từ đầu, tất cả là vì tôi cũng đã từng có một người con trai bị nghiện ma túy và hồi đó tôi đã gửi con cho một mái ấm chăm sóc, tôi đến thăm con và thấy người ta chẳng phải người thân mà lại đối xử với con mình quá tốt, nó không ngồi ăn uống được, họ đã nâng con tôi dậy, đút cho nó ăn nữa…
Chứng kiến hình ảnh đó, tôi thực sự xúc động và cảm thấy rằng trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt… Khi tôi dẫn về nhà hai người mang bệnh cho ở chung, con tôi có đứa đã phản đối kịch liệt: "Mẹ buồn cười thật, nhà không ở thì cho mướn, tự nhiên đưa mấy đứa Sida về ở, rồi lỡ bị lây thì làm sao", đó là do tụi nó chưa hiểu hết về căn bệnh này nên mới lo sợ thế, nhưng sau đó khi đã hiểu ra thì chúng không còn phản đối nữa".
Có lẽ nếu không nghe, chứng kiến trực tiếp những lời bà nói và những hành động của bà với những người bệnh mà bà coi như con đẻ của mình, chắc nhiều người sẽ khó tin được. Bà nói về việc làm "bình thường" của mình một cách nhẹ tênh, chẳng lộ vẻ gì "khác thường" cả.
Khi nghe chúng tôi bày tỏ nỗi lo về nguy cơ có thể lây nhiễm, bà cười lớn rồi bảo rằng: "Mới đầu nhiều bệnh nhân vào nhà tôi ở quận 12, TP HCM, rất yếu, có đứa chỉ nặng vỏn vẹn ba mươi mấy ký, rồi có khi bị cả bệnh lao nữa, nhưng do nhà chật nên nhiều khi tôi phải nằm chung với tụi nó luôn - ba người nằm một cái nệm, song đến bây giờ tôi vẫn thấy mình khỏe mạnh bình thường, không bị lây nhiễm gì cả. Ngay như ở đây, quần áo của tôi và con trai tôi cũng đều giặt chung một máy giặt với mọi người trong nhà mà.
Trong quá trình chăm sóc người bệnh, tôi còn tự học một số kiến thức về nghề y, tự chích, bôi thuốc rồi chăm sóc ăn uống cho tụi nó. Bởi vậy mà nhiều người tuổi tác cũng không kém gì tôi bao nhiêu vẫn gọi tôi bằng mẹ xưng con. Lúc đầu thấy ngượng lắm nhưng rồi tình cảm thân thiết trong gia đình cứ ngày một lớn hơn khiến mọi người quen dần và đến bây giờ thì chẳng còn ai ngượng về việc xưng hô mẹ - con nữa".
Câu chuyện đời của những "người con đặc biệt"
Nhắc đến hoàn cảnh của những người con đặc biệt của mình, giọng bà Quý có vẻ trầm buồn hơn, đôi lúc thấy bà dường như cố kìm giữ những giọt nước mắt xúc động, cảm thương khi nói đến những đoạn đời thăng trầm của họ. "Những người ở đây (người lớn tuổi nhất cũng đã 60 tuổi - PV) chủ yếu bị bệnh do nghiện ma túy và quan hệ tình dục bừa bãi, mỗi người một hoàn cảnh, một tâm sự riêng rất tội nghiệp, đứa thì vợ con bỏ, hay hoàn cảnh gia đình lộn xộn, người thì người thân không tin tưởng, kỳ thị, có người về tới nhà là bị người nhà theo dõi này kia… trong khi những người này họ rất nhạy cảm, chỉ một ánh nhìn kỳ thị hay sự đối xử không tế nhị sẽ khiến họ rất dễ tự ái, mặc cảm. Biết vậy nên mọi người trong nhà này sống với nhau thân thiết, vui vẻ còn hơn cả một gia đình, ai bị đau bệnh là mọi người đều động viên, chung tay an ủi, săn sóc".
Từ trong nhà đi ra, anh K. - người chuyên nấu ăn cho mọi người trong nhà, cất tiếng hỏi "mẹ Quý" cách nấu món canh cua rau đay vì anh không biết cách lọc cua đã xay. Bà cười bảo cứ chuẩn bị mọi thứ trước đi, chút xíu bà vào sẽ chỉ cách làm cho.
Anh K. năm nay 29 tuổi, phát hiện bị bệnh cách đây khoảng 3 năm, người khá gầy gò, trên tay vẫn còn rõ nét một vài đường xăm và vết sẹo nhỏ. "Lúc trước do buồn chuyện gia đình (ba mẹ ly hôn rồi hai người có hạnh phúc mới) nên tôi thường ăn nhậu suốt, rồi dính vào ma túy lúc nào không hay, bị nghiện kéo dài tới 5 năm, sau đó còn sống như vợ chồng cùng với một người phụ nữ lớn hơn tôi mấy tuổi (người này cũng mất cách nay khoảng hơn 1 tháng).
Thực sự đến bây giờ chúng tôi cũng không biết ai lây bệnh cho ai nữa vì cả hai đều bị bệnh này cả… Từ ngày được ở với mẹ Quý và mọi người trong nhà, tôi thấy vui và thoải mái lắm, nếu không được ở đây chắc tôi nghiện lại từ lâu hay có thể đã chết rồi cũng nên", anh K. mỉm cười nhìn mẹ Quý.
Nghe mọi người trong nhà nói chuyện rôm rả, từ chiếc lều tách biệt bên ngoài vườn, ông S. (60 tuổi) cũng đi vào ngồi chơi góp vào câu chuyện (riêng ông S. ở tách biệt vì ông ngại sẽ lây bệnh vảy nến cho mọi người). Mới nhìn ông chắc nhiều người phải e sợ vì khắp người ông bị vảy nến với rất nhiều đốm đỏ, đốm trắng… Cách đây gần hai chục năm ông S. cũng có một gia đình yên ấm cùng một đứa con gái dễ thương, hằng ngày ông đi dạy học và làm nhiều nghề khác để kiếm sống. Nhưng từ ngày vợ chồng ly hôn, ông ra ngoài mướn nhà trọ ở. Buồn chán, đau khổ, rồi có lần quan hệ với những người phụ nữ khác nhưng do hiểu biết nên ông đều dùng biện pháp bảo vệ.
Nhưng một ngày kia (năm 2005) ông bị bệnh đi khám ở Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch, bác sĩ kêu ông đến nói riêng ông mới ngã ngửa, không tin vào tai mình nữa, ông về Viện Pasteur xét nghiệm thêm lần nữa thì mới biết chính xác là có bệnh… "Tôi uống thuốc ARV 6 năm nay rồi, bệnh cũng ổn định, nhưng vài năm gần đây tôi lại bị thêm bệnh vảy nến, nên nhiều lúc cũng thấy bi quan, chán nản lắm.
May mắn là ở đây, mẹ Quý cũng có chấm thuốc, mát-xa chữa trị cho tôi, giờ mới đỡ nhiều đó, chứ hồi trước nhìn thấy ghê lắm. Gia đình tôi ở quận Bình Thạnh, khi biết tôi bệnh, họ đã không nhìn tôi nữa, con gái tôi năm nay hai mấy tuổi rồi nhưng nó không hề biết tôi bị bệnh thế này, và tôi cũng chưa bao giờ dám lại gần nó…", ông vừa nói vừa cố kìm giữ những giọt nước mắt tủi phận.
Anh K. đang chuẩn bị bữa ăn
Chị X.Đ. vừa đi vá xe máy về cũng ra ngồi cùng mẹ Quý tiếp khách, thoảng nhìn chị giống như một người đàn ông thực thụ vì mái tóc hay quần áo hoàn toàn là của nam giới, chị trẻ hơn so với cái tuổi 48 của mình và không có vẻ gì của một người mang căn bệnh thế kỷ…
Theo lời của mẹ Quý thì X.Đ. đã dính vào ma túy ngay từ những năm 13, 14 tuổi, vào tù ra khám không biết bao nhiêu lần, thời gian X.Đ. nghiện ma túy cũng phải hơn 10 năm, rồi sau đó còn bị bệnh lao nặng nên hồi mới vào đây X.Đ. chỉ nặng khoảng 39 kg nhưng đến giờ đã tăng lên 49 kg nhìn rất mạnh khỏe, hằng ngày X.Đ. là tài xế xe máy chuyên chở mẹ Quý đi đây đi đó.
"Gia đình tôi trước kia ở Hóc Môn, rồi cũng có thời gian chuyển qua quận 12, hồi đó tôi cũng có "chơi" ma túy nhưng tính ra tôi đã bỏ được hơn 20 năm nay rồi. Thời gian mẹ tôi bị bệnh nằm liệt giường gần 2 năm trời khiến tôi rất buồn, một tháng phải lo tiền thuốc, chữa bệnh gần chục triệu đồng nên nhà cửa cứ bán dần hết, mọi chuyện cứ càng ngày đi vào ngõ cụt nên tôi đâm ra chán nản, suy sụp… Khoảng năm 2008, tôi cứ thấy người đau yếu, uống thuốc hoài không hết, đi khám bệnh người ta mới đề nghị tôi lên Viện Pasteur thử máu, kết quả là tôi dương tính với virus HIV…", chị X.Đ. kể lại.
Ở gia đình đặc biệt này, hoàn cảnh của anh N.H. (35 tuổi, ngụ quận 2) cũng khiến nhiều người không khỏi xúc động. Anh bị lây bệnh từ bên ngoài nhưng không biết nên đã về nhà truyền nhiễm cho người vợ của mình (vợ anh N.H. đã mất cách nay 4 năm), điều còn đau buồn hơn là sau đó đứa con gái của anh cũng mang trong người mầm bệnh chết chóc bị lây truyền từ người mẹ…
Ông S. và căn lều tách biệt
Mỗi người đều có một câu chuyện quá khứ không muốn hay ngại ngần khi kể lại, nhưng họ đã cùng được chia sẻ, thương yêu, nuôi dưỡng bởi một người mẹ đặc biệt có tấm lòng bao dung, nhân ái. "Điều tôi mong muốn là có thêm điều kiện để giúp cho những người bệnh này sống tốt, và trên hết là xã hội nên có cái nhìn thiện cảm, rộng mở hơn một chút nữa, bởi nếu ra ngoài đời những người này sẽ sống sao đây, vì thế để họ có một chỗ sống tập trung thì chắc chắn sẽ bớt cho xã hội nhiều chuyện phức tạp", bà Quý tâm sự mà như nhắn nhủ với chúng tôi.
Trên đường về, chúng tôi cứ nhớ văng vẳng câu nói của chị X.Đ.: "Ở đây vui như một gia đình hạnh phúc vì mọi người không hề có sự phân biệt đối xử. Có nhiều người hô hào này kia rồi nói HIV/AIDS có gì đâu mà phải sợ chứ, nhưng khi đối diện với thực tế lại hoàn toàn khác. Một số người đến đây còn không dám ngồi vào bàn ăn cùng chúng tôi nữa, nhưng nói thật nếu tôi ra quán, ăn uống bình thường, những người khác làm sao biết tôi bị bệnh được, họ cũng ngồi ăn cùng chắc họ bị lây hết hay sao".
Hiện gia đình này luôn nhận được nhiều sự trợ giúp từ nhiều người, nhiều tấm lòng hảo tâm… bên cạnh đó mọi người trong nhà còn có việc làm thêm để góp vào chăm lo cho mọi người trong nhà. Bà Quý cho biết: "Tiền chợ cũng không tốn nhiều lắm, một ngày khẩu phần ăn cho mỗi người cũng được khoảng hơn 10 ngàn, ngoài ra còn mì gói, trái cây này kia nữa. Công việc trong nhà thì mọi người chia nhau làm".
Vợ chồng bà Đỗ Thị Quý có tất cả 8 người con, chồng bà đã mất cách nay 8 năm. Hiện ngoài khu nhà nuôi người bệnh nhiễm HIV ở khu phố 6, thị trấn Củ Chi, thì căn nhà nhỏ ở quận 12 của bà Quý cũng được dùng để nuôi dưỡng những người bệnh này.
( Báo Mẹ yêu bé-15.11.2011)
ĐỨC THÁNH CHA XUẤT HIỆN LẦN CUỐI
Xúc động buổi cầu nguyện cuối của Giáo hoàng
Thứ Hai, 18/02/2013, 04:37 PM (GMT+7)
Giáo hoàng Benedict XVI có buổi cầu nguyện trước hàng chục nghìn tín đồ tụ họp từ khắp nơi trên thế giới hôm 17/1. Đây là lần xuất hiện cuối cùng của vị giáo hoàng 85 tuổi trên cửa sổ nhìn ra quảng trường Thánh Peter.
Tuần trước, Giáo hoàng Benedict XVI khiến cả thế giới sửng sốt khi thông báo sẽ từ nhiệm. Ông chính thức thôi chức vào ngày 28/2 để rút về sống cuộc đời lặng lẽ đằng sau những bức thành cổ Vatican.
"Chúng con sẽ rất nhớ cha"
Việc quản lý đám đông khổng lồ vừa qua cũng như là đợt thử nghiệm khả năng tổ chức, đảm bảo an ninh khi con chiên đổ về tham dự lễ bầu cử để lựa chọn Hồng y kế nhiệm ông Benedict lãnh đạo 1,2 tỷ tín đồ Công giáo.
Thị trưởng Rome Gianni Alemanno cho biết có tới 100.000 người đã có mặt trong buổi lễ hôm Chủ nhật, và mọi việc diễn ra suôn sẻ. Dù quảng trường vẫn còn chỗ cho người tham dự, nhưng nhiều người vẫn không ra vào dễ dàng vì các lối vào quảng trường quá hẹp.
Giáo hoàng tỏ ra xúc động vì tình cảm của đám đông trước sự kiện 600 năm mới có một Giáo hoàng từ nhiệm. Tuần trước, Giáo hoàng cho biết ông không còn đủ sức khỏe tinh thần và thể chất để dẫn dắt con chiên của nhà thờ.
Nuối tiếc
Dưới ánh nắng mặt trời ngày Chủ nhật, Giáo hoàng mỉm cười với đám đông bên dưới hòa trộn với những người hành hương mang theo cờ quốc gia và các biểu ngữ thể hiện tình cảm và sự ủng hộ dành cho ông. Một nhóm tín đồ Italia giương cao dòng chữ: “Chúng con yêu cha”.
Sử dụng tiếng Italia, Giáo hoàng nói với đám đông hò reo: “Cảm ơn sự ủng hộ lớn lao của mọi người! Điều này cũng nói lên tình cảm và sự gần gũi tâm hồn mà các con dành cho ta trong những ngày này”. Nói rồi, Giáo hoàng giang rộng tay để thể hiện mong muốn ôm cả đám đông trong quảng trường.
Tình cảm của các con chiên khiến Giáo hoàng xúc động
Sau khi từ chức ngày 28/2, Giáo hoàng Benedict XVI sẽ không giữ bất kỳ vai trò nào ở Vatican và cũng không tham gia vào việc bầu chọn người kế nhiệm.
Tòa thánh dự kiến tổ chức bầu giáo hoàng mới trước lễ Phục Sinh, có thể là trong 15 đến 20 ngày tới. Giáo hoàng Benedict XVI đã sửa đổi cách chọn người kế nhiệm nhằm đảm bảo tân giáo hoàng có thể nhận được sự ủng hộ lớn nhất.
Theo đó, giáo hoàng mới sẽ được chọn khi có ít nhất 2/3 số hồng y giáo chủ trong hội nghị hồng y chọn, bất kể phải trải qua bao nhiêu vòng bầu cử.
Đám đông đổ về từ khắp nơi trên thế giới
Trong tổng số 118 hồng y giáo chủ tham gia cuộc họp bầu tân giáo hoàng sắp tới, khoảng một nửa là người châu Âu và có tới 67 hồng y là do Giáo hoàng Benedict XVI bổ nhiệm.
Lượng giáo dân ở Mỹ Latin hiện chiếm 42% số tín đồ Thiên chúa thế giới, gần gấp đôi ở châu Âu (25%). Vì thế, một số người dự đoán, nhiều khả năng một hồng y ngoài châu Âu sẽ được bầu làm giáo hoàng.
1,2 tỷ giáo dân sắp có người dẫn dắt mới
Theo Hồng y người Mỹ Theodore McCarrick, Vatican sẽ lựa chọn những ứng cử viên có được sự thông thái như Giáo hoàng Benedict XVI và uy tín như Giáo hoàng John Paul II.
Hồng y người Thụy Sĩ Kurt Koch, Chủ tịch Hội đồng Hiệp nhất tín đồ Thiên chúa của Vatican, từng đề cao việc xem xét bổ nhiệm những ứng cử viên từ châu Phi hoặc Nam Mỹ được nhắc tới trong Mật nghị Hồng y sắp tới.
Trúc Quỳnh (theo AP) (Khampha.vn)
Thứ Hai, 18/02/2013, 04:37 PM (GMT+7)
Giáo hoàng Benedict XVI có buổi cầu nguyện trước hàng chục nghìn tín đồ tụ họp từ khắp nơi trên thế giới hôm 17/1. Đây là lần xuất hiện cuối cùng của vị giáo hoàng 85 tuổi trên cửa sổ nhìn ra quảng trường Thánh Peter.
Tuần trước, Giáo hoàng Benedict XVI khiến cả thế giới sửng sốt khi thông báo sẽ từ nhiệm. Ông chính thức thôi chức vào ngày 28/2 để rút về sống cuộc đời lặng lẽ đằng sau những bức thành cổ Vatican.
"Chúng con sẽ rất nhớ cha"
Việc quản lý đám đông khổng lồ vừa qua cũng như là đợt thử nghiệm khả năng tổ chức, đảm bảo an ninh khi con chiên đổ về tham dự lễ bầu cử để lựa chọn Hồng y kế nhiệm ông Benedict lãnh đạo 1,2 tỷ tín đồ Công giáo.
Thị trưởng Rome Gianni Alemanno cho biết có tới 100.000 người đã có mặt trong buổi lễ hôm Chủ nhật, và mọi việc diễn ra suôn sẻ. Dù quảng trường vẫn còn chỗ cho người tham dự, nhưng nhiều người vẫn không ra vào dễ dàng vì các lối vào quảng trường quá hẹp.
Nhiều người già, người tàn tật, người đang nuôi con nhỏ cũng không thể bỏ qua buổi lễ cuối cùng của Giáo hoàng Benedict XVI
Đám đông khổng lồ, có cả những ông bố bà mẹ địu theo con nhỏ hay người già phải chống gậy, người tàn tật ngồi trên xe lăn, chen chúc qua hai lối vào với hai hàng cảnh sát đứng kiểm tra. Nhiều người hoảng sợ vì đám đông hoặc phải nhờ cảnh sát trợ giúp thì mới ra hoặc vào được quảng trường.Giáo hoàng tỏ ra xúc động vì tình cảm của đám đông trước sự kiện 600 năm mới có một Giáo hoàng từ nhiệm. Tuần trước, Giáo hoàng cho biết ông không còn đủ sức khỏe tinh thần và thể chất để dẫn dắt con chiên của nhà thờ.
Nuối tiếc
Dưới ánh nắng mặt trời ngày Chủ nhật, Giáo hoàng mỉm cười với đám đông bên dưới hòa trộn với những người hành hương mang theo cờ quốc gia và các biểu ngữ thể hiện tình cảm và sự ủng hộ dành cho ông. Một nhóm tín đồ Italia giương cao dòng chữ: “Chúng con yêu cha”.
Sử dụng tiếng Italia, Giáo hoàng nói với đám đông hò reo: “Cảm ơn sự ủng hộ lớn lao của mọi người! Điều này cũng nói lên tình cảm và sự gần gũi tâm hồn mà các con dành cho ta trong những ngày này”. Nói rồi, Giáo hoàng giang rộng tay để thể hiện mong muốn ôm cả đám đông trong quảng trường.
Tình cảm của các con chiên khiến Giáo hoàng xúc động
Sau khi từ chức ngày 28/2, Giáo hoàng Benedict XVI sẽ không giữ bất kỳ vai trò nào ở Vatican và cũng không tham gia vào việc bầu chọn người kế nhiệm.
Tòa thánh dự kiến tổ chức bầu giáo hoàng mới trước lễ Phục Sinh, có thể là trong 15 đến 20 ngày tới. Giáo hoàng Benedict XVI đã sửa đổi cách chọn người kế nhiệm nhằm đảm bảo tân giáo hoàng có thể nhận được sự ủng hộ lớn nhất.
Theo đó, giáo hoàng mới sẽ được chọn khi có ít nhất 2/3 số hồng y giáo chủ trong hội nghị hồng y chọn, bất kể phải trải qua bao nhiêu vòng bầu cử.
Đám đông đổ về từ khắp nơi trên thế giới
Trong tổng số 118 hồng y giáo chủ tham gia cuộc họp bầu tân giáo hoàng sắp tới, khoảng một nửa là người châu Âu và có tới 67 hồng y là do Giáo hoàng Benedict XVI bổ nhiệm.
Lượng giáo dân ở Mỹ Latin hiện chiếm 42% số tín đồ Thiên chúa thế giới, gần gấp đôi ở châu Âu (25%). Vì thế, một số người dự đoán, nhiều khả năng một hồng y ngoài châu Âu sẽ được bầu làm giáo hoàng.
1,2 tỷ giáo dân sắp có người dẫn dắt mới
Theo Hồng y người Mỹ Theodore McCarrick, Vatican sẽ lựa chọn những ứng cử viên có được sự thông thái như Giáo hoàng Benedict XVI và uy tín như Giáo hoàng John Paul II.
Hồng y người Thụy Sĩ Kurt Koch, Chủ tịch Hội đồng Hiệp nhất tín đồ Thiên chúa của Vatican, từng đề cao việc xem xét bổ nhiệm những ứng cử viên từ châu Phi hoặc Nam Mỹ được nhắc tới trong Mật nghị Hồng y sắp tới.
Trúc Quỳnh (theo AP) (Khampha.vn)
KHÔNG PHẢI CHUYỆN LẠ
Điềm báo ở Vatican?
17/02/2013 3:05
Vài giờ sau tuyên bố thoái vị của Giáo hoàng Benedict XVI, lần lượt 2 tia sét đã giáng thẳng vào ngọn tháp ở nhà thờ, vốn được xem là một những nơi linh thiêng nhất của đạo Công giáo.
Sự thoái vị đầy bất ngờ từ người lãnh đạo tinh thần của Vatican đã đến cùng với điềm chẳng lành. Đó là kết luận của không ít người sau khi mạng internet và báo chí lan truyền bức ảnh cho thấy một tia sét dài ngoằng xẻ dọc bầu trời và đánh thẳng vào tháp trên Vương cung Thánh đường Thánh Phê rô. Nơi đây - trong nhiều trường hợp - được xem là hình ảnh đại diện cho Giáo hội Công giáo Roma và thành phố Vatican, theo NBC News. Vài giờ sau đó, sét đánh vào nơi này một lần nữa. Phải chăng tia sét trên là một điềm báo nào đó, hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Hình ảnh tia sét đang gây xôn xao cộng đồng mạng - Ảnh: AFP
Giới chuyên gia không chắc chắn lắm về khía cạnh tâm linh, và tất nhiên họ thiên về khoa học hơn. Đây có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, do một cơn bão cũng đồng thời hình thành trên bầu trời thành phố Ý trong ngày đặc biệt đó. Có lẽ nhiều người sẽ thở phào nhẹ nhõm khi biết được, trên thực tế, các biểu tượng tôn giáo luôn là mục tiêu thường xuyên của sét, đơn giản chúng thường là kiến trúc cao nhất trong khu vực. Cộng thêm một yếu tố quan trọng nữa rất hấp dẫn với sét: các cột, tháp thường làm bằng kim loại. Vì vậy chuyện trúng sét không phải là điều gì quá bất thường ở các khu vực đặt biểu tượng tôn giáo.
Chẳng hạn như trường hợp của tượng Chúa Kitô Cứu thế ở Rio de Janeiro (Brazil) cao đến 30 m, chưa tính bệ 6 m và được đặt trên đỉnh núi Corcovado cao 700 m. Kể từ khi được hoàn thành vào năm 1931, bức tượng khổng lồ đã bị sét đánh trúng vài lần. Những vật thể thế tục cũng không thoát được cơn thịnh nộ từ trời cao. Từ máy bay đến tượng nữ thần Tự do hoặc tòa nhà Empire State ở New York, đâu cũng là “nạn nhân” khá thường xuyên của tia sét. Đáng kể nhất là trường hợp bức tượng chúa ở bắc Cincinnati (bang Ohio), cao khoảng 15,5 m, bị sét đánh cháy sém, chỉ còn trơ lại phần khung kim loại cháy đen vào năm 2010, theo AP.
Trở lại trường hợp của Vương cung Thánh đường Thánh Phê rô, nó là kiến trúc mái vòm cao nhất thế giới với chiều cao 137 m tính từ nền đến cây thập tự giá, đã được Giáo hoàng Clement VIII ra lệnh lắp đặt vào thế kỷ thứ 16. Với chiều cao của nhà thờ như thế, vào một ngày bão đến, sét đánh cũng không phải là chuyện lạ.
Hạo Nhiên
NHÀ MẸ QUÝ
Nghe chị Quý kể , thời gian qua, đã có mấy phóng viên tới phỏng vấn chị và chụp ảnh đăng báo.
Tôi quyết định sẽ không nói nhiều trong bài này, mà chỉ đăng một số hình ảnh tượng trưng, hy vọng có thể nói lên tinh thần chung trong một mái nhà, nơi mà những người dưng nước lã, khi lâm cơn cùng quẫn, đều có thể vào tạm trú. Theo lời linh mục phụ trách, ngôi nhà này được lập ra từ 2 năm nay, có những mục đích sau :
1. Giúp bệnh nhân Aids và người cai nghiện khi gia đình không nuôi nổi.
2. Giúp người thân đỡ khổ, đỡ lo.
3. Giúp cho xã hội đỡ các tệ nạn.
Có quay một số clips, nhưng về kỹ thuật làm phim, tôi không biết cách làm ẩn mặt nhân vật nên đành giữ làm của riêng. Xin thông cảm cho "kẻ gà mờ"về máy móc này.
Kính mời quý vị tham quan "nhà Mẹ Quý" qua những hình ảnh sau đây :
Sân trước |
Sân sau |
Nắng sớm rọi Bà và cháu (bé được lượm về). |
Mẹ Quý của ngôi nhà này |
Với H.
|
Đ. và một bạn nữ mới gia nhập nhà mẹ Quý.
|
Nhà Nguyện cũng là nhà cơm .
|
Tác phẩm khéo tay của D., của V.....
|
Phòng ngủ 1
|
Kinh Lòng Thương xót. 3 giờ chiều |
B. ngoan.
Con muốn về nhà.
Xin mẹ tha lỗi. Mẹ cho con về.
Mẹ cha giữ chân anh không được , em đưa anh ra bến xe.
Cổng đã mở....
( Ảnh trong bài : HT)
Địa chỉ : Khu phố 6, huyện Củ Chi. Tới ngã ba Việt Kiều hỏi thăm nhà Mẹ Quý.
Mời đọc thêm tại đây: (báo NLĐ, 11.9.2011)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)