Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014
HOA QUẢ CẤM PHÒNG
ht. Trong một năm Phụng vụ, các tín hữu hạnh phúc nhất là những ngày được đi tham dự những buổi Tĩnh Tâm mùa Chay, dọn lòng sốt sắng đi theo Chúa trên những chặng đường thánh giá, lên tới đỉnh đồi Can- vê và cùng chịu chết với Chúa để được phục sinh vinh quang với Người. Cảm ơn Mẹ Giáo Hội đã cho chúng con có những giây phút tĩnh lặng sống đời nội tâm, nhìn mình, thấy mình, biết mình, để đến với Chúa bằng tâm tình người con hoang đàng trở về bên Cha yêu dấu. ThyThy lém lỉnh, chen chân uống suối nhân từ Chúa bằng một cách xét mình rất ngây ngô hồn nhiên, như một bé thơ ùa vào lòng Mẹ không ngại ngần vì nó biết Mẹ yêu nó, yêu những bước chân chập chững liêu xiêu, yêu hai bàn tay bé bỏng vươn tới, yêu lời bi bô ngọng nghịu. Mẹ yêu nó như huấn luyện viên hài lòng, hãnh diện ôm chòang cầu thủ đội mình tự tin đạt vào vòng chung kết.
Mến chúc ThyThy phá lưới lòng Chúa xót thương.
CHIA SẺ
Chủ Nhật lễ Lá vừa qua, ThyThy có đi nghe Cha giảng phòng nên xin được chia sẻ với các bạn đôi chút trong tuần Thánh này.
Thực ra thì ThyThy cũng thuộc loại tầm thường, chẳng đạo đức hơn người đâu, lâu lâu mới đi nghe giảng phòng một lần, đôi khi vì không biết, đôi khi vì bận việc, nhưng cũng có đôi khi hơi làm biếng… ThyThy đưa ra nhiều lý do lắm phải không qúi bạn, nhưng cái lý do cuối cùng mới là quan trọng và đáng bị phạt. Thôi bây giờ để Th vào câu chuyện nhé.
Hôm đó Cha nói về nhiều mục, nhưng có một cái mà Th để ý nhất, đó là chuyện “Lần Hạt”. Cha nói: “Anh chị em thân mến, khi mình lần hạt, mà mình có chia trí, thì cũng vẫn được ơn…” Nghe câu này trúng tim đen, nên Th tủm tỉm cười một mình và tự nói: thế thì lâu nay mình như vậy mà Chúa cũng vẫn ban ơn, thì đâu đến nỗi nào!...
Để Th kể qúi bạn nghe: Thường thường thì tối nào Th cũng lần năm chục hạt trước khi đi ngủ, (không phải khoe đâu nhé, đấy là thú tội thôi). Mới đầu thì lần nơi thứ Nhất thật sốt sắng, vừa đọc vừa suy gẫm lời trong kinh, rồi không biết tự nhiên thoạt nghe tiếng con khua nồi niêu dưới bếp, vì đi làm về trễ, thế là bắt đầu lái trí tưởng tượng tới nồi cá kho tộ mình mới kho hồi chiều, rồi lại tiếp diễn ngày mai sẽ nấu món gì và cứ thế trí tưởng tượng nó đi lung tung đủ thứ… cho đến khi tay lần cỗ tràng hạt tới chỗ ngắt quãng dài sang Kinh Sáng Danh, thì mới sực nhớ mình đang lần hạt… Thế mà tay vẫn cứ lướt trên cỗ tràng hạt đều đặn và miệng vẫn đọc “Kính Mừng Maria đầy ơn Phúc…” như thường. Sao mà lúc đó trí khôn nó bày ra lắm thứ thế không biết, bình thường thì nặn mãi mới ra được một món ngon để nấu cho ngày hôm ấy, thế mà hôm nay trong lúc đọc kinh nghĩ ra được đủ thứ món… Thật là tội lỗi, tội lỗi!.. Cứ mỗi lần chia trí như vậy thì Th lại nói với Chúa là: “thôi con đọc thêm ba Kinh Kính Mừng nữa, bù lại sự chia trí để Chúa khỏi buồn”, cho nên khi Th lần hạt chia trí thì Chúa buồn mà mình cũng bị thiệt nữa, tại vì cứ phải bù thêm cho Chúa ba Kinh Kính Mừng, thành ra mất thì giờ, mà lại cũng chẳng thêm được ơn ích gì. Nhưng hôm nay Cha bảo lần hạt mà chia trí cũng được ơn, thế thì chắc bụng rồi, không phải đọc “extra” cho Chúa nữa. Còn hồi giờ Th đọc kinh của CMC chia phiên thì cũng hay bị vậy lắm, nhưng nay thì không sợ bị lõm nơi phần thứ của mình, nên các Chị CMC yên trí nhé.
Rồi Cha lại nói đến câu: “Phải Đi Lễ”. Cha giảng: “Sao mình không nói “Được đi lễ,” mà lại nói là “Phải đi lễ.” Mình đi lễ là đến với Chúa để nhận lãnh ơn, sự lợi ích này cho cả phần hồn lẫn phần xác, được cho mình, chứ Chúa có được gì đâu…”__ Cha lại tiếp: “Mình cứ nói là Hy Sinh cho Chúa.” Cha lấy ví dụ: “Như hôm nay tôi giảng phòng, trong gia đình bảo nhau, thôi mình “hy sinh” đóng cửa tiệm sớm để về nghe giảng. Cái này đâu phải là Hy sinh cho Chúa, Chúa là Đấng Sáng Tạo, là Đấng toàn vẹn. Chúa đâu cần điều gì mà mình phải hy sinh cho Chúa. Đây là mình làm cho mình, mình đến để được thảnh thơi và suy nghĩ về cuộc sống của riêng mình, chứ Chúa chẳng được cái gì cả, mình cứ hay vin vào và bảo là cho Chúa, nhưng thực sự là cho chính mình.”
Thưa các bạn, các bạn có đồng ý với Cha chuyện ấy không?... Th nghe thì cũng có lý lắm, vì thực ra mình mới cần Chúa, chứ Chúa là Thiên Chúa thì Ngài đâu có cần mình, Ngài làm gì mà chả được, mình là người tôi tớ, còn Chúa là Ông Chủ Nhân Lành. Mình không đến nhận lãnh, tức mình thiệt. Mà mình không xin, tức là mình không được, mà nếu như mình xin không được, thì phải xét lại lời cầu xin của mình có chân thành và chính đáng hay không?... Nhưng đôi khi Th nghĩ: mình thấy chính đáng mà Chúa lại bảo là không chính đáng thì cũng chịu thôi…. Vì Chúa là Chúa mà.__ Th nói tí cho vui, chứ thực ra Chúa biết hết mọi sự trước sau mà mình chẳng biết được.
Sau mục đó Cha nói về “Bí Tích Giải Tội”:
Cha lấy ví dụ “Người con hoang đàng”. “Khi thấy đứa con trở về từ xa là người cha đã vui mừng ra đón rồi, và khi đứa con về để tạ tội, mà chưa kịp nói hết lời xin lỗi, thì người cha đã cắt ngang và bảo đầy tớ đi lấy áo đẹp nhất cho cậu ta mặc và làm thịt con chiên béo để ăn mừng.__ Cha giảng tiếp: Người con không trở về sẽ bị chết đói, chứ người Cha thì đâu có ảnh hưởng gì, người Cha chỉ hết lòng vì thương đứa con đã xa rời mình và đang lưu lạc chốn nào đó, đói no không biết.__ Thiên Chúa chỉ mong chúng ta trở về để lãnh nhận những thức ăn cho linh hồn, mà từ đó có thể nuôi lấy thân xác mình nữa.__ Cha lại nói tiếp: Khi mình chưa xin Chúa tha tội, thì Chúa đã tha tội cho mình rồi, nhưng Chúa muốn thấy sự trở về của mình, về để đón nhận ơn lành Chúa ban. Chúa cũng không xin mình trở về, Chúa cho mình tự do chọn lựa. Nếu mình trở về thì có lợi cho mình, mà không về thì Chúa cũng chẳng thiệt thòi chi cả, nhưng Ngài luôn luôn giang tay chờ đón chúng ta.”
Và sau cùng Cha giảng về cách thức đền tội lỗi mình đã phạm, đó là “Cái Vạ”. Có nghĩa là khi xưng tội thì được ơn tha tội nhưng cái vạ là cái mình gây hại cho người khác, thì cái đó mình phải trả, phải đền, mà đền trả bằng cách là: Cầu Nguyện, Hãm Mình và Bác Ái.
Trong vấn đề này Cha giảng chưa hết ý nghĩa vì không đủ thì giờ, nhưng Th hiểu là trong sự đền tội, mình phải làm gì bù lại những sai trái của mình, thì lúc đó tội lỗi của mình mới được tẩy xóa.__ Đó là những gì mà Th thu thập được trong lần giảng phòng này.
Còn năm trước cũng có một câu chuyện hay hay Th xin được kể luôn. Hôm đó sau khi đọc bài Phúc Âm nói về: “Tát má phải thì đưa luôn má bên trái cho người ta tát.”__ Một ông giơ tay lên để phát biểu ý kiến:
“Thưa Cha, theo con thì, đứa nào nó tát má con, thì con tát lại cho bằng được, chứ dại gì mà con lại đưa má kia cho nó tát…” Lúc đó cả nhà thờ cười ầm lên, Cha cũng cười theo, rồi Cha nói: “Như vậy thì ông mới không phải là Chúa Giêsu…” Mọi người lại vỗ tay tán thành.__Sau đó Cha giảng: Chúa dùng dụ ngôn đó để nói lên sự “Tha Thứ”, vì với sức của con người, thì rất khó quên những gì người khác làm tổn thương đến mình, cho nên Chúa nói: “Tha bảy mươi lần bảy” chứ không phải một lần bẩy… có nghĩa là tha luôn mà không đề cập đến nữa.” __ Th nghĩ: nếu loài người sống được như lời Chúa dạy, thì Thiên Đàng chật ních người, không còn chỗ cho mình chen chân, nhưng may thay là khó ai có thể thực hiện được, nên mình cũng hy vọng được lọt vào vòng chung kết.....
Tuần này là Tuần Thánh, ThyThy xin Chúc qúi ACE CMC dọn lòng thật sốt sắng và nhất là tối Thứ Năm Chầu Mình Thánh, mình cầu nguyện cho nhau và ngày Thứ Sáu Hôn Chân Chúa thì mình gởi cho Chúa tất cả mọi sự, để Ngài mang đi tất cả buồn sầu và ban cho mình Niềm Vui và An Bình.
Xin Chúa chúc lành cho tất cả CMC chúng con.
ThyThy
NY, April 14, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét