#Stats1 ul{margin:0;border:0;padding:0;height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -34px} #Stats1 li{margin:10px 0;border:0;padding:0 0 0 40px;list-style-type:none} #totalComments{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat} #totalCount{height:32px;background:url(//goo.gl/ZHG881) no-repeat 0 -68px}

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

QUẢNG BÌNH SAU BÃO


1-10, UBND tỉnh Quảng Bình đã chủ trì cuộc họp bàn cách khắc phục hậu quả cơn bão số 10 gây ra trên địa bàn. Ông Nguyễn Hữu Hoài, Chủ tịch UBND tỉnh đánh giá đây là cơn bão lớn nhất trong hơn 20 năm qua ở địa bàn này với thời gian rất lâu, kéo dài từ 13 giờ chiều ngày 30-9 đến 18 giờ 30 cùng ngày.

Trước đó, vào khoảng 21 giờ đêm 30-9, Phó Thủ tướng Hoàng Trung hải cùng đoàn công tác của Chính phủ tiếp tục họp khẩn bàn cách khắc phục hậu quả. Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải nhấn mạnh đây là cơn bão lớn về tốc độ, cường độ, diện rộng, và thời gian quần thảo rất lâu. Phó Thủ tướng lưu ý, các địa phương, lực lượng bộ đội, công an, biên phòng dốc lực giúp dân khắc phục hậu quả của cơn bão số 10, những người bị chết, bị thương cần phải được giúp đỡ kịp thời.
Báo cáo nhanh sáng nay của Ban chỉ huy Phòng chống Lụt bão tỉnh Quảng Bình cho biết có 3 người chết, gồm Lê Thanh Nghị (SN 1972), Nguyễn Chí Thành (SN 1973) nhân viên trạm tiếp sóng VOV tại Quảng Bình và Hồ Trung Thuần (SN 1973) ở huyện Quảng Trạch. 13 người bị thương. 26 nhà sập tại Minh Hóa 6 nhà, Quảng Ninh 20 nhà, có 89.9998 nhà bị tốc mái, trong đó huyện Quảng Ninh có 13.200 nhà, huyện Bố Trạch 35.600 nhà, huyện Quảng Trạch 40.200 nhà và các địa phương khác.
Tuy nhiên nhìn nhận báo cáo này, ông Nguyễn Hữu Hoài, Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Bình cho biết số liệu này chưa chính xác và cần xem xét lại. Như số lượng người bị thương tại bệnh viện Việt Nam-Cu Ba có đếm 200 người, số nhà tốc mái ở Bố Trạch, Quảng Trạch lên đến hơn 90%, Đồng Hới cũng trên 70%... từ đó ông chỉ đạo phải thực hiện thống kê lại để giúp dân.
 Tại địa bàn Quảng Bình điện vẫn mất toàn tỉnh, các hệ thống liên lạc của viettel, mobiphone, vinaphone hoàn toàn bị mất liên lạc, khi có sóng cũng không nói chuyện được dài. Hiện các đơn vị này đang gấp rút khắc phục hậu quả để nối thông liên lạc cho người dân.
 Quốc lộ 1A đã tạm thời thông tuyến, các tuyến quốc lộ khác như 12 A, đường Hồ Chí Minh và đường liên thôn, liên huyện, liên xã hiện vẫn bị tắc do sạt lở và cây xanh sập đổ.
Sau đây là một số hình ảnh của PV Báo SGGP Online thực hiện cảnh đổ nát sau bão tại thành phố Đồng Hới, Quảng Bình, nơi bão giật cấp 13, 14.
Người dân đường Hà Văn Cách, thành phố Đồng Hới dọn dẹp sau bão.


Cây cối ngã đổ trên nhiều tuyến đường ở Đồng Hới.

Công nhân giao thông đi thu dọn các biển báo bị gió giật sập trên các tuyến đường của tỉnh Quảng Bình.
Mái tôn của nhà dân ở phố Trần Hưng Đạo bị bão giật tung.

Tháp tiếp sóng của VOV tại Cầu Rào, Đồng Hới, Quảng Bình bị bão quật đổ làm 2 người chết, 1 người bị gãy tay chân và đè bẹp 2 ô tô. Tháp từng bị Sở Xây dựng, UBND thành phố Đồng Hới đình chỉ vì nằm trong khu dân cư nhưng vẫn được thi công và hoàn thành vào năm 2012.

Nhà hàng Sóng Thần ở Hải Đình, Đồng Hới bị bão giật bay lên bờ.

Nhà ông Hoàng Văn Thống ở phường Hải Thành, Đồng Hới bị tốc mái.

Cây cối ngã đổ trên nhiều tuyến đường ở Đồng Hới.
 Nguồn : (Quảng Bình tan hoang sau bão)

CÁC THIÊN THẦN ĐÌNH CÔNG


CÁC THIÊN THẦN BẢN MỆNH ĐÌNH CÔNG TRÊN THIÊN ĐÀNG

Chúa Giêsu cất giọng: “Hãy yên lặng, Micae tối nay con hãy mau họp tất cả các thiên thần bản mệnh ở đây.  Chúng ta sẽ lắng nghe những than phiền của họ.”  Buổi tối, thánh Micae xếp đặt các ngôi sao trong bầu trời theo một trình tự từ nhỏ đến lớn: các thiên thần bản mệnh được gọi về trời, hướng Tây, vào lúc trăng bắt đầu mọc.
Các thiên thần bản mệnh đã lên gặp Chúa.  Khi tất cả ngồi trên các tầng mây, tạo thành một số lượng lớn không đếm xuể.
Chúa Giêsu tiến lên giữa họ: “Hỡi các thiên thần, Ta biết các con muốn đình công.  Điều đó thực sự không hợp lý.  Vậy có điều gì không hay?”
Họ la lên: “Chúng con thấy chán nản về công việc bạc bẽo của chúng con!  Chúng con không thể làm được nữa! Chúng con muốn trở về thiên đàng!  Trên trần gian chúng con quá cô đơn!”
Chúa Giêsu ngạc nhiên hỏi: “Cô đơn trên trần gian ư?  Nhưng các con đã làm gì cho nhân loại?  Mỗi người các con không có một người bạn mà chúng con gắn bó ngày đêm sao?”
Một tổng thần vừa đứng dậy vừa nói: “Lạy Chúa! Điều làm chúng con bị cô đơn là loài người không biết đến chúng con.”
Một thiên thần khác thêm vào: “Quả thật, nhân loại đã lôi kéo nhau vào trong những cuộc rộn ràng điên rồ mà không bao giờ có lấy một chút quan tâm đến chúng con. Có ai nghĩ rằng có một thiên thần luôn theo sát bước chân của họ không?”
Đến lượt một thiên thần Sêraphim tóc hoe, đứng lên nói: “Chính con, con là thiên thần bản mệnh của Gioan, người ta luôn thấy chú bé nghịch ngợm, và đứng trên bờ tường sắp đổ nát, hoặc trên một sà lúp sửa soạn lật đổ, hay trên một cành cây mỏng manh.  Tuy nhiên, nhờ con mà nó chưa gặp một điều bất trách.  Một ngày kia, nó bị ngã xuống nước, chính con đã ra tay để nó móc vào rễ cây.  Có ngày nó bị lao đầu từ trên cây táo xuống, con đã trải áo của con xuống đất để làm giảm bớt sự va chạm.  Chú bé Gioan đã đứng dạy không bị sao cả.  Chúa nghĩ rằng nó sẽ cảm ơn con ư?...  Nó không hề nghĩ tới con.”
Khi thiên thần Sêraphim im lặng, một thiên thần áo trắng, thắt lưng vàng phát biểu.  Ngài nói:“Con có sứ vụ bảo vệ Lisa, một cô bé khờ khạo luôn băng qua đường mà không nhìn phải trái.  20 lần con đã kéo tay áo nó lại lúc mà một chiếc xe điện hoặc xe hơi sắp cán nát nó.  Người ta hỏi nó: nhờ phép lạ nào mà nó được đưa ra đúng lúc, vậy mà không bao giờ có ai nghĩ rằng con đã ở bên nó trong sự việc ấy.”
Một thiên thần mặc áo choàng xanh da trời đã thở than một cách chán nản: “Ôi! các trẻ em đều phụ bạc!”
Một thiên thần khác buồn rầu chậm rãi nói: “Chúng cũng không nhận ra giọng nói của chúng con trong lúc chúng con thì thầm bên tai chúng lời khuyên tốt lành.”
Thiên thần Kêrubin nói: “Đối với con, còn tệ hại hơn nữa, Loulou bạn đồng hành của con cũng không biết có con không.  Mẹ nó chưa bao giờ nói điều đó cho nó biết.”
Những phàn nàn vẫn tiếp tục kéo dài, với giọng điệu dai dảng đó.  Bỗng nhiên, thấy một nhóm thiên thần tỏ ra buồn bã, mệt mỏi hơn các thiên thần kia, Chúa Giêsu hỏi họ: “Còn các con hỡi các thiên thần, các con muốn nói gì ?”
Các thiên thần đáng thương trả lời với một giọng trầm khàn: “Ôi lạy Chúa!  Nỗi bất hạnh của chúng con còn vượt quá những điều mà Chúa vừa nghe thấy!  Chúng con là những thiên thần bản mệnh của người lớn.”
Vua vũ trụ trở lên căng thẳng.  Người xoáy bộ râu cằm lộ vẻ bối rối.  Một sự trầm lặng nặng nề trên cõi thiên đàng.  Cuối cùng, sau một lúc lâu, Chúa Giêsu nói: “Hỡi các thiên thần, điều các con nói cho Ta đủ làm Ta chán nản.  Cha đã sai các con đến với các thụ tạo yếu hèn để giúp đỡ chúng trong cuộc hành hương ngắn ngủi ở trần gian.  Nhưng sự việc tỏ ra quá đau buồn.  Ta không còn tâm tư để buộc các con làm việc đó quá lâu nữa.  Vậy các con có thể trở về thiên đàng.”
Qua câu nói vừa rồi vui mừng bọc lộ vang ra từ muôn đôi cánh, và các tầng trời thiên đàng đang rung lên.  Nhưng bỗng Đức Thánh Trinh Nữ xuất hiện giữa đám đông: “Tới phiên ta, ta muốn nói.”
Như ai cũng biết, Chúa Giêsu, Đấng không bao giờ từ chối Mẹ, Ngài nói: “Vâng, thưa Mẹ.”
Quay hướng về các thiên thần bản mệnh, Mẹ nói với họ: “Hỡi các thiên thần bản mệnh, còn hơn cả con Ta nữa, ta thấy chán nản về cuộc đình công mà các con dự định.  (Đức Trinh Nữ đã biết rõ rằng các trẻ em ở trần gian sẽ bị mất, không còn các thiên thần bản mệnh nữa!)  Ta muốn các con, vì đặc ân cuối cùng, các con trở lại nhiệm sở của các con trọn một ngày nữa.  Trong thời gian này chúng ta sẽ tổ chức một cuộc bỏ phiếu, và tối mai các con hãy trở về để bỏ phiếu thuận hay chống lại cuộc đình công bi thảm này, nếu đa số thì thắng.”
Lập tức các thiên thần bản mệnh, quỳ rạp trước nhan Chúa Giêsu và Mẹ Người mà xin bay về trần gian lần nữa.
Đêm đó Nữ Vương các tầng trời đã rời thiên đàng và thực hiện một cuộc kinh lý lạ thường.  Âm thầm vào từ nhà này sang nhà khác, vì duy chỉ có Thần Ánh Sáng mới biết được việc này.  Mẹ cúi xuống từng giường của các trẻ em đang ngủ và thì thầm vào tai chúng điều gì đó.  Mẹ thích chọn những em bé, những người lớn thì 'nặng tai' hơn.  Mẹ đã làm như thế cho đến hết vòng trần gian.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, các trẻ em trần gian biết rằng chúng có một giấc mơ!  Giấc mơ nào?... không ai nhớ đúng cả.  Nhưng bỗng chúng biết rằng mỗi người trong chúng đều có bên cạnh một thiên thần, họ sẽ buồn rầu, chán nản và ra đi nếu như người ta không có lấy một chút yêu mến họ.  Thế là các trẻ em trần gian bắt đầu chắp tay lại và nói: “Hỡi thiên thần bản mệnh của con, xin đừng đi!  Con yêu mến Ngài, vì Ngài đã cứu con thoát khỏi nhiều thảm họa.  Con xin Ngài luôn mãi phù hộ con.”
Tối hôm đó có nhiều cuộc đi lại giữa thiên đàng và trần gian.  Các thiên thần bản mệnh hôm trước quá sa sút, quá mệt mỏi; bây giờ với vẻ mặt rạng rỡ họ đã bỏ lá phiếu của họ vào thùng và trở lại trần gian với tiếng vỗ cánh vui tươi.  Lúc đến mở thùng phiếu, ông Chủ Vũ Trụ đã ngạc nhiên!  Hôm trước các thiên thần đã bằng mọi giá bỏ mặc trần gian, thì bây giờ, tất cả đã tuyên bố chống lại cuộc đình công.
Đó là phương cách mà Đức Trinh Nữ Maria đã dùng để hơn một lần cứu thoát nhân loại bất hạnh.
Hỡi các bạn nhỏ, chuyện này có xảy ra vào thời của các con không?  Các con có nhận ra sự viếng thăm của Đức Trinh Nữ trong giấc ngủ của các con không?...  Có lẽ không.  Nhưng hãy coi chừng!  Thiên thần bản mệnh của các con cũng sẽ rất buồn và sẽ muốn rời xa các con nếu các con quên họ.

Trích từ “L’Oratoire kỷ yếu về thánh Giuse ở Mont royal, Montréal”


KINH LẠY NỮ VƯƠNG

(GIÁO CA - Hát ngoài Phụng Vụ)
Tiếng hát DIỄM KIỀU 


 Karafun




Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

MẸO HỮU DỤNG


1. KÍN CHƯA ! Để tiết kiệm một ...sợi thun : 

2.NHANH CHƯA ! Bóc cả nồi không ớn :

3. DỄ CHƯA ! Không phải đập chai :

4. và nữa... :(nguồn Kênh 14.vn)























Ứng dụng của chiếc xiên


Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

BIỂN DÂNG SÓNG CUỐN (Krf)

DIỄM KIỀU hát
                                                                            Karafun có bè

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

ĐỪNG QUÁ HỮNG HỜ



ĐỪNG QUÁ HỮNG HỜ

 Xem ra người phú hộ trong Tin Mừng chẳng có tội gì để đáng phạt muôn đời trong hỏa ngục: Ông không gian tham, không trộm cắp, không bóc lột... Cuộc đời ông ngày này qua ngày khác chỉ có ăn uống linh đình và mặc lụa là gấm vóc, nghĩa là chỉ có hưởng thụ cái tài sản giàu sang do ông làm ra, mà hưởng thụ như vậy là chính đáng chứ có gì là tội đâu? Tội không giúp đỡ Ladarô chăng? Nếu ta đọc kỹ Tin Mừng từng chữ thì sẽ thấy rằng Ladarô đã không mở miệng một lời để xin ông ta giúp đỡ, Ladarô chỉ âm thầm ao ước được ăn những miếng bánh rơi. Nhưng vì chỉ âm thầm ao ước, mà không nói ra cho nên không ai biết mà cho.
Nhưng tại sao lại không biết? Thưa vì không để ý. Ở cạnh bên nhau mà không thấy nhau, không biết nhau, không giúp đỡ nhau thì thật là quá vô tình, quá hờ hững. Tội của người phú hộ chính là tội hững hờ đó. Hoàn cảnh của Ladarô quá khốn khổ thế mà người phú hộ vẫn hững hờ đến nỗi Ladarô phải chết vì đói đang khi ông ta lại quá dư thừa, thành ra tội hững hờ của người phú hộ trở thành tội nặng làm cho ông ta đáng phạt trong hỏa ngục.
Chúng ta vừa khám phá ra một điểm đặc biệt của Tin Mừng: chúng ta không chỉ phạm tội do việc làm, do lời nói, do ý tưởng, mà còn có thể phạm tội do quá hững hờ với người khác nữa, và tội hững hờ này trong những hoàn cảnh quan trọng cũng có thể trở thành tội trọng.
Trong phim "Những đứa trẻ khốn khổ" có một cảnh rất thương tâm: một cô gái nhà nghèo lên tỉnh tìm việc làm và bị dụ dỗ đến có con. Vì phải làm việc suốt ngày nên cô không thể nuôi con mà phải gởi cho một người chủ quán nuôi giúp. Người chủ quán này không có lương tâm, lợi dụng hoàn cảnh của cô để bóc lột: nay hắn gởi thư đòi tiền, mai hắn lại đòi một số tiền khác. Người mẹ trẻ không có tiền nên chỉ biết nhịn ăn nhịn mặc, hết tiền cô cắt mái tóc đem bán, hết tiền lại nhổ từng cái răng đêm bán nữa... và cô trở thành rách rưới, ốm o, xấu xí. Nhưng cô càng gầy ốm, rách rưới, xấu xí thì cũng bị những người khác khinh khi, ghét bỏ. Cảnh cô bị đuổi khỏi sở làm, co ro trong chiếc áo rách chạy giữa trời đông tuyết lạnh, thỉnh thoảng dừng lại ôm ngục ho xù xụ... với cảnh cả một đám đông người xúm lại đánh đập cô, xô cô té ngả xuống đất và nhào vô xâu xé cô... những cảnh như thế làm cho chúng ta xem mà không khỏi cảm thấy thương tâm. Tại sao ta cảm động? Vì ta đã biết hoàn cảnh của cô ấy và khi ta thấy cô bị hành hạ như vậy thì thương tâm. Còn những người kia, những người hành hạ cô, tại sao họ không thương tâm? Thưa vì họ không hiểu hoàn cảnh của cô, họ cùng ở một đường phố, cùng làm chung một sở nhưng không hiểu hoàn cảnh của cô. Họ quá hững hờ.
Chắc chắn có rất nhiều lần chúng ta cũng hững hờ như vậy.
Trích : 
Gợi ý Bài giảng lm. Hồ Bặc Xái - 40 Giây Lời Chúa -

Diệu Hiền hát NGỢI KHEN ...

....THÁNH LINH NƠI MẸ MARIA
Nhạc và Lời : Từ Linh & Hải Triều
                                    Tiếng hát DIỆU HIỀN


Vì sao tuần nay mình post các bài hát lên Bài đăng cứ bị mờ thế này không biết, bạn nào rành cách chỉnh sửa làm ơn chỉ dùm. Cám ơn nhiều, 
blogger ht.
(trieuthanhca@gmail.com)

Xem bản hát rõ hơn : (tại đây)

BẾN THIÊN ĐÀNG BÍ SỬ

Bài Thánh Ca BẾN THIÊN ĐÀNG 
- Một bí ẩn được cất giấu nhiều năm - 
Bài này mình viết năm 19 tuổi, mới vào học lớp Ca Trưởng năm 1 của thầy Hải Linh.
Khi ấy một nốt nhạc cắn đôi không biết.
Thấy nhạc Hải Linh sao dễ viết quá, bèn mở tập Ca lên đi dễ hát của ...cha Kim Long ra, xem bài nào dễ bắt chước thì ...mượn . Ưng ý bài Fa Trưởng "Con hân hoan" rồi, mình nhặt từng nốt trong ấy tựa như  cô Tấm lựa đậu, sắp xếp lại vị trí những nốt "có cọng cứng", những nốt "có cọng phẩy" theo toán học, lên cao xuống thấp thì cứ áng theo mắt nhìn, cố gắng chế biến làm sao để bài hát mình sáng tác sẽ không giống Con hân hoan tí nào.
 Một lúc sau là ra bài Bến Thiên Đàng như thế này. 
Đem khoe thầy, thầy khen hay, thầy tưởng trò này giỏi nhạc.Thật ra, khả năng về nhạc lý của trò trong thời điểm ấy là abc,  không biết Fa Trưởng  là gì, cho nên Bến Thiên Đàng có giống và buộc phải giống Con hân hoan ở  "khâu" có một "chữ b nhỏ" ở đầu mỗi dòng nhạc, vì không dám làm khác, sợ sai..nguyên tắc.
Bấy giờ, thầy xem xong tác phẩm đầu tay này của Hải Triều thì bảo rằng :
- Người ta không biết Hải Triều là ai, cho nên để tên thầy vào nữa là bài hát này sẽ được mọi người biết đến. 
Y như rằng ! Thấy chưa, vỗ tay ! hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii !
(Tại thầy mình nổi tiếng lắm !)
ht.



Tái bút : 
(Thật ra, trước đó mình có viết một bài, kỷ niệm biến cố được lãnh nhận Bí tích Thanh Tẩy lần thứ 2 , dựa theo ý tưởng câu thánh Augustino cầu nguyện : Lạy Chúa, Chúa dựng nên con giống hình ảnh Chúa nên lòng con cứ khắc khoải tìm về Chúa luôn. Bài ấy ngô nghê, quên được).